Chap 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt hoàn cảnh: Đây là khi em thụ bị anh công bắt giả dạng bị thương để quyến rũ Hoàng Thiên Ngạo( main công ). Bị thương là thật, quyến rũ cũng có rồi, mà người cần đổ thì chưa đổ anh công đã nóng lòng không chịu được đến tìm em rồi. Bảo anh chưa thương em thì cũng sai, anh có thương rồi, nhưng chấp niệm trả thù sâu đậm làm anh đui mù con mắt, nên lỗi sai ở anh hết mà anh cứ đè con nhà người ta ra mà đòi lãi lỗ nên gọi anh tra nam cũng không có gì sai v:
_______________________________

Lúc này ở một căn phòng dành cho khách nhân của Thiên Hoa sơn, trong bóng tối nhập nhằng, trên chiếc giường lớn, hai thân ảnh trần truồng quấn lấy nhau trong chăn dập dìu lên xuống.
Sau một tiếng gầm nhẹ, bên trong chỉ còn lại tiếng thở dốc. Thật lâu sau, người nằm trên rời khỏi thân thể người nằm dưới ngã sang một bên. Một người trong đó chính là Bạch Cửu. Hắn lúc này toàn thân hồng hồng một mảnh, khắp nơi trên dưới đều là vết bầm xanh tím. Thân dưới đau đớn kịch liệt, hai chân cũng không thể khép lại được, một thứ ướt át dính nị từ khe mông chảy ra.
"Kỹ xảo hầu hạ đàn ông giỏi như vậy lại không thể ra tay với hắn hay sao? Vô dụng!"
Nam nhân cao lớn nằm bên cạnh khàn khàn giọng. Cánh tay thon dài đặt trên trán, ánh mắt trong đêm lạnh lẽo vô tình. Người này ngoài gương mặt thì còn giọng nói đặc biệt quyến rũ khiến Bạch Cửu cảm thấy mình mê đến chết y.
"Hắn... dường như không thích nam nhân!"
"Chát!"
Bất giác một bạt tai vung đến đánh Bạch Cửu bay xuống giường. Hắn liền bò trên mặt đất, thân thể không mảnh vải che thân đầy dấu vết hoan ái chật vật.
"Dám nói dối bản tôn?"
Bạch Cửu bị rống khiến cho tâm tư có chút đau nhức. Hắn không nhìn lên người kia, rũ mắt che đi hơi nước ẩm ướt đang dâng lên.
"Hắn cùng với Hỏa phụng hoàng làm cái chuyện như vậy, còn dám nói không yêu thích nam nhân?"
"..."
Bạch Cửu không nói gì, tâm tư hắn lúc này vô cùng chua chát. Cùng với y lâu như vậy, y gọi một tiếng hắn liền chạy đến, không biết nhục nhã làm công cụ tiết dục cho y. Thậm chí vì y, hắn đã mạo hiểm đến đây câu dẫn đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Vậy mà hiện tại còn bị y đánh, một chút cũng chưa từng thương tiếc.
Người kia giương đôi mắt phượng trừng Bạch Cửu.
"Ngươi vô dụng như vậy đừng trách ta bạc đãi gia tộc ngươi!"
Bạch Cửu liền ngẩng đầu lên. Hắn từ đầu đến cuối theo y cũng không phải vì gia tộc mình. Phụ thân của hắn nhiều năm nay dưới trướng người này, nhưng mà cái hắn cần cũng không phải vì trao đổi chút lợi ích đó. Hắn chỉ cần y để ý mình một chút mà thôi.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Bạch Cửu, người kia ném chiếc chăn lên đầu hắn rồi đứng dậy, mặc y phục sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng sập lại, Bạch Cửu liền ngã ngồi xuống đất, cũng không mặc y phục, cảm thấy toàn thân đau đớn đến mức muốn chết đi. Hắn ôm lấy đầu gối mình, gục đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn đã yêu phải một người có trái tim băng lãnh, thật đáng đời hắn rồi! Lúc trước tự đánh vỡ nội đan của mình, hủy hoại linh lực, dùng khổ nhục kế để đến được Thiên Hoa sơn điều tra linh châu của Chu Tước, là do hắn tình nguyện.
Sau đó, tìm chỗ cất giấu nguyên thần của Chu Tước, rồi đốt cháy Thiên Hoa các để chiêu dụ người của Thiên Hoa sơn cũng là hắn. Phát hiện ra tung tích Hỏa phụng hoàng cũng là hắn.
Tất cả những việc hắn làm đều vô cùng mạo hiểm. Những việc đó chỉ cần sảy chân một cái liền tan xương nát thịt. Hoàng Thiên Ngạo là ai chứ? Có thể để người khác dùng kế với mình hay sao? Nếu như bị phát hiện, Bạch Cửu liền chết thảm dưới tay người Thiên Hoa sơn.

Nhưng mà hy sinh chính mình chỉ đổi lại một bạt tai vừa rồi hay sao chứ? Bất giác, Bạch Cửu lẩm bẩm mấy câu.
"Vấn thế gian tình thị hà vật,
Trực giao sinh tử tương hứa?
Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí kỷ hồi hàn thử.
Hoan lạc thú,
Ly biệt khổ..."
(Mô ngư nhi - Nhạn khâu. Tác giả: Nguyên Hiếu Vấn)
Bên ngoài tuyết không ngừng gào thét, bên trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro