Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh quen Miêu Linh đã được 8 năm. Nói quen nghe thì hoành tráng, nhưng thật sự chỉ có Phác Thái Anh để ý, đơn phương si tình Miêu Linh. Mà Miêu Linh có biết tấm chân tình của Phác Thái Anh hay không đó còn là một trắc ẩn.

Tháng 8 năm 2015. Tin tức Miêu Linh đi lấy chồng, một nam nhân ngoại hình thật xứng đôi với nàng vô tình đến tay Phác Thái Anh. Ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó thật khó xử, tim thì đau như có vật gì xuyên qua. Khó mà diễn tả. Tìm một góc khuất, nước mắt lặng lẽ rơi.

Lần đầu Phác Thái Anh gặp Miêu Linh là tại lớp học. Năm đó Phác Thái Anh học lớp 8. Miêu Linh là giáo viên vừa ra trường, chỉ dạy thế một tiết học Công nghệ. Lần gặp định mệnh này, làm trái tim bé nhỏ của Phác Thái Anh loạn nhịp. Cô không hiểu cảm giác yêu một người là thế nào, đến lúc gặp Miêu Linh, cảm giác nhớ nhung cứ quanh quẩn. Hình bóng nàng đến cả trong mơ cũng mỉm cười đối với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh là một đứa trẻ bình thường, gia đình chỉ đủ ăn. Nhưng từ nhỏ mẹ của Phác Thái Anh vô cùng khó khăn, Phác Thái Anh mất đi ký ức tuổi thơ bởi lúc nào cũng bị chửi mắng, ghẻ lạnh. Từ khi em trai cô chào đời. Cái gọi là hạnh phúc không hề tồn tại trong cô.

Cô sống qua ngày tháng, chỉ để được nhìn thấy hình bóng Miêu Linh dưới mái trường kia. Thấy nàng cười đã là viên mãn. Hai nữ nhân, trên lệch tuổi tác. Ở một vùng quê lạc hậu thế này. Làm sao có cơ hội cùng nhau?

Năm đó, Phác Thái Anh cô độc ở giữa Sài Gòn. Một mình nơi đó trống vắng vô cùng. Hiện tại Miêu Linh là ánh sáng duy nhất, nàng đã thắp sáng cho người khác. Mình cũng chẳng còn gì hối tiếc. Cầu nàng được hạnh phúc bên một nữa nàng đã chọn.

Năm 2017, Phác Thái Anh trở về quê hương sau 3 năm rời nhà đến Sài gòn học tập. Cứ ngỡ vết thương trong lòng từ từ khép lại. Không nghĩ chạy xe ngang lại gặp nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết nàng vô cùng hạnh phúc và...Miêu Linh...nàng có em bé rồi.

Tháng 11 năm 2017. Phác Thái Anh tìm công việc gần nhà. Bình bình đạm đạm sống qua ngày, ít về nhà. Cũng không cần lại vô tình chạm mặt Miêu Linh.

Cuộc sống sẽ thật vô vị nếu mỗi ngày đi làm về, lại chui đầu vào phòng trọ, đọc sách, nghe nhạc. Không ai nói chuyện. Tơ tưởng một ít chuyện xưa. Tự dưng có một ý nghĩ lạ lùng. Muốn một lần được sống ở quá khứ, không quen ai. Không nghĩ đến chuyện đau lòng. Không giống ở hiện tại, vô vị, lạc loài. buồn tẻ.

Cuối năm. Công ty tổ chức tiệc tất niên. Dù không thích nhưng vẫn theo mọi người quậy phá một chút. Vài tháng làm việc cũng có một vài chị bạn tri kỷ. Hôm nay, làm ra một quyết định - Uống một trận long trời lở đất, say không thấy đường về. Ngày mai, bỏ lại hết những chuyện đau buồn phía sau.

Và không như ý nghĩ ban đầu, Phác Thái Anh không có say mềm, vẫn biết chừng mực vì còn phải chạy xe. Mọi người rất lo lắng vì Phác Thái Anh bước liu xiu. Nhưng Phác Thái Anh là ai? Chính là nội tâm không có thua đấng nam nhi, làm sao để mất mặt trước bọn họ.

Phác Thái Anh đưa một chị bạn đồng nghiệp trở về, rất an toàn. Bắt đầu thong thả chạy về một mình, thế giới lại chỉ còn Phác Thái Anh. Hiện giờ đã gần 12 giờ đêm ngày 29 tết. Đường phố đúng ra phải rất đông. Sao Phác Thái Anh thấy mọi người vội vã trên đường, hoa cả mắt.

Lúc nãy không chỉ uống bia, mà có cả rượu, mọi thứ trộn vào nhau. Hảo a, bây giờ chân tay bủn rủn. Chạy xe mà ngỡ phi trên mây. Dừng lại trên cầu một chút, để gió lạnh thổi vào mặt muốn tìm một chút tỉnh táo. Gió Tết thổi lớn, mang theo hơi nước. Không phải sắp mưa đi?

Thời tiết này, nổi buồn này, nghe một chút nhạc thật không tệ. Phác Thái Anh mang tai phone vào, mở nhạc thật lớn. Là những bản nhạc thất tình lâm li bi đát. Âm lượng lớn hết cở. Không thể nghe được âm thanh bên ngoài.

Đợi một chút, gượng chạy về phòng trọ. Nhưng mà ào ào...mưa ở đâu trút xuống. Dừng lại xe lại tìm áo mưa, nhưng mà không có a. Tháng Tết mưa đâu ra, nên không có chuẩn bị. Quần áo một mảnh ẩm ướt, trong bụng chửi thề. Tìm kiếm xung quanh nhà ai cũng đóng cửa. Chỉ có căn nhà kế bên đường, nơi dừng xe tạm thời có thể trú mưa.

Đi qua đây nhiều lần, tin chắc ngôi nhà này bị bỏ hoang nhiều năm. Chạy nhanh vào, lòng cũng có chút sợ quỷ. Phác Thái Anh quên mất trên tay vẫn còn mang tai phone. "Hửm". Phát hiện điện thoại trong túi rung dữ dội. Giờ này còn ai gọi?

Thản nhiên rút điện thoại trong túi ra, nhìn tên trên màn hình một chút. Ngón tay chuẩn bị trượt phím trả lời, thì bất ngờ trên trời một đạo sấm sét đánh xuống. Phản ứng đầu tiên là tránh né, vì vậy Phác Thái Anh cư nhiên dùng tay cầm điện thoại giơ lên đỡ. Ba đạo sấm sét giáng xuống cùng một lúc.

Ban đêm, trời mưa như trút. Nhà nhà đóng kín cửa. Người ta chỉ nghe sấm sét dữ dội. Không ai hay bên ngoài có áng mạng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro