Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni một tiếng không thể tha thứ cho Thái tử. Xem ra Thái tử là rất hụt hẫng đi. Cả tháng qua Thái tử lơ là hai mẹ con nàng chỉ vì một việc không đâu, làm sao có thể nói tha thứ là tha thứ. Nếu dễ dàng như vậy thì nàng không gọi là Trân Ni nữa.

Thái Anh trở lại thư phòng, cẩn thận suy nghĩ tất cả mọi việc. Nếu có người muốn chia rẻ ta và Trân Ni thì ai có động cơ lớn nhất? Chợt Thái Anh đập bàn đứng dậy.

"Nhật Tuệ".

"Có Nhật Tuệ". Nhật Tuệ đứng bên cạnh rất nhanh lấy lại tinh thần chờ nhận lệnh.

"Chúng ta trúng kế rồi". Thái Anh lạnh giọng thốt ra.

"Ý của người là....". Nhật Tuệ không rõ lắm nhưng cũng mơ hồ hiểu rằng đã có người cài bẫy những ám vệ tinh nhuệ kia mới dẫn đến kết quả như hôm nay.

"Cho người âm thầm bảo vệ Thái tử phi cùng Tiểu hoàng tử. Đêm nay ngươi đến Miêu Linh Cung một chuyến đi"

"Nhật Tuệ hiểu rõ ý của Điện hạ"

Chính Thái Anh nghĩ rằng, chuyện này Linh phi không tránh khỏi có liên quan. Bởi vì nàng không hành động trước mặt, không có nghĩa sau lưng nàng âm thầm chịu đựng. Thái Anh cảm thấy bản thân mình thật ngốc, mất đi lí trí. Tại sao không nghĩ đến việc người khác hãm hại Trân Ni. Kỳ Di chỉ nhìn một phía, nàng không hề hiểu rõ nội dung cuộc trò chuyện. Cho nên "mắt thấy không bằng tai nghe" là có thể hiểu.

Thái Anh không mặc đồ dạ hành, mà hiên ngang đi vào phòng của Nghinh Lam. Một bóng đen trong phòng rất nhanh phóng qua cửa sổ biến mất. Nghinh Lam không hốt hoảng như phản ứng mà mọi người thường nghĩ. Nàng đối với Thái Anh vừa xa lạ, vừa thân quen.

"Đêm khuya chẳng hay Thái tử TỰ Ý xông vào phòng của Nghinh Lam là có chuyện gì?"

Nghinh Lam nhấn mạnh hai từ "TỰ Ý", chính là muốn để Thái Anh biết hành động của mình chính là lỗ mãng. Thái Anh cũng không vì khí thế bức ngưòi mà yếu thế, mạnh dạng đến trước mặt Nghinh Lam nắm lấy cổ tay nàng khẳng định.

"Uyển Nhi! Muội nói cho ta biết vì sao phải tìm cách chia rẽ chúng ta?"

Nghinh Lam ánh mắt tức giận. "THÁI TỬ xin buông tay ra. Người làm ta đau". Thái Anh không kìm được cảm xúc, hành động lỗ mãng. Vì vậy buông tay Nghinh Lam ra. Đợi nàng nói tiếp.

"Thái tử có vẻ nhớ nhung người tên Uyển Nhi. Ta còn tưởng đối với Thái tử thì Trân Ni mới là duy nhất"

"Nàng còn không thừa nhận, trên vai trái của nàng có một vết bớt chữ nhi. Đây chính là bằng chứng"

Nghinh Lam không nói, đưa lưng về phía Thái Anh. Rất nhanh y phục trên người rơi xuống phân nữa để lộ bờ vai trắng nõn nà. Bên vai trái hoàn toàn không tìm được vết bớt nào.

"Ta còn nhớ rõ"

Nghinh Lam môi xinh mỉm cười, từ tốn chỉnh đốn lại y phục. "Thái tử say rượu có thể đã nhìn nhầm. Ta không trách".

Thái Anh rời khỏi, trước khi đi có nói với Nghinh Lam rằng. "Ta thật không hy vọng người đó là nàng"

Trong phòng không gian trở lại im ắng. Một nữ nhân giang hồ lại xuất hiện hành lễ trước Nghinh Lam. "Chủ tử đoán việc như thần"

"Ngươi đi làm việc của mình. Phải thật gọn gàng, sạch sẽ"

"Dạ"

----------

Miêu Linh Cung

Nhật Tuệ một màu đen hòa cùng bóng đêm đang bay lượn trên mái nhà. Bên trong phòng Linh phi không có phát hiện gì. Bình thường Linh phi chỉ cùng Hoàng hậu đi dạo, đàm đạo, có khi lại đến phật đường chép kinh. Đa số thời gian còn lại thêu thùa hoặc đánh đàn, vẽ tranh, đọc sách. Có thể Thái tử quá đa nghi rồi chăng?

Theo dõi hơn 3 canh giờ không thu thập được manh mối, lúc chuẩn bị rời khỏi thì bên dưới lại có tiếng nói. "Tại sao lại không ra tay?"

Hắc y nhân kia chỉ ngắn gọn một câu. "Đây là mệnh lệnh của chủ tử".

"AI?".

Thôi rồi, Nhật Tuệ bị phát hiện, lập tức vùng bỏ chạy, phía dưới binh lính đốt đèn đi tìm thích khách mà Nhật Tuệ bây giờ đa an toàn thoát khỏi Miêu Linh Cung.

Nhật Tuệ thở hổn hển, đợi một lúc lâu lấy lại hơi thở ổn định mới kể tình hình ở Miêu Linh Cung. Thái Anh bây giờ mới cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Người đầu ấp tay gối với mình, mình lại nghi ngờ nàng. Nghĩ vậy liền đuổi Nhật Tuệ trở về, đi xuyên qua phòng ngủ. Trân Ni vừa cho hài tử uống sữa xong, xem ra vẫn còn tỉnh táo.

Tiểu Hoàng tử còn nhỏ, mỗi đêm phải thức uống sữa vài lần nên Thái Anh đến đúng lúc có thể chọc phá Tiểu hoàng nhi một chút. Đứa nhỏ này, lúc ngủ mà miệng vẫn chúm chím cười. Mới có vài ngày mà béo ú hẳn ra. Trông thật đáng yêu. Thái Anh nhịn không được bèn hun một cái vào má trái, nhịn không được lại hun một cái vào má phải. Tiểu hoàng tử bị ngứa ở mặt, mở mắt ra cười oe oe...hai bàn tay bé xíu giơ ra, chạm vào mặt Thái Anh lại cười khanh khách.

"Nhũ mẫu, mau mang Tiểu hoàng tử trở về phòng". Trân Ni ra lệnh, Nhũ mẫu sao có thể không làm theo. Thái tử bây giờ không phải lớn nhất nữa rồi a. Nhìn Thái tử vui vẻ với Tiểu hoàng tử như vậy, không hiểu sao Thái tử phi lại muốn chia cắt đây? Thái Anh biết Trân Ni là cố ý nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, đối với Tiểu hoàng tử hôn vài ngụm, cười cười mà nói.

"Tiểu tổ tông của ta mau trở về ngủ, ngày mai phụ thân lại cùng ngươi nghịch"

Nhũ mẫu nhanh chóng ôm Tiểu hoàng tử trở về, ở lại đây sắp không sống nổi với bầu không khí nghẹt thở này. Haiz da!

Thái Anh nghe tiếng gõ cửa, bước nhanh ra ngoài lấy chén tổ yến vừa nấu xong từ tay Kỳ Di. Lại đuổi Kỳ Di trở về. Bản thân mang chén tổ yến vào đối với Trân Ni như chưa có gì xảy ra, vẫn ôn nhu như thường.

"Ni nhi, nàng ngồi dậy ăn chén tổ yến này. Thức khuya sẽ đói"

"Thái tử cần chi quan tâm". Trân Ni lười biếng nằm ôm chăn không chịu ngồi dậy. Khóe miệng Thái Anh co giật, nữ nhân này lại làm nũng ư.

"Nàng là Thái tử phi của ta, ta không quan tâm nàng thì quan tâm ai?"

"Linh phi hay Nghinh Lam quận chúa. Thái tử không quan tâm họ sao? Thái tử đừng nghĩ rằng bổn cung không hay biết gì"

"Chuyện đã qua, ta đây thành thật xin lỗi nàng. Nàng trách ta cũng được nhưng trước hết ngồi dậy ăn hết chén tổ yến này". Thái Anh một tay đỡ Trân Ni ngồi dậy, miệng lại thổi từng muỗng từng muỗng uy Trương Ngưng ăn.

Giận thì giận, nhưng Trân Ni vẫn rất phối hợp, vẫn ngoan ngoãn ăn hết chén tổ yến. Ăn xong uống xong không thương tiếc mà tiễn khách. "Ta đã ăn xong, Thái tử là nên trở về phòng"

Thái Anh đi đến bàn, đặt chén xuống. Mắt thấy một quyển sổ y như quyển tấu chương, tay mở ra xem chỉ thấy bên trong chi chít những cái tên, nào là:

"Phác Gia Khánh

Phác Gia Triết

Phác Gia Minh

Phác Gia Khôi

Phác Vĩnh An

Phác Khiết Bình...."

Mang quyển sổ đến bên cạnh Trân Ni khó hiểu hỏi. "Đây là cái gì a?"

"Phụ hoàng và mẫu hậu lựa chọn tên cho hoàng nhi"

"Đã chọn được chưa?"

"Vẫn chưa thông nhất"

"Thôi thì để ta chọn". Thái Anh không thương tiếc ném cuốn sổ trở lại bàn, rất thành thật mà nói. Nhưng Trân Ni nào để cho Thái Anh được như ý.

"Thái tử đã từng nói việc đặt tên cho hoàng nhi cứ để phụ hoàng và mẫu hậu định đoạt"

Tim đập...tim đập...hai người nhìn nhau, hình như ánh mắt đang đấu tranh thì phải...trong lòng đối phương tự nhủ:

"Ta chỉ là giận mà nói, nàng đừng tưởng thật"

"Thái tử đã nói thì đừng có nuốt lời. Nên nhớ chọc giận Trân Ni thì không có kết quả tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro