Chương 30: Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba ngày Kim Trân Ni không ăn không uống, dù Nhược Phù có khuyên bảo thế nào, nàng cũng chẳng đả động gì đến chén cơm thậm chí cả món ăn nhẹ như canh rau.

Kim Trân Ni ba ngày này tâm trạng dữu phát buồn bực, đặc biệt, không có mùi hương Phác Thái Anh quẩn quanh, nàng rất khó đi vào giấc ngủ. Kim Ân sắc mặt vô cùng khó coi, hắn gặn hỏi Nhược Phù:

"Nhược Phù, nó không ăn gì sao?"

Nhược Phù gật đầu: "Là, lão gia, con bé kiên quyết không ăn"

Kim Ân giận dữ đập bàn:

"Cứng đầu, cứ mặc nó ở đó, đói, tự khắc đầu hàng!"

Nhược Phù nhíu mày nhìn hắn:

"Lão gia, ngài làm vậy, có phải quá đáng rồi không, Trân Ni không thích cách làm này đâu..."

"Người của Phác gia, không một ai hảo, tôi chỉ muốn tốt cho Trân Ni, nó là con gái tôi, tôi có quyền" Kim Ân không thoả hiệp.

"Lão gia, xin hãy vì hạnh phúc của Trân Ni mà suy nghĩ một lần, con bé đã trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện rồi, không còn là đứa nhỏ ngỗ nghịch năm đó nữa"

Kim Ân thở dài, xoay người nơi khác, lâm vào trầm tư, hồi lâu sau, hắn mới nói:

"Nhược Phù, cô ra ngoài đi, để tôi nghỉ ngơi chốc lát"

Liệu hắn dùng sai phương thức rồi sao?

Hắn chỉ muốn Kim Trân Ni lãng tránh Phác gia mà thôi, sẽ tránh được cả đời được sao?

Kim Trân Ni ôm cánh tay, lộ bả vai đơn bạc dưới trăng sáng, nước mắt cầm không được chực trào. Nàng nhớ Phác Thái Anh, nhớ nụ cười tựa mặt trời của cô, nó làm nàng an tâm biết bao nhiêu, nhớ mỗi khi màn đêm buông xuống, Phác Thái Anh sẽ khẽ hôn môi nàng, ôn nhu thủ thỉ, mèo nhỏ, ngủ ngon. Không biết bên kia, Phác Thái Anh như thế nào rồi, có hay không cũng đang nhớ nàng.

Kim Trân Ni phát hiện thân thể của mình ba ngày nay không khỏe cho lắm, uể oải vô lực chẳng muốn làm gì, dạ dày cứ cuộn trào buồn nôn làm nàng chán ghét không thôi. Hiện tại nếu Phác Thái Anh ở đây, hẳn em ấy sẽ náo loạn cả thành thị rồi, hẳn em ấy sẽ ôm nàng vào lòng mà sủng nịch.

Giấc ngủ cũng bị nhiễu, ngay cả mơ, bóng dáng Phác Thái Anh vẫn hiện hữu quanh nàng. Thật sự, không thể tách rời sao?

Kim Ân nhìn Kim Trân Ni trước mắt, thập phần cao hứng:

"Trân Ni, con hồi tâm chuyển ý?"

Kim Trân Ni lãnh đạm nhìn Kim Ân, nàng cười lạnh:

"Con đến đây để nói với ba, con không nhân nhượng, con yêu Phác Thái Anh, điều đó không bao giờ thay đổi, cho dù tới một ngày kia, thế giới này trở thành đống tro tàn đi chăng nữa"

Kim Ân hai hàng lông mày nhíu càng chặt, cuối cùng nhịn không được vung tay giáng vào má phải Kim Trân Ni:

"Hỗn xược, con nói vậy mà nghe được hả!"

"Bây giờ ba muốn con phải làm sao, người con yêu là Phác Thái Anh đó thì làm sao, con cũng muốn truy cầu hạnh phúc của riêng bản thân mình, nhiều năm qua con đã vì ba, đã vì cái gia nghiệp này hi sinh quá nhiều rồi" Kim Trân Ni bưng má phải, cơ hồ rống lên.

"Thối lắm, nói cũng đừng nói, nếu con không từ bỏ ý định, đừng nghĩ rời khỏi căn biệt thự này nửa bước, ta nghe tin họ Phác kia trong quá khứ cũng ngoạn không ít mỹ nữ đi, nàng sẽ sớm có người khác và quên con thôi"

Kim Trân Ni ánh mắt kiên định:

"Con tin tưởng Phác Thái Anh sẽ không phản bội con!"

"Lập tức cút lên phòng, đừng để ta nhìn thấy con!"

Đột nhiên bật cười thành tiếng, Kim Trân Ni lảo đảo bước lên bậc thang, nếu nàng cường đại hơn chút nữa, có lẽ giờ này đã không bị Kim Ân áp chế, nếu Phác Thái Anh tại, em ấy sẽ đưa nàng thoát khỏi địa phương gây đau khổ cả tuổi thơ nàng.

Thái Anh đang làm gì?

Phác Thái Anh thấp thỏm đi qua đi lại, căn nhà gỗ không có bóng dáng của nữ nhân cô yêu, trống vắng lạnh lẽo đến đáng sợ. Đã bốn ngày rồi, cô gửi tổng cộng năm trăm tin nhắn nhưng tại sao Kim Trân Ni không hồi đáp, luôn thuê bao mỗi khi cô gọi đến.

Rốt cuộc Kim Trân Ni phát sinh chuyện gì bên E thị vì cái gì không tiếp cô.

Phác Thái Anh chán nản nằm trên giường. Mới đây thôi, chị ấy còn kề bên cô nói cười, mới đây thôi, chị ấy còn nằm dưới thân cô Thái Anh mị nở rộ, mới đây thôi, chị ấy còn ôm cô, nói với cô, tôi yêu Thái Anh. Vậy mà giờ đây đêm lạnh, đơn côi gối chiếc, không có người ở đây, tôi cô độc biết bao nhiêu.

Linh hồn khấp khuyết, Phác Thái Anh thật sự tức giận, con mẹ nó, báo cáo cái quỷ gì, có xét duyệt nhanh để lão nương còn về với vợ không!

Một số lạ gọi đến điện thoại Phác Thái Anh, cô chần chừ, bắt máy:

"Uy, là ai?"

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trong trẻo của nữ nhân:

"A, nhĩ hảo, có phải Phác tiểu thư không, tôi Khương Sáp Kỳ đây, tổng tài đã về E thị bốn ngày rồi nhưng chưa đến Kim thị lần nào, không biết tổng tài thông tri cho Phác tiểu thư chưa, tôi sợ nàng gặp bất trắc trên đường nên gọi báo Phác tiểu thư một tiếng"

Phác Thái Anh từ trên giường nhõm người dậy, đề cao giọng:

"Có ý tứ? Thường ngày chị ấy rất nhanh trả lời tin nhắn của tôi nhưng bốn ngày nay vẫn chưa thấy, rốt cuộc Ni của tôi đã xảy ra chuyện gì!"

"Ai, ai, bình tĩnh a, Phác tiểu thư, đừng nóng, tôi cho người tra tin tức tổng tài sau đó gọi cho cô được không?"

"Ân, làm việc nhanh một chút!" Phác Thái Anh sốt ruột.

"Trân Ni, dạ dày con thế nào rồi, đã đỡ buồn nôn chưa?" Nhược Phù đưa một cốc nước ấm cho Kim Trân Ni.

"Không sai biệt lắm, chỉ cần con không ngửi mùi đồ ăn là ổn rồi" Kim Trân Ni vô thức vuốt bụng.

Nhược Phù nhíu mày, có lẽ nàng suy nghĩ nhiều, con bé quen nữ nhân làm sao có thể...

Kim Trân Ni nhân lúc Nhược Phù mềm lòng, cầu sự giúp đỡ của nàng. Nhược Phù không đành thấy Kim Trân Ni muộn phiền, cuối cùng đáp ứng Kim Trân Ni, bí mật gọi Phác Thái Anh.

Lại có cuộc gọi đến, Phác Thái Anh bắt máy rất nhanh, thần tình tràn ngập mong chờ:

"Uy, xin hỏi..."

"Tôi là Nhược Phù, vú nuôi Trân Ni, hiện tại con bé bị ba giam lỏng, xung quanh lại không ai tương trợ con bé, cô, làm ơn đến Kim gia cứu con bé ra được không, mấy ngày nay Trân Ni thật đáng thương, con bé gầy nhiều lắm, nếu tiếp tục đi xuống, sợ chống đỡ không được..."

Phác Thái Anh nhãn thần trở nên sắc bén:

"Vâng, tôi sẽ không để chị ấy chống chọi một mình đâu, ngay lập tức, tôi sẽ đến E thị!"

Phác Thái Anh nắm áo khoác treo trên tủ, mở hộc, lấy vật dụng cần thiết, cất bước rời khỏi căn nhà gỗ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro