2. Nỗi sợ của thân vương phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bối... Bối thân vương?"

Lưng Trịnh Nhật Tư thẳng tấp, ánh mắt sát lạnh nhìn người trước mặt, kiêu ngạo gật đầu một cái.

Trương Ngọc Song Tử hít một hơi thật sâu, cố cắng tính toán xem bây giờ thì chạy đường nào mới có cơ hội thoát. Ai đời đã nói xấu lại còn nói to, hơn nữa nói trước mặt người ta mới ghê... Đỉnh cao chơi dại không có gì sánh bằng.

"Nước đi này ta đi nhầm Bối thân vương cho ta đi lại nha! Hắn cười xoà ôm cái gối cứng như đá kia rồi lê tấm thân lạnh ngắt của mình vào gốc trong giường gỗ "Bối thân vương anh tuấn ủy vũ, nhài là số một, người người đều ngưỡng mộ yêu mếm!"

"Ba hoa!" Trịnh Nhật Tư cau mày mắng một tiếng, thând sắc nghiêm nghị khiến kẻ nọ rùng mình một cái.

"..." Khoé miệng Trương Ngọc Song Tử giật giật nuốt nước bọt liên tiếp mấy lần "Ngài đừng hung như thế mà, xem như ta nói nhảm đi!"

Trịnh Nhật Tư liết mắt khinh bỉ, đè nén tâm trạng đang cực kì không vui của mình mà trầm giọng "Hai ngày nữa theo ta vào cung hoàng, thượng và thái hậu muốn gặp ngươi".

Nghe đến phải gặp người quyền lực nhất ở đây Trương Ngọc Song Tử có hơi căng thẳng. Hắn không biết vị hoàng thượng này tính tình thế nào, còn phải tiếp thêm một lão thái hậu không biết mặt mũi ra sao ải này hơi khó.

Chuyện mình xuyên không về đây chắc cũng chỉ có bản thân mình biết, bây giờ nói ra càng khiến cho người ta nghi ngờ liệu tên này có bị đập đầu hư não rồi không. Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến, trước mượn lý do mất trí thâm dò tình hình đã.

"Bối thân vương, thái y cũng đã nói ta tạm thời mất trí, đến tên họ của ta còn không nhớ nổi... ngươi có thể rộng lòng từ bi nói cho ta biết một chút về hoàng thượng và thái hậu cho ta biết được không?"

"Chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Còn cần người khác giúp mình?" Trịnh Nhật Tư cười khẩy, đúng là không tin được có ngày lại thấy bộ dạng đáng khinh này của hắn ta.

Thái độ gì đây? IQ 180 cao ngút ngàn của mình lại bị người này xem thường thế á? Hừ, không giúp thì thôi, lão tử tự mình tìm cách.

"Dường như lời ta nói về ngươi không hề sai, tốt sấu gì cũng là thân vương phi của mình, tốt sấu j cũng là thân vương phi của mình, vậy mà lúc sảy ra chuyện lại bỏ mặt không lo, vô trách nhiệm!"

Trương Ngọc Song Tử phẫn nộ vô cùng, nói một tràng vô cùng hùng hổ, bộ dạng sợ hãi bất an vừa rồi cũng theo đó mà biến mất.

"Quá khen" lần này Trịnh Nhật Tư không tức giận nữa, chỉ đơn giản đáp trả lại bằng hai từ ngắn gọn cùng một cái nhết mép không rõ ý tứ.

Nói xong liền trực tiếp rời đi, không muốn đôi co thêm nữa.

"NÀY!!!!!" Ngược lại Trương Ngọc Song Tử bị thái độ tự cao của Bối thân vương chọc cho tức chết.

Rõ ràng mình nói đâu có sai, sao vừa rồi phải khép mình sửa lời chứ! Hay cho một Bối thân vương khó ưa ưa khó chiều, ngươi đợi đó, sau này xem ta trị ngươi thế nào!

Cục tức dân lên tận cổ họng, hắn thở phì phì nằm vật ra giường lầm bầm một hồi liền ngủ mất. Ngay cả chuyện tìm kéo cắt tóc cũng quên mất, bệnh kêu réo ầm ĩ cũng gạt qua một bên, lão tử giận rồi, đi ngủ!

Hậu quả hôm sau mặt trời vừa ló dạng, Trương Ngọc Song Tử rất không cam tâm mà bò dậy, đẩy của định tìm nhà bếp để tìm đồ ăn.

"Thân vương phi!" Chân còn chưa đi được nữa bước đã thấy một tiểu thiếu niên bưng theo chậu nước đứng sẵn bên ngoài, trịnh trọng gọi hắn.

"Ngươi là ai?" Trương Ngọc Song Tử hỏi thẳng, không biết thì hỏi, đoán già đoán non phiên phức lắm.

Dù sao mình cũng đang mất trí nhớ, hỏi câu này cũng đâu có quá đáng.

"Đệ là Ân Ân đây, thân vương phi không nhớ đệ luôn sao?" Tiểu thiếu niên nước mắt rưng rưng, giọng điệu còn đặc mùi sữa mới lớn.

"Ngươi vào trong trước" Trương Ngọc Song Tử thấy tiểu đệ này sắp khóc liền sợ hãi lôi người vào rồi đóng sầm cửa lại.

Để người khác thấy được lại bảo ta ức hiếp hay làm bậy gì đó lại khổ. Phải biết ta là 'nhân vật' mới toanh trong bối cảnh lạ lẫm này, hiền không khác gì cục bột cả, tự nhiên bị ụp cái nồi cậy quyền thế hà hiếp kẻ yếu là không được nha!

"Công tử!!!!" Ân Ân vừa vào đã đặt chậu nước xuống đất rồi ôm chầm lấy thân vương phi, khóc ré lên.

Bất quá bởi đây mới là một tiểu thiếu niên mới lớn, chiều cao còn chưa phát triển hết nên hiên tại vừa vặn mà đập mặt vào ngực thân vương phi, cọ cọ đến đáng thương.

"Này này này!" Trương Ngọc Song Tử bị ôm bất ngờ liên sinh ra kinh hãi, luống cuống gỡ tay tiểu đệ này ra.

"Công tử làm đệ sợ muốn chết!" Ân Ân ôm cả buổi mới chịu buôn tay, gương mặt tèm lem nước mắt trong bi thương cực kì "Đệ còn tưởng công tử bỏ đệ đi mất rồi"

"Chờ đã. Người khoan khóc". Trương Ngọc Sơn thử đau đầu bịt miệng tiểu đệ này lại, hắng giọng một cái rồi nói tiếp "Ta rất đó để xuống bếp mang thức ăn lên cho ta đã rồi khóc tiếp, được chứ?"

Không phải muốn phá cảm xúc của tiểu đệ này đâu, nhưng quả thật hắn đói lắm, cả ngày hôm qua có ăn gì đâu, lấp đầy cái bụng mới là chuyện quan trọng. Vả lại đứng đợi tiểu đệ  khóc xong không biết đến bao giờ, lỡ như giữa  chừng mình đói xỉu có phải từ đệ này lại khóc thương tâm hơn nữa không?

Thôi vì mình vì tiểu đệ, ăn trước cái đã.

"Sao không trả lời?" Đợi mãi không thấy tiểu đệ trả lời, Trương Ngọc Song Tử nhíu mày hỏi.

Ân Ân khóc không ra nước mắt, bất lực chị chỉ vào bàn tay to lớn đang bịt miệng mình lại.

"À xin lỗi đệ."Trương Ngọc Song Tử vọi bỏ tay ra, cười và tạ lỗi

"Công tử rửa mặt trước, để lập tức xuống bếp lấy thức ăn cho công tử ngay!"

"Được rồi đệ đi đi, ta tự mình rửa mặt được"

Một bữa ăn gấp gáp, người thì bi thương khóc than vì công tử gặp nạn, kẻ thì mặc kệ mọi thứ ăn lấy ăn để, đến nổi hai má phình to vì chứa quá nhiều đồ ăn rồi vẫn còn muốn dồn vào tiếp.

"Công... Công tử, người ăn chậm chậm thôi..." Ân ân tròn mắt rồi nhìn trước mặt đang ăn như quỷ đói vậy, rõ ràng công tử của mình trước đây cực ki  nho nhả, từng cử chỉ điệu bộ đều thanh tao hết mức, lý nào lại thô kệt như vậy?

Chẳng lẽ mất trí nhớ rồi đến cả tính cách thói quen đều thay đổi theo?

Trương học Song Tử mạch sẽ biểu đạt đang sợ hãi hoảng hốt bên cạnh, một giọt nước chấm cũng không chừa lại. Tất cả bât đũa đều đã sáng bóng như rữa rồi... Hơn nữa ăn xong còn thỏa mãn ợ một cái, hai mắt trợn ngược như đang phê lắm.

Tiểu thiếu niên chớp chớp mắt, hoàn toàn không thể tin nổi kia lại chính công tử nhà mình.

"Đa tạ nhé." thân vương phi xoa xoa cái bụng căng tròn, cười hề hề  cảm tiểu đệ.

"... Vâng, không... không có gì đâu công tử..."

"Ăn xong rồi, đệ khóc tiếp được rồi đó"

"..."

Ông Tân nhìn công tử nhà mình một lúc rồi ào khóc, vô cùng chuyên nghiệp. Điểm này khiến Trương Ngọc Song Tử phải ngạc nhiên trầm trồ không thôi, người đâu bảo khóc là khóc kêu nín là nín. Xuyên đến tương lai nhất định lọt vào top diễn viên hạng S luôn chứ không còn hạng A nữa.

"Công tửng! Người làm để sở muốn chết"

"Cái kia... Đệ buông ta ra đã, ngộp thở quá!" Thuận Vương phi bị tiểu đệ này ôm chặt cứng, thở cũng khó khăn.

"Đệ, đệ xin lỗi công tử..." Ông ông lập tức buông người ra, cúi đầu nhỏ giọng.

"Được rồi, ta cũng không trách đệ" trường học Song Tử thở dài xoa đầu tiểu đệ, sau đó nói thêm "có thể là ông Ân phải không? Vậy đệ với ta quan hệ thế nào?"

"Đệ theo hầu công tử từ nhỏ đến giờ, cũng nằm trong danh sách của hồi môn mà Vương thừa tướng chuẩn bị cho người đó." Ân Ân nghiêm túc trả lời, nét mặt ngây thơ hồn nhiên rất dễ nhìn.

Ba chữ 'của hồi môn' này rất có lực sát thương đó! Đường đường là một thân nam nhi, tuy không cao to lực lưỡng lắm nhưng ít ra cũng có khí khái đồng đội trời chân đạp đất, lý nào lại bị gã đi, còn có của hồi môn nữa chứ!

Mà nhắc mới nhớ, Trương Ngọc Song Tử vẫn chưa hình dung được bộ dạng hiện tại của mình tròn vuông béo ốm thế nào, lật đật chạy xe nhìn vào cái gương trong góc phòng. Hồi nãy rửa mặt cũng không để ý lắm, tại bụng đói quá mà, chỉ một lòng chờ đợi thức ăn thôi.

Cái bóng phản chiếu trong gương khiến thân vương phi một phen bất ngờ, ngoài tóc tay dài sọc và bộ trường bào rắc rối trên người ra thì mọi thứ đều không khác tí nào. Không lẽ đây là kiếp trước của mình?

"Vẫn ngon như mọi ngày."

Sốc thì sốc thật, nhưng phải khen mình một câu mới không có lỗi với bản thân. Nhan sắc đỉnh cao như này lý ra phải xuyên về làm hoàng hậu cơ.

À không, hoàng thượng mới đúng.

"Công tử vừa nói cái gì ngon?" Ân Ân đần mặt nhìn hàng loạt hành động của hắn, đầu đầy nghi vấn.

"Không có gì, đệ không cần quan tâm" Trương Ngọc Song Tử bình tĩnh xưa tay, lại chạy về ngồi ngay ngắn trên ghế "Kể tiếp".

"Thì đệ vẫn theo hầu công tử thôi"

"Vậy đệ có biết lý do tại sao ta phải gả cho Bối thân vương không?"

"Nghe bảo thái thượng hoàng sắp xếp từ trước, đợi sau khi ngài ấy băng hà liền ban chiếu chỉ xuống"

Cùng một đáp án, không có gì mới lạ cả. Dù biết moi móc thêm thông tin từ tiểu đệ này khả năng rất là thấp nhưng hắn vẫn ôm chút hi vọng. Bất quá chẳng được gì hết.

"Ta biết rồi, Vậy đệ nói cho ta nghe, Bối thân vương là người thế nào? Quan hệ của ta với hắn có tốt không?"

"Bố thân vương là người chính trực ngay thẳng, cũng là người được Thái thượng hoàng yêu thương nhất. Ba năm trước tầng đích thân xuất chinh dẹp loạn phản quân Tây Bắc, được lập đại công." Ân Ân thành thật trả lời "Còn quan hệ giữa hai người... không tốt lắm, hầu như chưa từng làm lại nói chuyện với nhau".

Vâỵ cưới về làm gì? Trưng bày à?

Trương Ngọc Song Tử khó hiểu vô cùng, không lẽ thân vương phi trước khi đắt tội Bối thân vương?

"Vì sao lại thế? Là lỗi của ai?

"Kệ không dám nói bừa, có điều Bối thân vương dường như không thiện cảm với người cho lắm, mỗi lần công tử bắt chuyện đều sẽ lập tức  tránh né rời khỏi phủ"

"Lúc nãy để nói tối không Phương làm người thái thượng hoàng yêu thương nhất, Vậy là thứ tử của ông ấy hả?" tính tình kì quái quá, bỏ qua, tiếp chuyện cần biết đã.

"Không phải đâu công tử, Bối thân vương là hoàng đệ của thái thượng hoàng, tức là hoàng thúc của đương kim hoàng thượng."

Trương Ngọc Song Tử trực tiếp hoa đá. Lớn như vậy sao? Nhưng vẫn còn rất trẻ mà? Tuy không thích người này cho lắm nhưng có một chuyện phải công nhận,Bối thân vương thật sự rất tuấn tú, từng đường nét trên gương mặt đào toát lên vẻ uy phong ngạo nghễ của một nam nhân đỉnh đạt nghiêm trang.

"Bọi thân vương bao nhiêu tuổi?"

"Ngày ấy lớn hơn công tử sáu tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi tám."

Hai mươi tám rôi? Thế mà nhìn cứ tưởng mới thành niên thôi, eo ôi loại nhan sắc này so với mình còn muốn giết người hơn!

Hỏi thêm một lúc, rốt cuộc Trương Ngọc Song Tử cũng biết được kha khá thông tin xung quanh, còn biết được mình xuyên về đây không chỉ gương mặt không thay đổi mà kể cả tên cũng như vậy. Đúng thật là vi diệu!

Nhưng cũng tốt, đỡ phải làm quen với thân phận mới, cũng phải lộ ra điều đáng nghi khi có người gọi tên thân vương phi mà ngồi lại không phản ứng, ít nhất có thể tự mình lah lắc sống qua ngày mà không cần bị ụp nồi kẻ điên lên người.

Có điều, còn một chuyện mà hắn dằn vặt mãy mà không dám hỏi. Đó là... cái đêm tân hôn ấy, giữa hai người có xảy ra chuyện gì chưa?

Tuy ông Ân Ân quan hệ của Bối thân vương và thân vương phi không tốt, nhưng ai biết chắc được chuyện gì, lỡ như hôm đó Bối thân vương vì tiếp rượu say quá thì sao? Rượu là thứ đưa ta vào trạng thái thân hoa tai vẫn kia mà...

"Ta biết võ không?" Càng nghĩ càng sợ hãi Trương Ngọc song tử quyết định hỏi thêm một câu để xác định.

"Công tử ấy hả? Ân Ân nghe câu hỏi liền cuối người ghé sát vào tai hắn, bất lực nhỏ giọng "Trói gà không chặt, chắc vặt được lông gà thôi."

Rồi xong, nguy cơ cúc nở hoa rất cao nhá. Bây giờ chỉ có thể trông mong vào Bối thân vương thanh liêm chính trực kia không làm chuyện cầm thú với mình thôi. Nhưng nếu như y làm thật...

Chậc, ngủ cũng không dám nghĩ.

Tự nhiên Trương Ngọc Song Tử thấy chỗ đó đau đau, hi vọng là mình nghĩ nhiều thôi.
__________________.

Mọi người ơi vote cho Chen với (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro