Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau đó, Trân Ni không thấy Thái Anh trở lại. Nàng rất muốn biết người kia làm gì mà thần bí, mờ ám. Nàng rất lo lắng cho Phò mã, một phần rất lắng cho tương lại của Đại Cửu.

Ngự thư phòng

Kim Hi Minh trông già thêm, sắc mặt xanh xao vì thiếu ngủ. Hắn đi tới đi lui, nóng lòng. Các thành trì bên ngoài không hề có một tin báo. Quân của Mao Hồn một đi không trở lại.

"Đại hoàng tỷ. Trẫm hết cách rồi"

"Ta sẽ dẫn quân đi"

"Cấp báo"...ngoài cửa truyền đến tiếng hét thất thanh của Thái giám. Hắn nói quân Bạch Nhạn tràn vào thành, đang chém giết bá tánh vô tội, không đến một ngày sẽ tiến vào hoàng cung. Bọn chúng còn treo cả cờ, trên cờ ghi dòng chữ "Đại Cửu đổi chủ".

Kim Hi Minh tức giận ném tất cả đồ vật trên bàn, gầm lên. "Triệu tập tất cả các quân lính còn lại, ngăn chặn cho trẫm"

Thái giám hoảng sợ vâng lệnh. Lập tức rời khỏi. Nửa đêm, Kim Hi Minh thượng triều gấp. Nhưng không ai tìm ra giải pháp nào. Một nửa bình quyền nằm trong tay Mao Hồn. Tiên đế đã lập ra quy định, chỉ có người giữ ấn soái mới có quyền triệu tập binh mã.

Trong tay Kim Hi Minh chỉ còn 10 vạn binh mã, số còn lại đang trấn giữ biên cương. Hoàn toàn không thể trở về cứu giá. Kim Hi Minh choáng váng. Không lẽ giang sơn Đại Cửu lại hủy trong tay mình.

Từng đợt bẩm báo đều là tình hình bất lợi. Tờ mờ sáng, quân Bạch Nhạn đã phá được cổng cung. Ngang nhiên tràn vào bao vây hết Hoàng cung Kim. Kim Hi Minh đôi mắt phím hồng nhìn Trân Ni.

"Đại hoàng tỷ, tỷ mang theo mẫu hậu và mọi người xuống đường hầm thoát trước"

"Đệ...". Trân Ni chỉ vừa kịp nói đến đó. Bên ngoài từng đợt từng đợt hùng hồn, bước chân vang dội kèm theo câu nói "Đại Cửu đổi chủ". Kim Hi Minh đứng không vững, ngã người ngồi ngay trên ngai vàng.

Trước Thượng Đình điện, Bạch Nhạn Kỳ ngồi kiệu lớn 8 người khiêng. Hùng hồn mà hét. "Muộn rồi, các ngươi trốn không thoát"

"Người đâu hộ giá". Cao công công la lên. Cấm vệ quân vây quanh Kim Hi Minh, bảo vệ mọi người ở giữa. Trân Ni không để ý Bạch Nhạn Kỳ mà là nhìn người đứng bên cạnh hắn. Đây không phải là Cửu công chúa lần trước muốn đả thương nàng.

"Kim Hi Minh, Hoàng cung đã bị bao vây, con kiến cũng khó sống. Ngươi tự mình thoái vị nhường ngôi. Nể tình ta sẽ là tỷ phu tương lai mà tha cho ngươi một con đường sống"

Mọi người lại xôn xao. Các đại thần đều muốn buông mũ đầu hàng. Kim Hi Minh mặt đỏ vì tức giận, đối với đám vô tích sự mà hét.

"Kẻ nào dám buông tay đầu hàng, trẫm sẽ chu di cửu tộc cả dòng họ kẻ đó".

"Haha. Ấy. Đệ đệ hà tất phải giận dữ, sau này chúng ta không phải là người một nhà sao?"

"Bạch Nhạn Kỳ ngươi ăn nói quá ngông cuồng". Trân Ni lúc này mới lên tiếng. Trong lúc nguy nan, khi tràng của nàng vẫn không ai cản nổi.

"Mỹ nhân, nàng sớm muộn gì cũng phải thuộc về Bạch Nhạn Kỳ ta đây. Chống cự làm chi a. Haha". Bạch Nhạn Kỳ đắc thắng cười lớn. Cũng không muốn nhiều lời tốn thời gian. Phất tay ra lệnh chuẩn bị bắt vua thoái vị. Một binh lính Bạch Nhạn hối hả đến bẩm báo. Chỉ thấy Bạch Nhạn Kỳ gầm lên "KHÔNG THỂ NÀO".

Hắn xuống kiệu, thì binh lính hai hàng chạy thẳng tắp từ cửa cung vào điện Thượng Đình, tư thế oai hùng, cho thấy được huấn luyện vô cùng thuần thục. Kim Hi Minh và Trân Ni nhìn nhau, hai người chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn phía binh lính hàng nghìn hàng vạn người theo đội hình ngay ngắn mà chạy, bên trên mang theo lá cờ thêu một chữ "PHÁC".

"BẠCH NHẠN KỲ NGƯƠI ĐÃ HỎI QUA Ý KIẾN CỦA TA CHƯA MÀ MUỐN LÀM TỶ PHU CỦA ĐƯƠNG KIM HOÀNG THƯỢNG"

Mọi người hướng tìm người vừa nói. Chỉ thấy binh lính ngay hàng thẳng lối tự động tách ra, hàng vạn binh lính đồng loạt quỳ một chân hành lễ. Thái Anh oai phong, thần khí. Trên người mặc chính là Y phục trắng tím Trân Ni tự tay may vì mình. Trên mặt nghiêm túc. Từng bước dẫn đầu, đi sau hai bên là Tiêu Bích và Nhật Tuệ.

"NGƯƠI!!!!!". Bạch Nhạn Kỳ tức giận chỉ về phía Thái Anh.

----------

Trân Ni vẫn chưa hết bàng hoàng, nàng nghĩ rằng Phò mã lần nữa rời khỏi nàng. Không ngờ chàng lại xuất hiện nơi này. Mà Kim Hi Minh một bên mừng rỡ. "Đại hoàng tỷ, là Hoàng tỷ phu".

Kim Hi Minh Cùng Trân Ni và các đại thần hướng ngoài điện đi ra. Quân lính vẫn vây vòng bảo vệ họ.

----------

"Ta thế nào? Không phải ta đã nói sẽ gặp lại ngươi?". Thái Anh cười đểu, ánh mắt hơi nhíu lại mà trêu chọc. "Đại hoàng tử thấy lễ vật ra mắt của ta thế nào? Mỹ nam có khiến ngươi hài lòng?"

"Phác Thế Thạch khốn kiếp, thì ra là ngươi. Ta phải giết ngươi". Bạch Nhạn Kỳ hung hăng cầm đao xông tới, vừa định chém vào Thái Anh thì nghe tiếng gọi.

"Phụ thân". Tiếng đứa bé non nớt vang lên, đao của hắn chưa kịp chém xuống đã dừng lại ở không trung. Hắn hốt hoảng tìm kiếm, chỉ thấy con trai của hắn đang bị Phác Quân bế ngang bụng, tay chân loạng xoạng vùng vẫy.

Thái Anh nhìn Bạch Nhạn Kỳ đang hốt hoảng, lại rất lạnh lùng mà nói. "Muốn giết ta sao? Đến đây? Ta muốn xem mạng ta hay là mạng con trai ngươi lớn?"

"TIỂU NHÂN. THẢ HÀI NHI CỦA TA RA". Bạch Nhạn Kỳ ra sức rống.

"TA TIỂU NHÂN BẰNG NGƯƠI SAO? Cấu kết với Mao Hồn để đưa quân vào thành. Sau khi thành công lại trở mặt một mình hưởng lợi. Chuyện này không chọc giận lão tử đây. Nhưng ngươi dám động tới Ni nhi của ta. Ngươi có tin ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, hoàng tộc Bạch Nhạn của ngươi sẽ mãi mãi không còn tồn tại không hả?" Thái Anh nắm cổ áo hắn, mỗi một câu nói là một đấm vào mặt hắn. Hắn không chống cự, vì hài nhi của hắn đang nằm trong tay Phác Quân.

"SAO? Ngươi còn muốn xâm lược nữa không? NÓI ĐI CHỨ?"

"THẢ CON TA RA. NÓ CHỈ LÀ MỘT ĐỨA BÉ, NÓ VÔ TỘI". Thái Anh một vòng xoay lại đá vào mặt Bạch Nhạn Kỳ. "Ngươi biết nó vô tội sao? Vậy con dân Đại Cửu không vô tội? Ngươi giết bao nhiêu người Đại Cửu, có tin ta băm con ngươi ra bao nhiêu mảnh không hả?"

Phác Quân một tay nắm thắt lưng đứa bé, giơ cao nó lên, cứ như Bạch Nhạn Kỳ làm ra hành động gì không phải thì liền buông nó xuống. Bạch Nhạn Kỳ gấp gáp.

"Phác Thế Thạch. Nói điều kiện của ngươi"

"Đây không phải là điều kiện. Mà là việc hiển nhiên ngươi phải làm". Thái Anh hướng Tiêu Bích ra hiệu. Tiêu Bích mang theo hai tờ giấy ghi đầy chữ. Thái Anh ném cho Bạch Nhạn Kỳ, khinh thường mà nói "Đây là những điều ngươi cần phải làm"

Bạch Nhạn Nhiên An chạy đến bên cạnh Bạch Nhạn Kỳ, cầm lên tờ giấy. Thấy bên trong ghi.

"BẢN CAM KẾT CỦA TỊCH DƯƠNG

Hoàng tộc Bạch Nhạn Tịch Dương vĩnh viễn sẽ không bước chân vào Đại Cửu nữa bước. Vì hơn hai tháng qua, đội quân Bạch Nhạn đã chiếm thành trì, giết người vô tội gây nên cuộc sống khó khăn cho con dân Đại Cửu. Tịch Dương sẽ phải chịu trách nhiệm với những hành động vô lương tâm của mình.

Lặp tức rút quân trở về, hai tháng sau chính thức mang 1000 vạn kim ngân, 1 vạn bò dê, 20 vạn thước lụa sang Đại Cửu bồi trả. Với hy vọng san sẽ phần nào thiệt hại Đại Cửu phải gánh chịu"

"Phác Thế Thạch, ngươi rất quá đáng". Bạch Nhạn Nhiên An lúc này tức giận hướng Thái Anh rống. Đây không phải vét hết ngân khố của Tịch Dương ra sao.

"Bạch Nhạn Kỳ, ký hay không ký?". Thái Anh không để ý Bạch Nhạn Nhiên An. Tự mình hướng Bạch Nhạn Kỳ gằng giọng hỏi.

Bạch Nhạn Kỳ do dự, giữa con hắn và Giang Sơn Tịch Dương. Ký hay không ký? "Phụ thân, cứu ta". Đứa bé lại khóc rống lên vì sợ hãi.

"TA KÝ". Bạch Nhạn Kỳ bị ép đến bước đường này, không thể nào bỏ đi cốt nhục của mình. Xem ra hắn vẫn còn lương tâm.

Thái Anh cầm lấy hai bản cam kết có chữ ký và mộc ấn đầy đủ của Bạch Nhạn Kỳ. Hài lòng bước đến đối diện Kim Hi Minh cười nói. "Của đệ, đợi hai tháng sau nhận lễ vật. Ngân khố không lo trống. Có thể miễn thuế 1 năm cho dân còn được". Xong hướng Trân Ni, nàng bây giờ đang lạnh lùng, hẳn là đang tức giận vì sao Phò mã lại giấu nàng nhiều chuyện đến thế.

"Ni nhi, ta sẽ giải thích với nàng sau". Nói xong đi đến bên cạnh Bạch Nhạn Kỳ, "Trả cho ngươi, mau trở về chuẩn bị đi. Nhớ. Không được thiếu dù là một chút rất nhỏ"

Thái Anh ra hiệu cho Phác Quân thả đứa bé, để hai người họ đoàn tụ. Thái Anh không có xấu xa đến nổi dùng ân oán người lớn đẩy lên người một đứa bé. Nhìn Bạch Nhạn Kỳ một chút, lại nhìn đứa bé cười nói. "Tiểu tử, thúc thúc nói cho con nghe. Để làm nên đại nghiệp, cần lấy chữ TÂM làm đầu. Sau này lớn lên con sẽ hiểu".

----------

Đội quân hùng hậu của Đại Phác đẩy lùi hết quân Bạch Nhạn, Bạch Nhạn Kỳ thất bại trở về. Chỉ có Bạch Nhạn Nhiên An chần chừ không đi. Ánh mắt buồn bã nhìn Thái Anh. "Phác Thế Thạch, ngươi vẫn không chấp nhận ta sao?"

"Chàng là Phò mã của ta, chấp nhận Công chúa hay không phải do ta quyết định". Trân Ni thướt tha bước đến bên cạnh Thái Anh, như là tuyên bố quyền chiếm hữu.

Thái Anh thật nhìn không ra nữ nhân xuất chúng của mình lại có tính tình đáng yêu như thế này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro