Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mấy con gà vịt kêu lên um trời khiến không ai có thể ngủ được hết. Tuy mệt nhưng Chi Lợi thức quen giấc nên đã thức dậy từ rất sớm, Chi Lợi bước dô từ sau hè trên tay còn là con cá bự chảng.

- Đói bụng rồi hé?

- Dạ đói rồi má.

Bà cười nhìn Lợi hỏi một câu dường như hiểu rõ ý. Chi Lợi gác cây cần câu lên vách để con cá dưới sàn nước rồi đáp bà. Từ qua giờ cô có miếng gì trong bụng đâu, ban đêm ngủ bụng cứ cồn cào mãi sáng ra là đi kiếm cá ngay.

- Dô nhà nghỉ đi má mần cá nấu cơm rồi dô ăn. À mà nhớ kêu con bé Ni dô ăn nữa nhe.

- Dạ.

Đáp xong Chi Lợi bước ra trước nhà nhìn xung quanh một lượt. Nhớ đến mấy dịt dưới vỏ, Chi Lợi đi ra đó bắt bọn nó bỏ vào chuồng rồi điếm cộng dồn. Vẫn còn thiếu nhiều lắm, Chi Lợi rầu rĩ ra mặt cứ nhìn đám vịt cò đang trong chuồng.

Chi Lợi không muốn nghĩ đến nữa thở hắt một hơi đi vòng ra trước nhà, chuẩn bị vào ăn cơm sẵn tiện gọi luôn con nhóc bướng bỉnh.

** Cốc..cốc..cốc..

Gõ cửa mấy tiếng chẳng thấy hồi đáp Chi Lợi mạnh dạng bước vào trong. Đối diện với cô là một Nghệ Trác co rút trong chăn, còn kéo đến tận cổ chỉ chừa lại gương mặt nhỏ xíu cùng với hai cái má bánh bao vô cùng đáng yêu. Chi Lợi không biết có bị bỏ bùa hay không bất giác lại cười mỉm.

- Ummm.....

Chi Lợi mặt lạnh tanh khi thấy Nghệ Trác ưỡn người một cái. Hai mắt Nghệ Trác vẫn còn híp chặt, lăn lộn qua lại trên giường.

Chi Lợi nhoẻn miệng gõ mấy cái trên mặt bàn:

- Vào ăn cơm!!

Nghệ Trác còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chi Lợi đã bước ra khỏi đó rồi.

- Gì dậy trời!? Hồi nảy mình mới thấy chị ta nhìn mình rồi cười sao? Có nhìn nhằm không đó.

Hai mắt Nghệ Trác mở to nheo nheo mấy cái cho tỉnh. Tuy là nhắm mắt nhưng cô vẫn thấy mờ mờ chứ, khung cảnh Chi Lợi đứng đó nghiêng đầu nhìn cô rồi cười đúng là lạ lẫm thiệt.

Nghệ Trác chỉ lắc đầu bát bỏ rồi tốc mền ra chạy đi đánh răng súc miếng. Cô cũng đói bụng lắm rồi, bây giờ Nghệ Trác cũng quen dần với cuộc sống dưới quê còn chảnh như lúc trước thì chết đói.

....

- Trác dô ăn cơm nè con.

Vừa thấy Nghệ Trác bước đến bà đã hớn hở ngoắc ngoắc tay gọi cô vào. Nghệ Trác khép nép bước đến cúi đầu nhẹ rồi ngồi xuống ghế đối diện với Chi Lợi.

- Xin lỗi nha, nhà tui đó giờ hông có tiếp khách nên hông có chén dư cô dùm tạm gáo dừa đi. Nhìn dậy thôi chứ dùng tốt lắm.

Chi Lợi đưa cái gáo dừa với giọng điệu nghe vô cùng nhẹ nhàng. Nghệ Trác đang còn mê mang thì tỉnh ngủ luôn. Nhà này cái chén cũng hông có nữa hả trời, chả lẽ nghèo đến vậy sao? Nghệ Trác tuy ức nhưng vẫn miễn cưỡng cầm cái gáo dừa lên. Có dì ở đây lớn tiếng thì không hay.

- Cứ ăn uống thoải mái, dì xem con như con cháu trong nhà.

Bà Lương cười tưới tắn gắp một miếng cá to cho vào chén của Nghệ Trác. Nghệ Trác ái ngại nâng chén cơm nóng hỏi rồi cúi đầu nhận lấy.

Chi Lợi bên này thì không nói chỉ cầm chén cơm lên gắp cá ăn một cách ngon lành. Nghệ Trác cũng chẳng chờ đợi gì nữa cắn miếng thịt trắng nõn trong chén.

- Umm..cá này là cá gì mà ngon dữ vậy dì?

- À là cá dồ đó con.

- Cá dồ hả? Nó ra sao vậy dì, con chưa từng gặp qua.

Mới nhai được mấy cái Nghệ Trác đã rít giọng cảm thản, đó giờ sao cô không biết tới con cá ngon đến vậy ta. Bà Lương còn chưa kịp đáp thì Chi Lợi đã nhanh hớn cướp lời:

- Cô gặp rồi còn gì?

- Hồi nào? Chị có nhầm lẫn không đó, tôi gặp nó ở đầu?

- Là mấy con cá bơi dưới hầm ở phía sau đó.

*** Phụt...

Nghệ Trác phun hết ngụm cơm cá trong họng vào thẳng mặt Chi Lợi. Chi Lợi giật mình nhắm tịt mắt, đưa tay đến vét vét cho sạch.

Nghệ Trác ho sặc sụa nhìn Chi Lợi  với đôi mắt bỡ ngỡ, giọng Nghệ Trác run run lên pha chút sợ hãi:

- Chị đừng có trêu tui kiểu đó nhe không vui đâu!!

- Tôi nói thiệt!

Chi Lợi rút lấy mấy miếng khăn giấy trên bàn lâu cho sạch mặt bình thản đáp. Trong mắt Nghệ Trác bây giờ con cá vừa ngon vừa béo khi nảy đã tan biến thành mây khói. Giờ nhìn lại Nghệ Trác cảm thấy hơi ơn ớn miệng.

Bà Lương thấy Nghệ Trác ngại khi nhắc đến nó liền lên tiếng trấn an cô:

- Con ăn đi, dì làm sạch trơn hết rồi.

- Dạ thôi...con ăn món khác được rồi.

Nghệ Trác lắc đầu từ chối miếng cá lớn trên đũa của bà. Má Lợi chỉ cười nhìn Nghệ Trác, con bé dân thành phố nhắc đến mấy con cá đó sợ là phải rồi.

Nghệ Trác đảo mặt nhìn một vòng trong ba dĩa đồ ăn thì chạm phải nồi cá kho tiêu thơm phức. Vừa chạm đữa vào đó Chi Lợi lại rít lên:

- Nó đó!

Đôi đũa được thu ngược lại. Bây giờ trên bàn toàn là cá dồ không, chả có món nào khác hết. Nghệ Trác nuốt nực một cái cố gắng ăn hết chén cơm không đó vào bụng cho đỡ đói.

....

- Cha!! Con muốn về Sài Gòn.

- Lại chuyện gì nữa!?

Nghệ Trác nảy đỏng lên muốn lập tức trở về Sài Gòn. Cha cô ngán ngẩm với cái nếch của con gái mình lại hỏi một câu quen thuộc. Nghệ Trác giọng tức tưởi cứ hớt hải nói một lèo:

- Cha coi cô ta cho con gái cha đi cầu cá, tắm ngoài trời, ăn bằng gáo dừa còn bắt con gái cha làm việc ngoài ruộng từ sớm hôm đến chiều tối, chỉ cho ăn mấy củ khoai nướng đỡ đói. Bây giờ cô ta còn bắt cá dưới đó cho con ăn.

- Chuyện có vậy cũng nhảy đỏng lên, thời chưa có con cha mẹ cũng ăn mấy con cá đó chứ ở đâu! Con có ăn sung mặc sướng thì bày đặt kén chọn. Nếu cứ giữ cái thói đó thì năm sau cha mới cho con về lại Sài Gòn.

- Cha...

Cha mắn Nghệ Trác một lèo rồi tắt máy ngang chẳng thể hiện chút nào xót thương cho đứa con gái rượu. Nghệ Trác khóc rống lên quơ tay quơ chân giẫy nẩy, nhưng tiếc cái là hông ai bênh cô hết. Cha cô cũng không bênh vực cô còn xua theo mấy người nhà quê ăn hiếp cô.

Nghệ Trác chán nản mở toang cửa ra ngoài vì bên trong phòng giờ này khá hầm nóng. Vừa mở cửa ra đã thấy con bé Quýt chạy giỡn với đám con nín trong xóm:

- Quýt, chị hai đâu?

- Chị Lợi hả? Chị hai em đang bắt gà ngoài vườn ở sau hè á.

Nghe gọi con bé chạy lót tót tới, Nghệ Trác nhìn theo hướng tay Quýt ra sau vườn chỉ thấy có cây cầu khỉ bắt qua cái kênh nhỏ phía sau hè ngoài đó còn nguyên vườn cây.

Quýt đột nhiên nắm lấy tay Nghệ Trác kéo đi miệng còn ríu rít nói:

- Ra sau hè chơi đi ở ngoải mát lắm.

Nghệ Trác bị lực kéo của con bé làm cho giật mình nhưng rồi cũng chạy đuổi theo. Con bé tung tăng kéo cô đi, đến một cây cầu khỉ Quýt nhanh nhẹn chạy ra kia bờ để lại Nghệ Trác đứng bên đây ngóng ngó gọi lớn:

- Nè, chị hông biết qua cầu đâu đó.

Thấy Nghệ Trác cứ run run đứng bên bờ con bé thì cười phá lên thích thú, mấy đứa con nít kia cũng ùa nhau chạy qua bển. Cả đám đứa nào cũng bước qua cầu một cách gọn hơ còn không thèm vịnh tay nữa chứ.

Cả đám con nít cười đùa bên đây còn liên tục phẩy tay gọi cô:

- Chị qua đây đi hông có sao hết á.

Nghệ Trác nuốt nực một cái nhìn xuống cái kênh nước, nó không quá lớn nhưng không quá nhỏ. Nhìn thôi Nghệ Trác đã cảm thấy nó sâu lắm rồi, lỡ trượt chân ngã xuống đó thì làm sao.

- Thôi..chị hông qua đâu...

- Qua đi mà, hông có sao hết á nước cạn queo à.

Nghe mấy đứa nhỏ hối thúc Nghệ Trác cũng muốn bước ra nhưng lại rất sợ. Mới để chân lên cầu đã vội rụt lại, Nghệ Trác nhăn mặt mắt nhắm mắt mở lần lần theo cái thanh vịnh bước ra bên kia bờ.

Mấy đứa bên này vỗ tay lớn cổ vũ:

- Chị đẹp cố lên..chị đẹp cố lên...

*** Đùng...

.....

- Haizz...cuối cùng cũng bắt được mày.

Chi Lợi mồ hôi nhễ nhại một tay chống hông một tay cầm lấy con gà thở dốc, rượt nó cả buổi trời mới bắt được.

Vừa đi được vài bước Chi Lợi lại nghe tiếng của đám con nít nhôn nháo đằng xa, con bé Quýt thì từ xa hớt ha hới hải chạy đến tiếng thì cà lâm:

- Cứu..cứu chị Trác...

- Cứu? Mà cứu ở đâu? Bị cái gì?

Chi Lợi liên tục hỏi nó, còn nheo mày khó hiểu. Quýt nó lấy hơi một cái cố nói cho rõ:

- Chị Trác đi qua cầu té xuống kênh ngoài kia.

Còn bé lách người chỉ về phía kênh xa xa có đám con nít đang đứng trên bờ. Chi Lợi nhận ra chuyện thì hốt hoảng đưa con gà cho Quýt ôm còn bản thân thì ba chân bốn cẳng chạy ra đó.

- Nè cầm lấy!

Chi Lợi chạy thật nhanh ra đó thì thấy một lỗ nước đen ngồm đang quặn quặn những chả thấy ai hết. Không chút do dự Chi Lợi bay xuống nước đó mò tìm.

Nghệ Trác ngôi lên từ dưới nước thở gấp liên tục tay thì vuốt mặt. Chi Lợi ôm siết lấy eo Nghệ Trác chân thì đạp dưới  nước để hai người không bị chìm vì sáng nước lớn nên kênh cũng khá sâu.

- Aaa...cứu..cứu tui..

- Tôi đang cứu cô đây! Nếu còn dẫy nữa thì hai đứa chết chìm bây giờ.

Chi Lợi giữ bản thân bình tĩnh một chút để không mất sức, cô vẫn ôm chặt lấy Nghệ Trác. Nhưng Nghệ Trác có vẻ không chịu yên cứ la hét lên mắt thì nhắm tịt hai tay cứ bấu chặt lấy cổ Chi Lợi.

Mặt hai người gần đến nổi một chút nữa là chạm môi nhau. Nghệ Trác mở mắt ra khi cảm thấy bản thân đang trôi nổi, nhưng thật ra là được Chi Lợi ôm. Mắt Nghệ Trác chạm vào cái mũi cao thẳng của Chi Lợi thì có chút giật mình. Chi Lợi không quan tâm một tay ôm Nghệ Trác một tay thì bơi vào bờ.

Kênh không quá rộng nên bơi một xíu là đến bờ. Cả đám con nít thì ùa về, chỉ thấy hai người với thân ảnh ước như chuột lột đang bò lên trên mé.

Chi Lợi nghiêng đầu lắc nhẹ một cái, hồi nảy gấp quá bay xuống còn lặng nên khiến nước vào lỗ tai cô ù ù vô cùng khó chịu. Nghệ Trác thì vẫn ngồi trên nền đất run rẩy.

- Lần sao không biết bơi thì đừng có mà đi ra sông kênh!! Lỡ như trượt té chết dưới đó thì khổ thân nhà tôi lắm, có lần sau cô không có may mắn vậy đâu.

Nói xong một câu Chi Lợi định rời đi thì con Quýt một tay ôm lấy con gà một tay nắm lấy cái áo ướt nhem của Chi Lợi lí nhí:

- Chị hai...Chị Trác hông đi được...

Vẫn chưa rõ con Quýt đang nói cái gì Chi Lợi xoay lại kiểm chứng, chỉ thấy Nghệ Trác nhăn mặt ngó cái cổ chân sưng chù dù ở đó.

Nghệ Trác vẫn chưa hay biết Chi Lợi đang nhìn lom lom cứ rít lên mấy hơi vì đau. Chi Lợi cũng không phải con người máu lạnh, chầm chạm bước đến khụy gói xuống gỡ lấy tay Nghệ Trác ra để xem kỹ hơn.

- Á aaa...

- Đau lắm sao?

Chạm nhẹ một cái Nghệ Trác đã hét ầm lên còn siết chặt lấy tay áo của Chi Lợi. Chi Lợi rụt tay lại, hai mắt trợn tròn hốt hoảng, cổ chân xưng đỏ to đùng.

- Ngồi yên!

- Hả?

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chi Lợi đã luồng tay qua eo xốc Nghệ Trác lên một cái. Nghệ Trác được Chi Lợi bế gọn trong lòng đi vào nhà, nhìn Chi Lợi ẩm cô chẳng có chút biểu cảm gì hết. Nhìn như gầy gò vậy mà cũng mạnh quá chứ, nhưng mà Chi Lợi vẫn là tên đáng ghét.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro