Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắm chặt bức thư trong tay, Trân Ni khóc nghẹn. Từ ngày biết được sự thật, nàng không ngủ được nhiều. Đêm nay cũng vậy, nàng phát hiện có người ở trước cửa phòng rất lâu. Nghĩ là kẻ xấu, vậy nên nàng lên giường giả vờ ngủ.

Đợi rất lâu cũng không thấy thích khách ra tay, mà là giọng nói quen thuộc của một người. Nàng đã nghe hết những lời Phò mã nói. Đã nghe không sót một lời.

Nàng mở thư ra, đúng chỉ là một tờ giấy trắng ghi ba chữ "Phác Thái Anh" đồng ý. Và một tờ giấy nhỏ, gấp hình trái tim. Bên trên là dòng chữ "Ni nhi! Ta yêu nàng".

Trong phòng, một nữ nhân trốn vào gốc giường ngồi gối đầu, gục mặt. Đôi vai run run. Trân Ni nàng đã khóc. Nữ nhân này thật ra biết đau lòng.

----------

Thái Anh trở về Phò Mã Phủ trong tình trạng mệt mỏi. Không một chút sức sống. Tiêu Bích đợi mãi không thấy Thái Anh về nàng vô cùng lo lắng. Vừa thấy bóng dáng Thái Anh liền lao vào.

"Phò mã, người đi đâu mới về. Sao bộ dạng thảm thế này"

Thái Anh nhìn Tiêu Bích rất lâu. Chỉ buông một câu. "Sau này đừng gọi ta là Phò mã nữa"

"Ý người là sao?"

"Trưởng công chúa đã biết thân phận của ta lâu rồi"

"Vậy...chúng ta."

"Yên tâm. Nàng không giết chúng ta. Đi thu dọn, sáng mai chúng ta rời khỏi đây". Thái Anh đi thẳng về phòng. Không muốn làm gì, ngã ra giường mệt mỏi nhắm mắt.

----------

Thái Anh chỉ là nhắm mắt, cũng không hề ngủ. Ngược lại bản thân vô cùng thanh tỉnh. Ngồi dậy lấy vài bộ y phục thường mặc bỏ vào túi vải tự may. Nhìn quanh căn phòng một chút, nhớ. Rất nhớ. Nhớ Ni nhi từng nũng nịu với mình, nhớ bộ dáng nàng ngồi trang điểm. Lúc nàng nằm đọc sách. Nhớ hương thơm trên người nàng...

Đi ra cửa, ngang qua bàn án. Nhìn thấy tờ giấy, nổi hứng muốn viết bút lông. Liền đi vòng qua bàn ngồi vào ghế. Suy nghĩ một chút nên viết gì đây? Vẫn là chọn tiếng Việt tốt hơn. Vậy nên liền viết.

"Ta muốn ôm em, qua nữa đời điên loạn - Ta muốn che chở nàng, qua nữa kiếp lênh đênh".

Mỉm cười thỏa mãn. Đặt bút rời đi.

"Công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong"

"Ân. Chúng ta xuất phát". Thái Anh lên ngựa, xoay một vòng nhìn lại ba chữ "Phò Mã Phủ". Liền dứt khoát rời đi.

----------

Kim Trân Cung

"Công chúa, người ăn một chút gì đi. Đã ba ngày người chưa ăn gì rồi". Kỳ Di một bên lo lắng khuyên can. Đêm đó sau khi Thái Anh rời đi, sáng hôm sau thị vệ ở Phò Mã Phủ thông báo "Phò mã cùng Tiêu Bích đã rời khỏi".

Trân Ni đã ngồi thẩn thờ suốt ba ngày, giam mình trong phòng. Không ăn không uống, không cho người vào. Kỳ Di cũng là hết cách mới tự ý xông vào. Cho dù nàng nói khô cả lưỡi, Trân Ni vẫn không phản ứng.

Kỳ Di còn nhớ một người, trừ Hoàng thượng bề bộn công vụ ra. Người này chính là tỷ muội tốt nhất với Trưởng công chúa. Liền nhanh chân hướng Uyển Nhi Cung tìm đến.

"Công chúa, thái y nói sức khỏe người suy nhược. Cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhiều hơn"

Kỳ Di vừa vào trong đã nghe Hoàng Hạc than thở, nói chuyện một mình. Nắng sớm chưa nóng lắm, Ngũ công chúa dưới ánh nắng sắc mặt nhợt nhạt. Kỳ Di hành lễ nhưng vẫn không nhận được sự phản ứng nào. Nàng nhìn Hoàng Hạc, chỉ thấy Hoàng Hạc lắc đầu, thở dài.

"Ngũ công chúa đã thẩn thờ như vậy 3 ngày nay. Nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ bệnh mất"

"Tại sao lại vậy? Trưởng công chúa người cũng tình trạng này. Ta còn dự định sang đây mời Ngũ công chúa đến khuyên ngăn Trưởng công chúa. Nào ngờ...?"

----------

Chuyện rất nhanh đến tay Thái hậu. Thái hậu đến Kim Trân Cung và Uyển Nhi Cung cũng vô ít, nhìn một người là nữ nhi do mình mang nặng đẻ đau sinh ra. Một người là nữ nhi của thân muội mình. Hai người đều suy sụp như mất hồn. Cũng chỉ còn cách lắc đầu thở dài. Thân là mẫu hậu của hai nàng, sao lại không nhìn ra là chuyện gì? Chỉ là Thái hậu chưa rõ vì sao Phò mã cùng nữ nhi lại rời xa nhau.

Hoàng thượng thường xuyên di giá đến thăm. Nhưng cũng không có kết quả. Ngày lại ngày trôi qua. Hoàng cung vắng đi uy nghiêm của Trân Ni Công chúa và Uyển Nhi Công chúa. Lại chính là lúc để Thất công chúa Hà Thanh ra mặt.

Hơn một tháng sau, Uyển Nhi có phần khởi sắc. Nàng trầm lặng hơn, mỗi sáng thường đến nơi đã từng gặp Thái Anh để tĩnh tọa. Nàng muốn bản thân thật cân bằng. Thái hậu và Hoàng thượng đều biết đoạn tình cảm nàng dành cho Phò mã, nên càng không thể ép nàng tìm Phò mã nàng không yêu. Mắt nhấm mắt mở cho qua, lờ đi những lời cầu thân nhiều vô số kể.

Nói đến Trân Ni, vẫn là phong thái của Trưởng công chúa. Nàng trầm ổn hơn xưa rất nhiều. Đáng nói hơn, nàng lại quyết định trở về Phò Mã Phủ. Bình đạm sống từng ngày.

Trong lòng nàng, tình cảm chưa phân định. Nàng biết thời gian qua bản thân không thể quên đi Phò mã, lại càng không thể chấp nhận Phò mã. Nàng...

Ngày trở lại, nàng lại thấy tờ giấy ghi bút tích của Phò mã. Là hai câu thơ, chữ viết xa lạ. Nhưng nàng vẫn luôn thu thập, dù nàng không thể hiểu.

Mỗi ngày nàng đều đến xích đu bên hồ thơ thẩn hồi lâu, tối tối lại nằm đọc sách trên ghế dài Phò mã đã làm. Nàng còn đi thăm rừng trúc mà Phò mã đã giấu nàng chặt đi. Giờ bọn chúng lại mọc lên xanh um. Trông rất đẹp.

Thấy một thị nữ đi ngang hành lễ với nàng, nàng liền hỏi. "Ngươi có biết căn phòng Phò mã không cho ai vào nằm ở đâu?"

"Dạ hồi Trưởng công chúa. Là căn phòng thứ nhất ở phía kia"

Trân Ni liền hướng căn phòng thị nữ chỉ mà mở cửa bước vào. Do Thái Anh căn dặn không ai được phép vào nên căn phòng có phần bẩn. Mạng nhện giăng xung quanh. Nhưng nhìn ra bên trong rất là ngăn nắp.

Nhìn thấy một vật nơi góc phòng, nàng không kiềm được mà rơi nước mắt. Đó chính là chiếc đèn lồng mèo kitty mà Phò mã đã làm tặng nàng. Phía trên giá treo ghi rõ ngày tháng tặng Ni nhi. Vách cạnh bên treo hai bức họa. Bức thứ nhất ghi ngày tháng gặp gỡ Ni nhi. Bức thứ hai chính là nghi ngày tháng nhìn thấy Ni nhi câu dẫn nằm đọc sách. Bên cạnh còn có một ghi chú nhỏ. "Ni nhi a, ta không biết họa, đành phải tìm họa sư, ngồi cả ngày trời để miêu tả thần thái của nàng. Họ chỉ là họa sư bình thường, sao có thể vẻ hết thần thái của Ni nhi. Nhưng ta thật sự nhớ nàng, mỗi khi nàng không ở phủ. Ta lại trốn đến đây ngắm nàng".

Trân Ni khóc sưng cả mắt. Lần lượt đến xem từng vật mà Phò mã đã cất giấu trong phòng. Có những chiếc khuôn bé xíu ghi chú "Khuôn bánh trái tim, sẽ dành cho Ni nhi". Đặc biệt, Trân Ni nhìn thấy hai tượng sáp hình người. Có tô màu, nhìn y phục có thể nghĩ ra một tượng sáp là Phò mã, còn lại là nàng. Bên dưới tờ giấy ghi "Ni nhi, ta lại nhớ nàng. Liền tìm sáp về nghịch. Ta không khéo tay, nhưng ta sẽ nắn hình nàng bằng cả nỗi nhớ của ta"

Trân Ni ngã quỵ xuống đất, ôm tượng sáp trong tay. Tiếng tim nàng vỡ tự bao giờ.

----------

Thời điểm đó, Thái Anh cùng Tiêu Bích đã đến biên giới Đại Phác. Thật sự rất đẹp a. Thái Anh thật mở mang tầm mắt. "Tiêu Bích, đây là nơi ta sinh ra sao?"

"Ân! Công tử thấy thế nào?"

"Rất đẹp!". Ánh mắt lại trùng xuống. Trong đầu vốn nghĩ, nếu cùng Ni nhi đến đây, sống cuộc sống hai người. Có phải sẽ rất hạnh phúc không?

Phía xa, một đám binh lính mặc áo giáp, một đoàn cầm thương, một đoàn cầm kiếm. Một đội binh mã hướng Tiêu Bích cùng Thái Anh mà đuổi. Thái Anh hốt hoảng.

"Tiêu Bích. Họ đang hướng chúng ta mà đến"

"Ân. Không lẽ là đến để bắt Công tử". Giọng nói Tiêu Bích nghiêm trọng vô cùng.

Thái Anh kéo tay Tiêu Bích. "Chạy thôi a"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro