Chương 18: Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên giường, Kim Trân Ni giương đôi mắt hận thù nhìn xung quanh, giờ đã hơn mười một giờ đêm, cử động thật khó. Phác Thái Anh từ sau ôm chặt lấy nàng, mà nàng thì lại thật đói.

Nhớ tới lúc ở siêu thị khiến nàng giận sôi máu. Phác Thái Anh lấy những năm hộp bao cao su, mà mỗi hộp, có những 100 cái. Làm mấy cô thu ngân cùng mấy người quanh đó nhìn hai người như quái vật ngoài hành tinh.

Nàng  cơ khát đến vậy sao? Hay tại Phác Thái Anh là kẻ quá dễ động dục??? 

Chỉ vì một cái hôn nhẹ qua môi, cô có thể hành động điên rồ như vậy, nàng từ nay về sau biết làm sao đây? Chợt nhớ ra khi nãy còn có một người đưa điện thư, liệu có phải điện thư khẩn cấp không? Nàng thế nhưng... cùng Phác Thái Anh làm loại chuyện đó khi có người lạ ở gần. Đã vậy, nàng còn quá... yêu thích.

Nhắm mắt lại, nàng thật sự không muốn nghĩ thêm nữa, hai người liệu có hay không bị phát hiện?

Cho dù có hay không bị phát hiện, nàng cũng nhất định không tha cho Phác Thái Anh sao cô có thể mặt dày đến mức đó?

Khẽ cử động, nhấc cánh tay Phác Thái Anh ra khỏi eo mình, trái lại, cô còn ôm nàng chặt hơn, nàng cố gắng mãi mới xoay người được một chút thì...

"A..."- Kim Trân Ni rên rỉ, eo cùng chân nàng như vô lực, khi nãy lên phòng rốt cục Phác Thái Anh cô còn làm chuyện đó tới bao nhiêu lần? Đảo mắt qua tủ cạnh giường, mặt nàng đại biến, đang bình thường bỗng đen đến cực điểm.

Bốn cái bao cao su đã qua sử dụng nằm lặng lẽ trên tủ. 

Kim Trân Ni cố dùng chút sức lực ít ỏi ngồi dậy, đặt hai chân xuống sàn, nàng cố gắng đứng lên, vừa đứng được vài giây thì cả người nhũn xuống.

Quay lại trừng mắt nhìn Phác Thái Anh đầy oán hận, cô có phải là người không cơ chứ? Chợt Phác Thái Anh mở mắt, cô giọng hơi ngái ngủ.

"Chị tỉnh rồi a... Nini." 

Nàng  nhìn kẻ đầu sỏ vẫn đang thoải mái vặn vẹo thắt lưng, còn vươn vai nhìn nàng mà cười cười.

"Nhìn hậu quả mà em đã làm."- giọng nói của Kim Trân Ni lạnh lẽo ghê người, chỉ lên mặt tủ cạnh giường.

"À..."- Phác Thái Anh gật gù cười như hiểu ra. Cô bật dậy xuống giường ôm lấy nàng.

"Nini a... Em thật yêu chị." 

Kim Trân Ni mặt càng đen hơn, nàng lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh.

"Phác Thái Anh, bốn lần, là bốn lần đấy. Em chỉ biết nghĩ mình. Nếu tôi thực sự lúc đó chết đi có phải em vẫn còn muốn gian thi nữa không?"

Nàng thật hết chịu nổi, thân thể nàng đang mệt mà Phác Thái Anh bật một phát có thể dậy luôn, lại còn đang ôm lấy nàng nữa.

Phác Thái Anh vì nghe thấy từ "gian thi" kia thì người bỗng cứng ngắc, mình đâu phải loại đáng sợ như vậy a? Chỉ vì nàng quá mê người mà thôi.

"Nini, em sẽ không như vậy nữa."- cô nhẹ giọng. Nắm lấy tay nàng, cúi đầu mà hôn xuống. 

Kim Trân Ni không tránh, nói chính xác là nàng không thể có đủ sức nữa, hoàn toàn mềm nhũn dựa vào người Phác Thái Anh.

"Em vì sao cần dùng cái đó? Chị có thể uống thuốc mà."- nàng nhẹ ôm lấy cô, nàng không bài xích chuyện quan hệ, nàng cũng có cảm giác với cô, nên không thể coi như nàng vì muốn cô mà làm bừa.

Phác Thái Anh nhìn vào ngăn kéo tủ, trầm giọng, bên trong giọng nói tràn đầy sự ấm áp.

"Tôi đã vứt mấy vỉ thuốc kia đi rồi, nó đối với chị không tốt, tôi có thể không được nhiều thoải mái, cũng sẽ không bắt chị phải bị ảnh hưởng tới sức khỏe sau này."

Cô từ ngày thấy nàng uống vào viên thuốc tránh thai kia, trong lòng bỗng rất xót xa, thuốc tránh thai khẩn cấp mang lại quá nhiều tác hại, cô không cần chỉ nghĩ cho mình mà bỏ qua nàng. Đến khi nàng hoàn toàn thuộc về cô, cô sẽ để theo tự nhiên sau. Còn bây giờ, nàng là mối quan tâm nhất của cô.

Chợt Kim Trân Ni bỗng thấy trong lòng ấm áp lạ thường, đôi môi nở nụ cười mà cô không thể thấy, ôm Phác Thái Anh càng chặt hơn.

Bỗng nàng ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi Phác Thái Anh. 

Phác Thái Anh không muốn đôi môi kia dời đi, luyến tiếc nói. 

"Vì tôi yêu chị như vậy, mỗi khi làm liền làm năm lần đi."

Sắc mặt Kim Trân Ni đang bình thường chợt lạnh tanh, nàng mấp máy môi. 

"Em dám?" 

Biết bảo bối giận, Phác Thái Anh vội ôm lấy nàng.

"Không, không, là tôi nói vậy, giờ tôi pha nước tắm cho chị, tôi xuống làm đồ ăn, chị tắm xong tôi sẽ mang đồ ăn lên."

Và theo lịch trình của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni ung dung đi vào phòng tắm, để cô xuống dưới nhà, xử lí cục diện trong nhà bếp.

Kim Trân Ni chợt nghĩ đến người đưa điện thư, chắc mai sẽ quay lại. Kì thực, làm tới năm lần cũng chẳng sao cả, bởi vì...

Phác Thái Anh ở dưới tầng một vừa nấu ăn vừa cười thật vui vẻ. Bảo bối của nàng sớm muộn cũng sẽ nhận ra tình cảm của mình. Đang thái thịt cừu, Phác Thái Anh bỗng nhớ ra, có lẽ, cái kia sáng mai phải mua thêm vài cái, không được nhầm kích cỡ nữa. Hừm, tốt nhất là không mua ở siêu thị hôm qua nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro