Chương 23: Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 6, lễ bế giảng kéo dài 2 tiếng đồng hồ, một tràng pháo tay vang lên cho bài viễn văn dài ngoằn của hội trưởng, anh chị khối 12, ôm nhau khóc như mưa, buồn cười nhất là mấy ba mấy má 11 cũng rủ nhau khóc, năm sau 12 chúng mày không gặp nhau nữa à lũ khùng?

"Tụi em ra trường rồi, không thể gặp chị mỗi ngày, cũng không thể ăn đòn của chị nữa...rất buồn đó tỷ à!!"

"Đám ngu này, đó là điều tụi bây tiếc nuối đấy à?"

Một số đứa dù lớn tuổi hơn cô, mở miệng ra là một tiếng đại tỷ hai tiếng cũng đại tỷ. Bộ tao chết hay sao mà khóc lóc dữ vậy? Thèm đòn thì cứ đến tìm tao, tao đập cho vài trận.

"Chị hai!! Chị phải chăm sóc đại tỷ của tụi em thật tốt"

"Hai người định bao giờ cưới? cho tụi em biết đi!!"

"À..."

"Haha...cưới gì chứ? không đâu"

Lại thêm một lần nữa...

Đây là lần thứ bao nhiêu Chaeyoung đã nói không cưới cô? Chúng ta đã cùng nhau đi đến đây rồi, Chaeng vẫn còn không muốn lấy em?

Chỉ một câu nói, không biết là thật hay đùa, vô tình lại đè nén trái tim của cô. Nụ cười trên môi cô dần biến mất, đáy mắt phảng phất một chút bi ai, cô xoay người cất bước rời khỏi đó mà không nói lời nào với ai.

"Jennie, mày đi đâu vậy?"

"..."

Cô lướt qua Jisoo như không hề nghe thấy tiếng em gọi, em nhìn theo bóng lưng của cô, đôi chân mày hơi nhíu lại. Là em nhìn nhầm hay thật sự là mắt Jennie đỏ hoe

Em tách mình ra khỏi Chaeyoung, nhanh chân đuổi theo cô. Đứng trước cửa buồng vệ sinh, kiên nhẫn gõ cửa.

"Ra đây cho tao, tại sao mày lại khóc?? Đã xảy ra chuyện gì??"

Tiếng đáp lời ở đâu không có, chỉ có tiếng uất nghẹn phát ra từ bên trong, lúc này em thật sự đập phá nát cái cửa chết tiệt này, lôi cô ra ngoài hỏi cho rõ chuyện.

"Ra đây mau! Không ra tao phá cửa đó..."

"Kệ tao...mày đi đi...hức!!!"

Giọng cô khàn khàn đuổi em đi, em không nhịn được, co chân đạp hỏng chốt cửa buồng vệ sinh. Cô ngồi co ro trong góc, nước mắt thi nhau rơi xuống, em khụy gối, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Mày nín đi...có chuyện gì mau kể tao nghe"

"Jisoo...hức...aa!!!!"

Tìm đông tìm tây, tìm mãi cũng không thấy Jennie đâu, hỏi hết người này đến người kia cũng không biết, trong lòng vô cùng khẩn trương. Thở phào nhẹ nhõm khi em cùng Jisoo quay trở lại.

"Tôi tìm em nãy giờ"

"Em xin lỗi! Chúng ta đi thôi"

Bốn người rời khỏi trường, tạt qua khu phố sầm uất ngay gần đó, vào tiệm chơi game, canh tranh đấu đá nhau, cãi nhau chí ché nhưng rất vui. Chơi vui đến nổi quên cả giờ giấc, đến khi cái bụng réo ầm lên, lại kéo nhau vào quán ăn, chỉ có bốn đứa mà gọi muốn hết cái menu 5 trang của người ta, Jennie là đứa ăn nhiều nhất, thấy cô ăn mà ba người còn lại phải quỳ lạy cô, xin cô đừng gọi thêm thứ gì nữa! ăn như vậy mà không hiểu sao vẫn không mập nổi.

"Để tao thanh toán, tiện thể đi vệ sinh luôn"

Nữ nhân viên đưa cho cậu cái biên lai dài cả mét, nhìn nó mà cậu choáng váng mặt mày, ăn như này mà ngày ba bữa chắc sạc nghiệp mất, bất mãn nhoẻn miệng cười một cái, thanh toán xong đi thẳng vào nhà vệ sinh của quán ăn. Lúc bước ra, Kim Jisoo khoanh tay đứng đó, vẻ mặt của em khá quạu, hình như là em đang đợi cậu, em nắm cổ áo của cậu, tông giọng có phần giận dữ.

"Park Chaeyoung...mày có thật sự yêu Jennie hay không?"

"Tao rất yêu cô ấy!!"

Chaeyoung không hề do dự đưa ra câu trả lời của mình, em nhìn vào mắt cậu, đôi ngươi cậu không hề lay chuyển dù chỉ một giây, ánh mắt không có chút sự giả dối nào. Em buông cổ áo cậu ra, xoay lưng về phía cậu.

"Nó đã khóc vì những lời nói vô tình của mày, mày yêu nó thì đừng để nó phải gồng mình giả vờ không có gì nữa...nó cần mày và mày cũng cần nó...đúng không? Làm điều nên làm đi"

"..."

Mãi một lúc thật lâu cậu mới ra khỏi nhà vệ sinh, bốn người tách ra hai hướng. Cậu đưa Jennie về nhà, hai người đứng thật lâu trước cổng Kim gia, cô im lặng và cậu cũng vậy, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nhau, cậu chủ động ôm cô vào trong lòng, tay vuốt mái tóc hơi ngã màu nâu suôn mượt của cô.

"Jennie...thật xin lỗi! Tôi làm em buồn rồi"

Tôi biết mình phải làm gì rồi! Tôi cần "thứ đó" để giữ em bên cạnh.

Tay nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn thật say đắm, kéo dài thật lâu, sẽ mất một thời gian để tôi lại được hôn em đấy...bảo bối!

"Tôi yêu em, hãy hứa với tôi là em không được buồn nữa!"

----------

Hơn một tháng trôi qua, từng ngày hè vô cùng nhàm chán, cô không thể gặp Chaeyoung thường xuyên, chẳng biết là cậu làm gì, cứ bận suốt tuần, thỉnh thoảng mới có một ngày dành cho cô, cô hỏi về vấn đề đó thì cậu lại đánh qua chuyện khác, không thèm trả lời cô, không phải là có ai khác đấy chứ?

Mỗi sáng mở mắt ra, cô đều tìm cái điện thoại trước tiên, mở màn hình là thấy được dòng tin nhắn yêu thương cậu gửi đến, ấm lòng xong lại ngủ tiếp. Hôm nay cũng không khác gì mấy, cô đang nướng muốn khét giường rồi đây, điện thoại đổ chuông phá bĩnh giấc ngủ của cô, cô bực mình chấp nhận cuộc gọi.

"Alo alo! Còn ngủ hả đĩ chó?"

"Mày gọi chỉ để chửi tao thì dẹp con mẹ nó đi"

"Không! Tao xin lỗi, tao chỉ muốn rủ mày đi chơi thôi"

"Hmm?"

"Đi nha đi nha"

"Ờ..."

"Ui, tao thương mày chết mẹ luôn Jennie à!"

2 tiếng sau, Jennie bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đi với tụi nó, Chaeyoung không có ở đây, cô bị tụi nó thồn cơm chó ngập mồm. Thỉnh thoảng tụi nó tụm lại to nhỏ với nhau cái gì đó, cô không thể nghe được, dẫn cô đi tùm lum chỗ hết, cuối cùng lại dẫn đến karaoke, điều kì lạ là Lisoo cứ nhìn cô cười cười như bị thần kinh.

"Sao tụi mày đứng đó?"

"Mày mau vào trong đi"

Cô nghi hoặc lườm hai đứa nó, vặn tay nắm cửa bước vào, bất ngờ khi nhìn thấy Chaeyoung đứng đó ôm một bó hoa trên tay. Phía sau cậu là nến được xếp thành hình trái tim, khắp phòng được trang trí rất lộng lẫy, bong bóng nằm rải rác dưới sàn.

"Chaeyoung, chuyệ...chuyện này là..."

"Bảo bối! Tôi xin lỗi đã bỏ bê em lâu như vậy"

Cậu đưa bó hoa cho cô, nắm tay cô kéo vào chính giữa trái tim, Lisoo đứng ngoài hò hét vang trời. Chaeyoung lấy ra chiếc hộp nhỏ màu xanh, khụy một chân xuống, mở ra hướng nó về phía cô, bên trong là một cặp nhẫn.

"Dù chẳng đắt đỏ gì nhưng đây là tấm lòng của tôi...Kim Jennie, em có đồng ý lấy tôi không?"

Hơn một tháng qua...cậu dành hết thời gian đi làm thêm, cả tuần bận rộn chỉ gặp được cô có một lần, nhưng vì mục đích lớn hơn cho nên cậu không ngừng cố gắng, giây phút nào cũng rất nhớ cô, rất muốn gặp nhưng không thể, đành gửi lời yêu thương nhớ nhung đến cô qua tin nhắn vào mỗi ngày. Ngày hôm nay cậu nhờ Lisoo giúp đỡ chút ít, rủ cô đi đây đi đó cho khuây khõa, cậu đã tự tay trang trí mọi thứ trong này.

Jennie mím môi, dòng nước mắt hạnh phúc tuôn ra, Chaeyoung đã vì cô mà làm như vậy, thế mà cô ở nhà cứ nghĩ xấu cho cậu là có ai khác, cô òa khóc, hai tay cứ liên tục lau đi nước mắt.

"Em đồng ý...mà...hức hức...em xin lỗi vì đã nghĩ...Chaeng có người khác"

"Haha...nếu tôi là em trong tình cảnh bị bỏ bê thì tôi cũng sẽ nghĩ vậy"

Chiếc nhẫn được cậu đẩy trượt vào ngón áp út của cô, đây là thứ giúp cậu giữ cô ở bên mình, cứ đính hôn trước rồi kết hôn sau, không cần vội. Cô cũng cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của cậu.

"Hôn đê!!! Hôn nhau liền đi, tao quay úp lên diễn đàn trường"

"Vậy mày là đứa úp lên đó cái video tao bị cưỡng hôn à?"

"Ừ! Bà mày chứ ai!!!"

Ra là mày...tức tối để sau, bây giờ thõa nỗi mong nhớ trước đã. Hai bờ môi áp chặt vào nhau, hôn không thèm màng tới xung quanh còn có ai.

Thượng đế đặt cho chúng ta một câu hỏi:

Các ngươi muốn thích nhau hay ghét nhau?

Đáp án cuối cùng chúng ta chọn là ở bên cạnh nhau và yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro