Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua giờ ngọ. Kỳ Di chuyển lời Trưởng công chúa, nhắn nhủ Phò mã tắm rửa một thân y phục sạch sẽ chuẩn bị vào cung. Thái Anh là tùy ý tắm rửa một chút, để cho Tiêu Bích chọn một bộ y phục màu tím. Tiêu Bích bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý. "Ta nghĩ Phò mã nên tìm bộ y phục tương tự Trưởng công chúa"

"Ta không biết bản thân có bao nhiêu y phục, Tiêu Bích tỷ tùy ý chọn"

Tiêu Bích lục tìm được một bộ y phục màu trắng có viền áo và đai lưng màu tím. Rất thư sinh. Vừa giúp Thái Anh chỉnh sửa vừa nói. "Phò mã thật sự không nhớ được một chút ký ức trước đây sao?"

"Ân". Thái Anh thuận tiện gật đầu.

"Nếu không phải tướng mạo vẫn như trước, ta đây cứ tưởng Phò mã là một người hoàn toàn khác"

"Trước đây ta là người thế nào?"

"Thông tuệ, trầm ổn, có phần yếu đuối. Ngược lại là một thiên tài võ học. Chỉ cần nhìn người khác múa một đường kiếm có thể múa lại không sai. Do đó, người học trộm được võ công của nhiều môn phái. Điều có thể khắc chế được bất kì loại võ công nào. Đặc biệt là kinh công và nội lực có thể nằm trong những người đứng đầu thiên hạ. Nhưng chúng ta muốn bình an nên người không bọc lộ võ công, trừ lúc nguy cấp nhất"

"Làm sao có thể tìm lại những võ công đó?"

"Ta có bắt mạch cho Phò mã. Nội lực trong cơ thể không còn. Võ công thì chỉ có thể dựa vào tư chất của Phò mã thôi"

"Ân. Vậy còn chuyện của Phác gia?"

"Đúng thời điểm Tiêu Bích ta sẽ nói rõ với Phò mã. Còn bây giờ người cứ yên tâm mà làm một Phò mã được Trân Ni đại Công chúa bao nuôi đi"

Thái Anh không tình nguyện bĩu môi. "Cái gì mà bao nuôi chứ? Ta có thể tự mình nuôi tỷ. Không cần a"

"Hồi Phò mã, Trưởng công chúa đợi người ở Đại sảnh". Một thị nữ trong phủ đến phòng bẩm báo.

"Ân. Ta đã biết. Cảm ơn ngươi". Thị nữ trước khi lui ra không khỏi thẹn thùng. Là Phò mã gia ôn nhu cười với mình sao? Mình thật có phúc a.

Thái Anh cùng Tiêu Bích đến đại sảnh. Nghe tiếng bước chân liền biết là Phò mã, Trân Ni quay lại. Hai đôi mắt chạm nhau đầu tiên sững sờ, sau đó là ngượng ngùng cả hai tìm cách né tránh. Thái Anh trong lòng vỗ tay mừng cho Tiêu Bích, chọn bộ y phục quá ư là hợp nhau. Bên kia Trân Ni vẫn là một y phục màu trắng, sa y mỏng bên ngoài màu tím nhạt. Khăn tay màu trắng thêu một đóa hoa lan bằng chỉ vàng óng ánh. Tóc được bới lên kiểu thiếu phụ được gả đi. Một chiếc trâm đơn giản chen ngang. Quả thật người đẹp có làm gì cũng đẹp.

Tội cho Thái Anh bên này cảm thán, nhưng đâu hay biết rằng chính Trân Ni đã sai Kỳ Di nói với Tiêu Bích lựa chọn bộ y phục này cho Phò mã. Với dáng dấp của Thái Anh, vận bộ y phục này thật hợp, trong rất thư sinh nho nhã.

Theo quy định, thị nữ bên ngoài không được phép vào cung. Vì vậy Tiêu Bích đành ở lại phủ. "Cung tiễn Trưởng công chúa điện hạ, Phò mã gia".

"Ân. Mọi người đều đứng lên. Tiêu Bích tỷ, ta đi, ta sẽ sớm trở lại đừng lo lắng "

"Ân. Phò mã đã nhớ những lời ta nói?"

"Đã nhớ"

----------

Ngồi trong kiệu lớn rất êm ái. Đúng là Trưởng công chúa có khác, chiếc kiệu bình thường đã xa hoa như vậy. Đãi ngộ thật tốt a. Lại nhớ lời dặn của Tiêu Bích tỷ. Hoàng cung là nơi nguy hiểm, một câu nói không cẩn thận có thể làm rơi đầu, cần phải ngoan ngoãn bên cạnh Trưởng công chúa. Không được tự ý đi lung tung...

Bất giác lại thở dài.

"Haiz"

Trân Ni nhìn Phò mã của mình từ lúc lên kiệu đã trầm tư, gương mặt biến hóa rồi thở dài. Có một chút lo lắng, thật ra đối với Phò mã. Nàng không thể nào lạnh lùng được.

"Phò mã lo lắng chuyện gì sao?"

Ngẩng lên nhìn Trân Ni, suy nghĩ một chút liền trả lời. "Ta là nghĩ chưa từng đến hoàng cung, nên có chút lo lắng"

"Hửm? Chưa từng đến? Không phải hôm thành thân đã đến rồi sao?"

Chết tiệc. Thái Anh tự mắng bản thân nói nhiều, không đánh mà tự khai. Ấp úng trả lời. "Vậy sao? Ta hoàn toàn không nhớ gì kể từ khi bị sét đánh trúng"

"Bổn cung đáng sợ để Phò mã phải tìm cách chạy trốn sao?"

"Thật ra không phải. Trân Ni rất tốt. Ta tự thấy bản thân không xứng với nàng. Nàng gả cho ta là một thiệt thòi vô cùng lớn"

"Vì sao a?". Trân Ni mỉm cười thắc mắc.

"Ta không nhà không cửa. Không quyền không thế. Không có tài cán gì. Thật là một tiểu bạch kiểm"

"Không có tài cán làm sao có thể vượt qua bao nhiêu người để dành lấy túc cầu?"

"Ta chỉ nghe Tiêu Bích kể lại là ta can ngăn hai thiếu hiệp đánh nhau, bị họ đá văng xuống đường vô tình ôm trọn túc cầu. Ta hoàn toàn không có ý tranh đoạt địa vị Phò mã của Trân Ni"

Trân Ni nghiêng đầu. "Bao nhiêu người muốn tranh đoạt, vì sao chỉ có Phò mã là không muốn?"

"Ta...". Thái Anh không nói tiếp. Không lẽ nói bản thân là một nữ nhân, giả nam nhân làm Phò mã của Trưởng công chúa Đại Cửu Lục Quốc. Không đợi Hoàng thượng trị tội ta, ta đã bị nàng giết từ lâu sao.

Vẫn là ánh mắt chờ mong, Trân Ni không buông ta. "Phò mã như thế nào?"

"Thì...như ta đã nói. Ta không xứng. Vậy thôi". Nói dối không quen, liền cuối mặt. Thái Anh không hay Trân Ni thích thú, lại nở nụ cười tươi khi trêu chọc được mình. Thật ra không ai hay biết sự thật hôm chiêu thân của Trân Ni là thế nào. Chỉ có nàng là người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.

Lúc đó, rất nhiều võ sĩ giang hồ. Công tử quyền quý, các tướng quân trẻ tuổi chỉ cần là chưa thành thân đều có thể tham gia. Mà con trai của Trấn Nam Vương Lý Bát là Thống soái kỵ binh trận chiến vừa lập công trở về - Mao Hồn anh tuấn tiêu sái. Là ứng cử viên sáng giá nhất. Mao Hồn si mê nàng từ nhỏ. Nhưng nàng một mực không thể tiếp nhận hắn.

Vì vậy, lúc hắn tay sắp bắt được túc cầu, nàng bí mật liền dùng nội lực đánh túc cầu sang hướng khác nhưng không ngờ lại trúng phải Thái Anh. Một tình huống trớ trêu. Nàng tức giận xoay người bỏ đi. Ra lệnh ám vệ đi điều tra thân thế của người vừa bắt được túc cầu nhưng không tra ra được gì. Chỉ là thiếu gia họ Phác, cùng thị nữ trốn chạy sang Cửu Lục Quốc lánh nạn. Bản thân không có gì nổi bật. Lại còn có vẻ ngây thơ không biết gì. Ban đầu nàng nghĩ hắn giả vờ. Nhưng sau này phát hiện. Hắn ngốc thật. Luôn tìm cách bỏ trốn, hắn có thể không biết. Muốn thoát khỏi bàn tay của Kim Trân Ni. Không phải chuyện dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro