Chương 32: Ngày gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh kề bên canh giữ một ngày đêm, Kim Trân Ni thì tỉnh lại, đầu đau nhức muốn nổ tung. Đập vào mắt là gương mặt anh khí của Phác Thái Anh, cỗ hạnh phúc dâng trào, len lỏi trong trái tim.

"Thái Anh..." Kim Trân Ni vươn tay mơn trớn gò má Phác Thái Anh, sợ đây là ảo ảnh, tỉnh giấc mộng này, hiện thực tàn khốc, người rơi lệ.

Trong khoảnh khắc. Phác Thái Anh chảy xuống nước mắt, đổ gục trong ngực Kim Trân Ni khóc rống:

"Ni, em ở, em ở, em sẽ không bao giờ để chị một mình chống chọi với thế giới này nữa"

"Phác Thái Anh, tôi yêu em" Kim Trân Ni ôn nhu vỗ lưng Phác Thái Anh trấn an, từng động tác vô cùng giống hống đứa nhỏ.

"Ni, chị nằm nghỉ chút nữa đi, em ra ngoài mua chút cháo cho chị"

Phác Thái Anh toan rời đi thì bị Kim Trân Ni kéo trở về. Kim Trân Ni ra sức dụi dụi cổ Phác Thái Anh:

"Đừng đi"

Phác Thái Anh cười:

"Ân, em không đi nữa"

"Ôm tôi đi"

Phác Thái Anh nghe, ôm nàng, cùng nhau ngã xuống chiếc giường.

Kim Trân Ni không ngừng hít ngửi hương bạc hà thanh thuần trên người Phác Thái Anh. Kích động khẽ cắn xương quai xanh của cô, Phác Thái Anh bật cười thành tiếng, tay du tẩu dọc sóng lưng nàng.

"Ni, đừng nháo, trong người còn mệt mỏi"

"Nhưng, nhưng, nằm im một chỗ thật khó chịu" Kim Trân Ni rũ mi, bộ dáng có bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu.

"Không có sự cho phép của em, chị không được nháo a" Phác Thái Anh sủng nịch xoa đầu nàng.

"Chán ghét..." Kim Trân Ni ủy khuất bĩu môi, mĩ mãn thở ra một hơi, càng thêm siết chặt Phác Thái Anh, như sợ mất đi cô.

"Ni, từ hôm qua đến nay, em bên chị hai bốn tiếng đồng hồ không rời nửa bước, khổ cực khổ cực a, xem ra em phải lấy thù lao rồi" Phác Thái Anh hôn lên trán Kim Trân Ni.

"Còn tính thù lao, hỗn đản..." Kim Trân Ni đánh yêu lên người cô.

"Em còn chưa nói hết nga, thù lao không nhiều không ít"

"Thái Anh muốn tôi trả thù lao thế nào đây?"

"Thù lao là chị phải bên em cả đời, em không cần gì cả, chỉ cần chị thôi, lão bà"

"Được, tôi đồng ý"

Kim Trân Ni khẽ hôn đôi mắt Phác Thái Anh, chậm rãi, nụ hôn rơi xuống môi cô, ngậm lấy.

A, đôi môi nàng ngày đêm quyến luyến đây rồi, mặt trời của nàng đã xua tan mây đen trong tim nàng rồi.

Đúng lúc này, bác sĩ vào phòng kiểm tra thân thể Kim Trân Ni. Các nàng ho khan hai tiếng, không đành lòng tách ra, suốt buổi, Kim Trân Ni luôn dùng ánh mắt sắc bén như đao kiếm nhìn chằm chằm vị bác sĩ kia.

"Khụ, bệnh tình của Kim tiểu thư đã ổn định rồi, kế tiếp nghỉ ngơi cho lại sức, còn về cái kia..."

Phác Thái Anh gật đầu ra hiệu:

"Cảm ơn bác sĩ, phương diện kia tôi sẽ nói nàng sau, anh có thể đi"

Cửa phòng đóng lại, Phác Thái Anh chống đỡ thân mình tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Kim Trân Ni, không một kẽ hở.

"Ni..."

"Thái Anh, muốn hôn, muốn..."

Kim Trân Ni khó nhịn liếm mút cần cổ Phác Thái Anh, tay dời xuống xoa nắn đũng quần. Phác Thái Anh dù rất muốn âu yếm nữ nhân này nhưng mà cục cưng còn tại, cô không được phép làm bậy nga.

"Ni, không được, chị ngồi xuống cái đã"

Thời điểm Phác Thái Anh nhìn lại, Kim Trân Ni đã nước mắt lưng tròng:

"Thái Anh không cho tôi hôn, Thái Anh chán ghét tôi đúng không, Thái Anh dưỡng nữ nhân khác bên ngoài đúng không?"

"Ách, Ni, ý em không phải như vậy..."

"Rõ ràng, rõ ràng sự thật trước mắt rồi, Thái Anh là tên hỗn đản, tôi không thiết sống nữa, ô...ô..."

Phác Thái Anh sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng trầm trọng vài phần:

"Ni, chị nói bậy bạ gì vậy, không thiết sống là sao!"

Kim Trân Ni khóc càng lợi hại hơn:

"Thái Anh ức hiếp tôi, Thái Anh chưa bao giờ lớn tiếng với tôi cả, Thái Anh có nữ nhân khác rồi, Thái Anh không yêu tôi nữa, ô..."

"Ni, em xin lỗi" Phác Thái Anh ôm nàng vào lòng, lau nước mắt như mưa của nàng.

"Lão bà, em cũng là lo lắng cho con và chị thôi, không phải em muốn đẩy ra chị, em thương chị không hết a..."

Kim Trân Ni ngừng lại động tác, sững sốt nhìn Phác Thái Anh:

"Thái Anh, em nói cái gì, con chúng ta..."

"Ni, chị có thai"

Kim Trân Ni hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, ngậm ngùi hồi lâu, vươn tay xoa bụng dưới:

"Mẹ xin lỗi đã đối xử với con không tốt trong thời gian qua, mẹ thật đáng trách, mẹ sẽ hảo hảo bù đắp cho con nhé"

"Thái Anh, tôi vui lắm"

Mắt cay xè. Phác Thái Anh đặt Kim Trân Ni nằm gọn trong lòng, một tay ôm lấy nàng, một tay áp lên cái bụng còn chưa nhô cao của nàng.

"Cục cưng, con phải ngoan có biết không, mẹ mang thai rất khổ cực, con không thể phiền nàng rồi, nếu ta biết con làm phiền nàng, đợi con ra đời sau đó, ta sẽ tét mông con a!"

Kim Trân Ni bật cười:

"Thái Anh nếu muốn nói chuyện với con, phỏng chừng phải quay ra khóc"

Phác Thái Anh khịt mũi: "Ha ha"

"Quân khu bên kia thế nào rồi?"

"Ai, một lũ quan chức phiền phức, Ni, chị đừng bận tâm đến họ, em sớm viết xong báo cáo rồi" Phác Thái Anh hừ lạnh một cái, lần tới tôi hồi kinh đô, xem tôi như thế nào thu thập các ông.

"Ừm, chắc ngày mai tôi đến Kim thị, vẫn còn nhiều hạng mục đang chờ tôi phê duyệt, bỏ đi một thời gian lâu như vậy rồi"

Kim Ân mở cửa bước vào, sắc mặt không như thường ngày thâm trầm thay vào đó phảng phất cỗ u sầu bất minh:

"Nghỉ ngơi đi, Kim thị để ta lo con đã làm việc nhiều năm như vậy rồi, mang thai cơ thể yếu"

"Lão ba..."

"Kim thúc"

Kim Ân ngồi ở ghế đối diện, hướng Phác Thái Anh nói:

"Cô là nữ nhân, tôi không cần biết cô dùng biện pháp gì làm con gái tôi mang thai nhưng mà tôi hy vọng cô sẽ đối đãi con bé thật tốt, tôi tuổi đã lớn, chuyện trước kia xem như một sai lầm đi" Kim Ân sâu kín thở dài.

"Ba, người, người không phản đối con và Thái Anh nữa sao?"

"Trân Ni, ở bên cạnh người mình yêu thương nhất mới tốt, không phải sao, ngày kia ta tìm người xem ngày lành tháng tốt để hai đứa nhanh chóng kết hôn"

"Cảm ơn Kim thúc, hãy yên tâm giao chị ấy cho con, cả đời" Phác Thái Anh ánh mắt thập phần kiên định.

Nghe xong, Kim Ân khẽ cười, đứng lên bước ra khỏi phòng.

Kim Ân đứng ở ban công bệnh viện châm điếu thuốc, tình cảnh này thật giống mấy chục năm về trước đâu, cái năm hắn trong độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, gặp được người.

Kim Ân không biết hốc mắt đã nhoà đi rồi, lúc trước hắn làm vậy với Trân Ni, chẳng khác gì cái cách cha mẹ đã làm với hắn cả. Ha ha, hắn sai quá rồi, Trân Ni là con của hắn mà, đứa con hắn từng mong mỏi, đợi ngày chào đời mà.

Bả vai được một lực đạo nhẹ đặt lên. Kim Ân hoảng hốt xoay đầu, cuối cùng kìm không được nước mắt:

"Nha Thạch..."

"A Ân, anh vẫn tuấn tú như năm xưa, không chút thay đổi" Phác Nha Thạch ôn nhu cười.

"Tôi, cậu..."

"A Ân, bọn trẻ có hạnh phúc của bọn trẻ, thế hệ của chúng ta đã đi qua lâu lắm rồi, tôi mong anh không muộn phiền nữa, đừng chấp nhất nữa vì tôi không xứng đáng..." Phác Nha Thạch nhả một ngụm khói ra thinh không, cảm thán.

"Tôi biết, cảm ơn hôm nay cậu đã đến, Nha Thạch"

Phác Nha Thạch cười:

"Đã gặp mặt rồi, sao chúng ta không nhâm nhi vài ly, xem như chúc mừng bọn trẻ"

"Được, tôi đáp ứng cậu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro