Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng mùng 1 Tết dưới quê im re, bởi mùng 1 đầu năm người ta kiên kị dụ lại nhà. Quét nhà quét cửa cũng kị, sợ đầu năm đầu tháng quét ba cái tiền bạc may mắn ra ngoài.

- Umm...

Nghệ Trác trở mình dụi dụi vào cái ngực trần ấm hiểm:

- Em còn mệt hả?

- Mệt chứ sao hông!!? Mấy người mạnh như trâu dị đó kêu hông mệt.

Chi Lợi vén mái tóc rũ trên trán em qua một bên yêu chìu hôn lên đó một cái. Chi Lợi để em nằm trên bắp tay ôm ấp, hai thân trần quắn lấy nhau trong chăn.

- Thì ai biểu em ngon quá chi.

- Chắc cũng làm với bộn con rồi he!!

Nghệ Trác híp mắt dứt câu thì nhào đến cắn vào bả vai Chi Lợi một cái cho hả giận. Chi Lợi tuy đau nhung chỉ dám rít lên, Nghệ Trác thu người lại thì nguyên dấu răng in rành rạnh trên đó.

- Cho chừa!!

- Em muốn hiệp nữa sao!?

Chi Lợi kéo người em gần sát đến, nhếch mày trong vẻ mặt gian xảo vô cùng.

*** Cốc...cốc..cốc..

- Trưa trời trưa trật mà con ngủ cái dì Lợi!!! Ra má biểu coi.

- Dạ con ra liền.

Chi Lợi giật mình sau tiếng gõ cửa đó liền nằm xuống giường nói vọng ra đáp. Hai người vuốt ngực thở phào, may mà tối qua có khóa cửa chứ nếu không má cô đẩy vào thì chất xĩu ngang.

Quần áo đêm qua dăng tứ tung hét, từ dưới chân đến đầu nằm dưới sàn còn trên nóc mùng nữa. Hông biết tối qua bọn họ yêu nhau kiểu gì.

Bây giờ đã hơn bảy giờ sáng rồi. Chi Lợi Nghệ Trác mạnh ai náy đi nhặt đồ mặc vào rồi mới đi ra ngoài.  Rửa mặt đánh răng đàn hoàng hai người mới ra trước nhà. Nghệ Trác cố gồng để không lộ ra cái dáng đi sượng sượng của mình.

Cô ngồi xuống bàn rót hai tách trà rồi hỏi bà:

- Má gọi con ra có chuyện gì sao?

Bà không vội đáp hai mắt lia đến cái cổ có mấy vết đo đỏ khá to, cả Chi Lợi và Nghệ Trác đều đó nhưng mà Nghệ Trác có vẻ nhiều hơn. Bà có chút nghi ngơ phe phẩy cái quạt mo hỏi:

- Bộ tối qua ngủ hông dăng mùng hay dì mà muỗi chui dô chích gãi nổi mẩn đỏ dữ ạ!?

- Phụt...Dạ? Có tấn mùng nhưng mà chắc con xót nên nó chui dô á mà.

Chi Lợi sặc luôn ngụm trà mới đưa vào họng, cô sờ sờ lên cổ vuốt vuốt kéo cái cổ áo cao lên một chút để che chắn. Thấy Chi Lợi hành động lạ thường bà lại hỏi tiếp chuyện khác:

- Bộ sơ mi dạo này làm kiểu cọ dữ lắm hả? Sao má thấy sơ mi dì mà nút dưới gài nút trên dị.

- Kiểu..kiểu mới á má.

Làm thêm một trận quê rộ khác nữa, Chi Lợi tay run run nâng tách trà lên uống cười một cái gượng gạo. Nghệ Trác ngồi đó nảy giờ không hé răng tay cứ vò vò cái vạt áo đến nhăn nhúm.

Đang trong không khí ái ngại đột nhiên bà hạ giọng hỏi cô:

- Bà tám nói với má lâu rồi mà má chưa có nói cho bây hay.

- Chuyện gì vậy má?

Chi Lợi nghiêm mặt hỏi lại. Bà đột nhiên lại xụ mặt dừng hẳn mấy nhịp, thở một hơi dài đáp cô:

- Bà tám nghe nói má định làm mai cho con thì bả đòi làm mai con bé Thắm con bả cho con. Tại biết làm mai đàn ông bây hông có chịu.

Cô có chút bất ngờ khi má hỏi cô chuyện này, cô biết Thắm có chút mến mộ cô nhưng không nghỉ đến chuyện này.

Thấy Nghệ Trác ngồi cạnh buồn ra mặt Chi Lợi nhanh nhẩu đáp:

- Con chỉ coi Thắm như em út trong nhà thôi à. Má nói lại với dì tám dùm con nha.

- Mà má hỏi thiệt bây nhe Lợi, bây có ưng ai chưa mà cứ ở dị miết dị. Ưng ai nói má, trai má gả gái má cưới cho, má có cấm cản gì con đâu.

Bà thở hắt một hơi co chân lên ôm lấy gối. Chi Lợi hơi nghiêng đầu nhìn sang hướng em, chỉ thấy Nghệ Trác đứng dậy đi lững thững ra sau hè.

Chi Lợi cười nhẹ đáp bà rồi chạy theo ra sau:

- Chuyện này để nói sau nha má, con đi tắm cho mát cái đã.

Bà gật nhẹ đầu rồi để Chi Lợi rời đi, hai đứa nó xem bà là con nít hả? Lồ lộ ra đó mà dấu cái nổi dì!! Bà chỉ muốn chín miệng con Lợi nói với bà thôi, thương con gái người mà thịt xong im re kiểu đó con bà, bà cũng đánh chết.

Nghệ Trác ra sau hè với bộ đồ trên tay. Sáng giờ chưa tắm rửa gì hết, muốn tắm một chút cho thoải mái.

Mới bước sụp vào định xoay người đóng cửa, lại nghe giọng nói thỏ thẻ của Chi Lợi sau lưng:

- Em giận chị hả?

Nghệ Trác thở dài trên mặt đầy vẻ mệt mỏi:

- Có dì đâu mà giận, có bồ vừa ngon vừa giỏi thì chịu cảnh này thôi. Chị ra ngoài đi em muốn đi tắm.

Chi Lợi bĩu môi níu tay em, giọng nói nhão nhoẹt:

- Thuiii mà, chừng nào có cơ hội chị sẽ nói với má.

- Ừm!!! Chị ra ngoài đi.

Nghệ Trác đẩy lưng Chi Lợi muốn thúc giục cô ra ngoài nhưng cô lại gồng mình cứng ngắt đứng lì một chỗ.

- Umm~~

Chi Lợi đột nhiên xoay người lại hôn em một cách mạnh bạo, hai mắt Nghệ Trác trợn tròn hốt hoảng vỗ bịt bịt vào vai cô.

- Chị bị điên hả!? Cửa còn chưa đóng lỡ má hay Quýt đi ngang thấy rồi sao.

- Dậy đóng cửa lại là được làm tiếp hả!?

Chi Lợi nở một nụ cười gian xảo vòng tay ra sau kéo cửa lại. Chưa kịp chốt cửa cô lại nghe tiếng má từ trong nhà nói vọng ra:

- Hai đứa tắm chung hả?

- Dạ đâu có đâu má, Nghệ Trác bỏ quên đồ nhờ con lấy dùm thôi à.

Hai người bên trong thoát tim, đáp xong Chi Lợi vuốt vuốt ngực tay thì run bần bật mở cửa bước ra ngoài. Nghệ Trác cũng có khá khẩm gì đâu đứng thở gắp dựa lưng vào vách.

Dì mà còn làm kiểu này nữa chắc cô chết sớm cho coi.

Chi Lợi cúi gầm mặt đi nhanh vào nhà thì lại chạm mặt bà đứng ngay ngạch bậc thang phía sau hè.

- Nay có lên ruộng hông Lợi?

- Dạ?

- Bây nay sao á, cứ lơ mơ lơ mơ, má hỏi nay có ra ruộng hông.

- Dạ có, con đi liền giờ.

Bà nhíu mày nhìn Lợi. Nay nó sao sao đâu á, đầu óc cứ để đâu trên trời còn cái vẻ mặt ngơ ngơ ngu ngu như bị ai bỏ bùa. Chi Lợi gật gù rồi đi lại xào lấy bộ đồ đi đồng quen thuộc chuẩn bị ra đồng.

Thay xong Chi Lợi lấy thêm cái nón tai bèo đội lên đầu bước đến hôn vào má bà như thường lệ. Nhưng nay má cảm thấy lạ lắm, bà chề môi nay còn tỏ vẻ ghanh tị:

- Thôi để dành hôn người ta đi, hun má chi.

- Người ta nào má?

- Thì người ta là người ta chứ ai mà hỏi.

Chi Lợi vẫn đứng ngay đơ ở đó, má cô nay cũng lá lắm à nghen có khi nào má biết chuyện rồi hông ta. Nhưng mà sao biết được? Xua đi cái suy nghĩ rối rắm đó Chi Lợi đi ra trước nhà xuống cái vỏ lải chạy lên đồng. Nay lên coi dây dưa với khoai mọc tới đâu, nước noi thì chưa tới cử. Sẵn thăm lúa hông chừng qua tết vài tuần là cắt luôn.

.....

- Ủa chị Lợi đi đâu rồi hả dì?

Nghệ Trác ngó nghía xung quanh chẳng tìm thấy bóng dáng Chi Lợi đâu nên mới ra trước nhà hỏi bà. Bà cười nhẹ đặt tách trà lên bàn gỗ cái cộc đáp:

- Nhớ nó hả con?

- Dạ? Dạ đâu có đâu, hông thấy nên con hỏi cho vui ấy mà.

- Dị hen, tưởng con nhớ nó thì dì kêu Quýt bỏ chơi chạy lên đồng kêu nó dề cho, chứ nó mới đi đây năm mừ phút chứ nhiêu.

Hai má em đỏ lừ mắt trợn tròn nói thì cà lâm. Nghệ Trác nuốt ực ực mấy lần từ nảy giờ, nay dì biết giỡn luôn hả? Nhưng mà sao dì ấy nói mấy chuyện gì cô không hiểu nữa. Bà cười khoái phe phẩy cái quạt mo trên tay khi thấy Nghệ Trác cứ chà chà tay vào bắp đùi.

Bà ngoắc tay gọi khi thấy Nghệ Trác cứ đứng trân từ nảy giờ.

- Ngồi xuống uống trà đi con đứng chi hông biết, bộ bây hông đau hay dì mà đứng miết dị.

Nghe xong Nghệ Trác phải thêm phần ngại ngùng, nhưng được một thoáng Nghệ Trác lại cất lên hỏi:

- Dạ cái gì đau dì?

- Thì Lợi nó nói với dì là chân con bị đau lại nên đi đứng hơi khó khăn chút. Bộ hông phải hả?

Bà bỏ cây quạt mo xuống nheo nheo con mắt có phần đục đưa về phía Nghệ Trác. Chả lẽ Lợi nó nói xạo bà!!

Nghệ Trác cười khì khì vỗ cái chát lên đùi:

- À..còn quên, con có nói với chị ấy hồi tối.

Trán Nghệ Trác lấm tấm mồ hôi, tay cứ bấu lấy nhau. May mà Chi Lợi nhanh trí nói trước chứ để bà hỏi cô cũng chẳng biết nói sao cho đặng.

- Tết dưới quê thấy sao?

- Dạ dui lắm dì, dui hơn ở Sài Gòn nhiều.

- Bởi dì nói rồi mà, dưới quê Tết dui dữ lắm. Mà có Lợi thấy bây dui hơn hả? Tao có thấy bây ra trước nghe tám chuyện đâu ru rú trong phòng.

Mới thả lỏng cơ mặt được giây lát bà lại nhắc đến chuyện đó. Hàm Nghệ Trác tê cứng không ngậm lại được cứ há to ra nhìn bà không chớp mắt.

- Dạ đêm qua con hơi mệt nên ngủ trước, chị Lợi vào con cũng hông hay nữa.

Nghệ Trác đảo mắt cố bịa ra chút chuyện gì đó đáng tin. Bà gật gù nhưng lại bầy ra vẻ mặt hoài nghi chít lưỡi một cái:

- Hai đứa dì nhớ dô trước dô sau năm mười phút chứ nhiêu, con coi bộ dễ ngủ dữ he. Mà dì nhớ dô tầm 9 giờ mấy 10 giờ hơn, sao lúc 12 giờ mấy dì nghe mấy tiếng hơi hơi gì đó trong phòng mà nghe hông rõ. Bộ giờ đó hai đứa còn thức hả??

Bà đột nhiên mở to mắt nhìn cô còn nhấn nhá mấy chỗ trong câu nói. Thà dì ấy nói thẳng chứ mấp mé như này chắc cô xĩu ngang quá.

- Dạ chắc chị Lợi xem điện thoại thôi dì.

- Ờ, chắc dị quá, chứ giờ đó ai đâu mà thức nữa. Có công chuyện gì mới thức giờ đó hé con.

- Dạ...

Bà còn cố đệm thêm một câu hỏi Nghệ Trác. Nghệ Trác cúi đầu nhẹ rồi đi luồng vào phòng trốn mất biệt.

"Đầu bà dà này sạn ở trổng rồi, hai đứa bây muốn gạt bà dà này đâu có dễ"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro