Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người, một ký sinh trùng bước vào bệnh viện với tâm trạng khác nhau.

Anne vừa lo lắng vừa sợ hãi... Ai biết được con ký sinh trùng kia có làm gì tổn hại đến Eddie hay không? Cô với Eddie tuy đã chia tay, cũng có thể sẽ không trở về như trước đây làm người yêu của nhau được nữa nhưng mà dẫu không còn tình thì còn nghĩa. Huống chi cô vẫn còn tình cảm với Eddie, đối mặt với chuyện này không thể rời bỏ y được.

So với Anne, Eddie ít hơn một phần lo lắng lại nhiều hơn một phần sợ hãi. Chính là sợ con ký sinh trùng mưa nắng thất thường trong người y bỗng dưng lên cơn muốn ăn thịt... à không, ăn não người mà khống chế y, ăn cái đầu của Anne.

Quý ngài Venom được hai 'người Trái Đất' 'quý mến' trong suy nghĩ tâm tình đã tệ càng tệ hơn. Hắn rất muốn nói 'Ta biết các người nghĩ gì đấy nhé!' Nhưng lời muốn thốt ra lại dừng lại trước đầu môi. Muốn nói lại không muốn nói.

Hắn cảm nhận được tâm trạng bất an của Eddie. Hơn nữa, sâu tận bên trong tâm não hắn, một đợt sóng lăn tăn khẽ lan ra...

Bên trong bệnh viện, Dan mặc quần áo bác sĩ đứng đó như đợi hai người từ bao giờ, vừa thấy Anne cùng Eddie đến, anh đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười:

"Ôi, anh đến rồi à!" Nói đoạn anh hơi nhướng mày, "Tôi đoán có lẽ Anne đã dùng hết sức mình lôi anh đến đây nhỉ?"

Eddie: . . .

Anne đánh nhẹ lên tay Dan một cái, nói nhỏ, "Anh đưa anh ấy đi kiểm tra trước đi!"

Dan vội gật đầu, "Ồ, đi thôi đi thôi!"

Dan dẫn Eddie đi kiểm tra sức khỏe, Anne thì ngồi lại phòng của Dan chờ một lúc.

Hành lang bệnh viện thỉnh thoảng có vài bệnh nhân, vài y tá, bác sĩ qua lại. Ấy thế mà bầu không khí giữa hai người đàn ông này khá ngột ngạt.

Dan xem tài liệu hội chẩn, Eddie không nói chuyện. Hai người càng đi Eddie càng thấy lúng túng.

Nhưng cuối cùng người lên tiếng lại là Dan, "Eddie này, anh vào đây kiểm tra trước. Chúng ta kiểm tra tổng quát cái đã!"

Eddie: "À... ừm!"

Vì được đặt cách là người quen của bác sĩ, Eddie rất nhanh kiểm tra xong hết một lượt, các đồng nghiệp của Dan cũng nói lát nữa kết quả sẽ gửi đến máy anh nên hai người đàn ông lại lần nữa trở về phòng làm việc của Dan.

Eddie nhìn chầm chầm bước chân của mình, đầu không ngừng nhảy ra suy nghĩ...

Có nên nói chuyện không?

Hay là thôi đi, có thân thiết gì mà nói!

Nhưng mà không nói thì thật bất lịch sự!

Nhưng mà hình tượng đàn ông nam tính, mạnh mẽ, ngầu lòi thì có cần nói gì đâu...

Venom: . . .

Hắn âm thầm nhíu mày một cái, vật chủ mặt thộn đần đần của hắn ảo tưởng cái gì vậy? Nam tính, mạnh mẽ, ngầu lòi?

Lúc này, một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của cả hai.

Dan ôn hòa lên tiếng, "Eddie, tôi hỏi anh vấn đề tế nhị nhé!"

". . ." Eddie gật đầu, "Ừm, hỏi đi!"

Dan hơi gượng cười, "Anh còn yêu Anne đúng không?"

Eddie hơi sững người nhưng ngay lập tức lại cười, "Anh nói gì vậy! Nếu còn yêu thì đã không chia tay rồi!"

Dan nhẹ gật đầu, "Nhưng mà Anne vẫn còn yêu anh... nếu không..."

"Này anh bạn, nếu anh yêu Anne thì thay vì nói những lời trái lương tâm đó anh nên cố giành tình yêu của cô ấy chứ nhỉ!"

Dan:  ". . ."

Anh nhìn Eddie một lúc, đột nhiên bật cười gật đầu, "Tôi nên nghe theo anh thôi!" Haiss...

Hai người đi ngang qua một phòng khám, bên trong có một bà cụ đang dắt theo chú chó nhỏ ngồi bên trong.

Chú chó nhỏ dường như đánh hơi được kẻ săn mồi đáng sợ nào đó bất giác hơi run sợ, thế nhưng cái giống phốc sóc ấy dù run sợ cũng cố tỏ ra hung dữ, chân tuy lùi nhưng lại há mõm sủa inh ỏi, mãi đến khi thấy mặt Eddie, nó lại càng sủa lớn hơn. Ra sức hướng y mà sủa.

Venom bị tiếng sủa đó làm loạn cả lên.

Vốn đang suy ngẫm cuộc trò chuyện vừa rồi, lại nghĩ đến "cảm ứng sóng" lúc nãy càng làm hắn khó chịu hơn. Thế mà con chó khốn đó... 

Venom: . . . "Grừ... sủa hả? Ăn mày bây giờ!"

Eddie trợn mắt: "Ông đói quá điên rồi à? Đây là bệnh viện đó, ông mà ăn nó là chết cả lũ!"

Venom: "Vậy cưng kêu nó im đi! Không thì đừng có nói!" Hừ...

Eddie: . . .

Con ký sinh trùng này làm gì đột nhiên khó ở vậy chứ?!

Venom: . . .

Lại ký sinh trùng?!

Hai người đàn ông vội rời khỏi nơi ồn ào đó, trở về phòng làm việc của Dan. Đúng lúc, kết quả kiểm tra của Eddie được gửi đến.

Cả ba người đồng loạt nghiêm túc hẳn lên, căng thẳng xem kết quả trên màn hình máy tính.

Dan hơi chau mày, Anne thì có vẻ không tin vào kết quả, nhíu mày, "Không có vấn đề? Các chức năng não, gan, thận, phổi đều bình thường... sao..." sao có thể...

Venom trợn mắt, "Sao lại không? Ta với Eddie là cộng sinh, làm sao có chuyện ta gây hại cho Eddie chứ! Hừ..."

Eddie chớp mắt vuốt vuốt ngực, "Vậy là... tôi không sao..."

Dan nhìn kết quả một hồi, quay sang nhìn Eddie, "Tôi nghĩ anh nên chụp MRI kiểm tra kỹ lại!"

Anne nghe vậy cũng gật đầu, "Đúng vậy, Eddie, anh cần chụp MRI..."

Eddie hơi nuốt nước bọt, "Hả? Ừm..."

Đúng lúc này, Venom lại khẽ gầm với Eddie, "Không được chụp MRI!" Âm thanh có tầm số lớn sẽ có hại cho Symbiote.

Eddie giật mình, vô thức từ chối, "Không... không cần chụp MRI!"

Anne nhíu mày, "Sao lại không? Chụp đi, nếu lần này không có gì em đưa anh trở về nhà anh!"

Eddie, "Ơ... nhưng... khoan..."

Còn chưa kịp nói thì Anne đã đẩy anh vào phòng cách ly chụp MRI. Dan chính là người điều khiển máy, chụp cho y.

Venom: "Ta nói với cưng rồi, ăn chúng đi, cưng không cho!"

Eddie: "Họ chỉ muốn tốt cho tôi!"

Venom: "Ta không tốt với cưng à?"

Eddie: . . . Ông toàn ăn chùa uống chùa nhà tôi!

Venom: . . .

Dỗi thật sự!

Eddie: "Hay... chụp thử một chút thôi, xong rồi về! Trời tối thế này rồi..."

Venom nhíu mày không lên tiếng.

Eddie: "Nào, chụp một chút thôi, nằm lên chừng năm phút là xuống ngay. Sau đó ra ngoài, về nhà, ngủ. Thế nào?"

Venom nhíu mày một chút.

Eddie: "Venom?"

Đôi mày nhíu chặt hơi run một chút, không tình nguyện lên tiếng, "Năm phút thôi đó, không được hơn!"

Eddie hơi cười cười, "Ok, ok, năm phút năm phút!"

Cùng lúc này, Dan ở bên ngoài nhìn thanh niên cứ ngây ra không chịu nằm lên bàn chụp, lúc nhíu mày, lúc căng mặt, lúc lại cười cười.

Thế này mà kiểm tra lại không có gì sao?

Dan hơi không tin lắm chỉ Eddie, "Anne, em xem... Eddie, anh ta..."

Anne có chút không nói nổi, nhìn anh, "Chắc là đang trao đổi với Venom."

"Venom?" Dan nhăn mày, Venom là ai?

Anne đơn giản giải thích cho Dan một chút,  "Ký sinh trùng trong người anh ta tên Venom."

Dan: ". . ."

Eddie thoáng cái đã nằm lên bàn chuẩn bị đưa vào máy quét chụp MRI.

Eddie: Bình tĩnh, thoải mái, không có gì đâu! Không có gì phải sợ! Chuyện muỗi thôi!

Venom: ". . . Em trấn an ta hay tự trấn an bản thân vậy?"

Eddie: ". . ."

Máy quét bắt đầu hoạt động...

Bình thường âm thanh mà tai con người không nghe được chia thành hai loại, có tần số quá thấp không thể tiếp thu và tần số quá cao từ chối tiếp thu.

Máy MRI theo loại hai, hoạt động với âm thanh tần số quá cao mà thính giác con người không nghe được.

Nhưng, con người không nghe được không có nghĩa không còn loài nào nghe được.

Ít nhất, quý ngài Symbiote đã nghe được cái 'âm thanh chạm đến trái tim' ấy.

Muốn chết! Khó nghe muốn chết!

Điên mất, mẹ kiếp!

Cùng lúc này, bên ngoài màn hình máy tính, Anne cùng Dan thấy được một 'khối' vô cùng lộn xộn trong cơ thể Eddie. Cái 'khối' ấy dường như không ở yên một chỗ mà di chuyển lung tung, dần dần tụ thành một thân thể hoàn chỉnh với cái đầu trơn, hai con mắt to lớn và hàm răng đầy nanh nhọn.

Dan không tin vào mắt mình, tay điều khiển run lên.

Anne thì trợn mắt... đúng là con quái vật lúc nãy.

Âm thanh là Venom khó chịu đến nỗi muốn tránh xa nó ra, hắn không thể tiếp thu cái quái quỷ đó vào đầu thêm một phút một giây nào nữa.

Nghĩ vậy, trong một thoáng có khe hở, Venom vút một cái tách khỏi cơ thể Eddie, trở thành một 'đống nhầy' dính trên tường.

Ngay khi Eddie đứng dậy, vừa liếc thấy 'đống nhầy' đó bất động một chút, ánh mắt y chợt lóe lên vội chạy ra khỏi phòng, đóng cửa cái 'rầm'.

Mắt thấy vật chủ rời đi, Venom vội lao đến, thế nhưng đã bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh mất rồi.

Eddie đứng bên ngoài cười híp mắt vẫy tay, "Chúng ta chia tay nhé!"

Nói rồi y đến chỗ Dan và Anne, "Tôi đã thoát khỏi nó rồi! Tôi đi nhé! Thế nhé!"

Dan, Anne: . . .

Dan, "Thế, bây giờ xử lý nó thế nào?"

Eddie: . . .

Y liếc nhìn về phía trong phòng kia một chút khẽ nói, "Tìm một cái bình nhốt hắn lại, sau đó... ý tôi là sau khi tên điên Carlton Drake bị bắt vào tù rồi thì lén mang hắn đến hàng không vũ trụ gì đấy, đưa hắn trở về quê hương."

Nói rồi, y còn hắng giọng một cái, "Chết quách đi cho rồi!" Xong liền quay đi.

Ngay lúc này tính mạng còn khó mà đảm bảo, mang theo hắn làm cái khỉ gì chứ? Y cũng không thể cứ lợi dụng hắn mà bảo vệ mình mãi. Hơn nữa... lỡ như gã điên kia giết y, hoặc dùng cách như vừa rồi tách hắn ra khỏi y, dùng y làm con tin, bắt hắn hủy diệt Trái Đất. Thế chẳng phải ép hắn làm ác sao?

Cách tốt nhất chính là thế này! Y làm việc của y, hắn ở yên một chỗ chờ về quê hương của hắn. Có duyên thì gặp lại, không thì... haha... y giải thoát!

Anne nhìn theo bóng lưng như thoát khỏi của nợ của Eddie rời đi có chút không nói nên lời.

Dan khẽ vỗ nhẹ vai cô an ủi, "Chúng ta... nên làm theo lời anh ta nhỉ!"

Anne nhẹ gật đầu.

Dan, "Vậy... để anh tìm xem có vật chứa nào thích hợp, bắt thứ kia lại nhốt vào!"

Anne, ". . . Ừm!"

Venom trong nhất thời không trở về bộ dáng con người, cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu bay tới bay lui đập cửa, đập tường. Mãi một lúc, hắn chợt thấy một lỗ thông gió trên trần, nhân lúc hai người kia còn đang nhăn mày suy nghĩ, hắn len lỏi bò đến lỗ thông gió...

   "Eddie, em chết chắc rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro