Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Bích nhanh chóng trở về tắm rửa sạch sẽ đi ngủ. Trước khi đi chỉ nói một câu với Thái tử: "Linh phi có thai, tuy mạch đập còn yếu nhưng rất rõ ràng".

Thái Anh chỉ thay y phục, ngồi trong thư phòng trầm ngâm. Rất lâu sau cũng không hay biết có người đứng trong phòng.

Trân Ni đêm nay phát hiện Nhật Tuệ cứ đi qua đi lại, hỏi thì ú ớ không nói. Nàng đến thư phòng cũng không thấy bóng dáng Thái Anh. Nàng không ngủ được nên sang phòng Tiểu Mục nhi. Đến khi nghe động tĩnh ở thư phòng mới đi vào. Không nghĩ người kia ngồi đờ ra đó.

"Nếu có người xấu muốn sát hại Thái tử có lẽ người cũng không hay biết"

Thái Anh đang suy tư, rất lâu rồi mới nghe giọng nói này ở tại thư phòng. Có hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Trân Ni.

"Rất tiếc Ni nhi không phải kẻ xấu a"

Trân Ni đi vòng ra phía sau ghế, hai tay xoa trán Thái Anh, giọng nói thập phần ôn nhu.

"Nửa đêm Thái tử không ngủ, đi làm chuyện đại sự gì"

Thái Anh nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái này, tận hưởng sự ngọt ngào ôn nhu của Trân Ni. Đã lâu rất rất lâu cũng chưa được gần nàng như vậy. Nghe Trân Ni hỏi không cầm lòng được, Thái Anh nắm tay Trân Ni kéo nàng ngồi vào trong lòng.

"Linh phi mang thai"

Trân Ni thân mình khẽ run, đặt tay lên mặt Thái Anh vuốt ve, đầu tựa vào vai của Thái Anh khe khẽ.

"Là của ai?"

Thái Anh thở dài. "Thời Bách"

Tay Trân Ni trượt xuống đặt tại ngực trái của Thái Anh, ánh mắt trong như thu thủy khẽ gợn sóng.

"Nơi này rất đau phải không?"

Thái Anh không nghĩ Trân Ni lại nghịch ngợm thế này. Nhưng không đùa giỡn, ngược lại rất nghiêm túc trả lời.

"Ân. Đau chứ. Tin lầm người, suýt nữa thì đánh mất nàng và Mục nhi"

"Phải hay không a?"

Thái Anh nhìn Trân Ni trong lòng nũng nịu, nhịn không được bế nàng rất nhanh đi về phía giường. Trân Ni giãy dụa.

"Thái tử buông ta ra, chàng làm gì vậy?"

"Ta dùng hành động để chứng minh cho Ni nhi biết ta có đau lòng hay không"

Đặt Trân Ni xuống giường, chiếm lấy đôi môi câu người kia. Trân Ni vẫn chưa kịp nói gì cả. Không thể chống lại sức mạnh chiếm đoạt của Thái tử, cũng đành buông lỏng.

Thái Anh thỏa mãn rồi mới buông tha đôi môi ngọt ngào của Trân Ni, nhìn nàng âu yếm. Trân Ni ánh mắt không tình nguyện:

"Thái y nói ta vẫn trong thời gian ở cử"

"Haha. Ta biết...ta biết...Nhưng mà..."

Trân Ni mặt nghiêm nghị, Thái Anh thôi không đùa nữa. "Ân. Vậy thì khi nào mới có thể a?"

"Khi nào ư? Phải xem tâm trạng của bổn cung thế nào?"

"Haha...". Thái Anh thật vui vẻ, ôm Trân Ni vào lòng nỉ non.

"Ni nhi a, cuộc đời ta có nàng cùng Mục nhi đã là đủ lắm rồi. Không cầu gì hơn"

"Vậy Thái tử nói xem, nếu không có Mục nhi thì Thái tử thấy thiếu sao?"

Thái Anh nhăn nhó, thật khó đối phó với Trân Ni mà. Không biết trả lời nên ôm Trân Ni, hôn lên tóc nàng, bất động. Đã rất lâu, chưa được ôm nữ nhân này vào lòng. Chưa được tham luyến hương thơm của nàng. Cả cuộc đời này, Có được nàng bên cạnh đã là một phúc phần lớn.

"Chuyện của Linh phi Thái tử có dự tính gì?"

"Thời Bách là con trai của Thời Nhiệm. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ lại nắm binh quyền. Ta thì lại không muốn binh quyền rơi vào tay tên súc sinh Thời Bách"

"Hắn không thừa nhận con của mình, nhất định sẽ tìm cách chối bỏ. Khả năng ép buộc Linh phi bỏ đi cái thai là rất lớn"

"Nếu mẫu hậu biết được chuyện này, không biết người lại thương tâm cỡ nào?"

"Ta tin Thái tử sẽ xử lí tốt chuyện này. Dù quyết định thế nào ta cũng sẽ luôn ủng hộ". Trân Ni đã quyết định tha thứ cho Thái Anh, nàng không thể phí hoài thời gian để chiến tranh lạnh. Nàng mong muốn được người kia ôn nhu, được người kia ôm ngủ. Nàng không thể cứ mãi lạnh lùng được. Phải mất nhiều thời gian suy nghĩ về câu nói của mẫu hậu, giờ nàng sẽ luôn ôn nhu, như vậy Thái tử sẽ càng không thể thoát khỏi tay nàng. Như vậy không phải sao?

"Ta có chuyện muốn nói với nàng"

Trân Ni tiếp lời. "Có phải chuyện của Nghinh Lam?"

"Đúng vậy. Hi Minh nói trong hoàng lăng không tìm thấy thi thể của Uyển Nhi"

Trân Ni suy nghĩ một chút, lối suy luận của nàng thật trùng hợp với những gì Thái Anh nghĩ: "Vậy chuyện Uyển Nhi uống thuốc độc là một cái cớ. Ta biết có một loại thuốc có thể làm cho người uống vào ở trạng thái như người chết trong vòng 1 tuần trăng. Sau khi cửa Hoàng lăng đóng, sẽ có người đến cướp đi thi thể. Hoàng lăng canh chừng nghiêm ngặt, nếu họ có thể vào thì họ là một tổ chức không hề đơn giản"

"Ni nhi nói vậy thì động cơ của Uyển Nhi là gì?"

Hai người lại nhìn nhau, không tiếp tục bàn về vấn đề này. Dù sao cũng là vấn đề nhạy cảm, liên quan đến Uyển Nhi. Nàng chân chính là hoàng muội của Trân Ni. Chỉ cần Nghinh Lam không làm tổn hại đến Trân Ni thì chuyện khác không thành vấn đề.

Một đêm này hai người an ổn ôm nhau ngủ. Trời sáng lại rất nhanh. Thái Anh không phải vào chầu, vì vậy dậy khá muộn. Mặt trời lại lên cao, ánh sáng hắt vào cửa làm đôi mắt khó chịu.

"Ni nhi. Trời đã sáng. Nàng còn phải cho Mục nhi ăn bữa sáng a". Trân Ni thấy Thái tử nói mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng của nàng, liền bĩu môi.

"Phải hay không Thái tử muốn cùng Mục nhi tranh bữa?"

"Haha...nếu nàng cho phép"

Thói quen đùa giỡn cùng nhau mỗi ngày đã lặp lại. Cuối cùng cũng phải rời giường. Trân Ni được Kỳ Di trợ giúp thay y phục và trang điểm. Thái Anh tranh thủ xuống trù phòng, nấu một ít thức ăn hỗ trợ tuyến sữa.

Mục nhi còn nhỏ, vẫn phải uống sữa mẹ mới tốt. Trở lại phòng của tiểu hoàng tử, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ửng đỏ của Trân Ni. Không hiểu vấn đề liền nhanh hỏi.

"Ni nhi, nàng không khỏe sao?"

"Bổn cung nghĩ chuyện uống sữa của Mục nhi nên để nhủ mẫu lo"

Ặc. Thái Anh nhanh hiểu ra vấn đề. Nhìn Trân Ni vẻ mặt ghét bỏ, mặt tiểu Mục nhi u a ú ớ nói gì đó cũng không nhìn mặt. Nhanh chóng phi thân qua bế hắn vào lòng đối với Trân Ni ôn nhu.

"Mục nhi còn nhỏ chưa biết gì, Ni nhi nàng đừng có tức giận. Tuổi này Mục nhi rất cần sữa mẹ"

Trân Ni đã sinh khí, nay càng bực tức hơn nhìn hai người một lớn một nhỏ, ánh mắt vô tội hướng về Trân Ni. Nàng tự nhủ, có phải nàng là mẫu thân không ra dáng mẫu thân.

"Ni nhi, ta có nấu ít thức ăn. Kỳ Di cũng chuẩn bị dọn rồi. Nàng sang ăn một chút"

"Oe oe oe"

Thái Anh ngồi trên giường, đặt tiểu hoàng tử lên hai đùi, lại nắm hai cánh tay ú một khúc kia đùa giỡn. Tiểu bảo bối lại cười khanh khách. Thái Anh nhìn mà yêu thương vô cùng. Nghĩ nghĩ lại càng phải trân trọng Trân Ni hơn.

Mà Trân Ni tự mình sinh khí với chính mình. Chưa thấy tiểu hoàng tử vui cười với mẫu thân của hắn như vậy a. Mà mình ngày nào cho hắn bú sữa cũng phải chịu dày vò. Nàng bình sinh đã không thích ồn ào, không thích trẻ nhỏ. Đối với Tiểu hoàng tử nàng cũng không cười hay nói chuyện với nó bao giờ.

Trân Ni cũng phát hiện tiểu hoàng tử đối với nàng cũng không dám khóc quấy. Chỉ có khi đói mới khóc lên với nhũ mẫu. Còn đối với Thái Anh, lúc nào tiểu hoàng tử cũng cười toét miệng ra. Cười vô tư, trời ạ! Ai mới là người khổ cực sinh ra hắn đây?

"Hai người các ngươi thật ồn ào"

Trân Ni lạnh lùng quăn ra một câu như vậy. Hình ảnh phụ tử nhà họ Phác đồng thời nhìn về phía nàng, làm nàng có chút ngượng ngùng. Phải chăng nàng đang phá vỡ cuộc vui của người ta? Nàng đây có còn là người một nhà với họ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro