Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Ò Ó O O....

Tiếng gà gáy sáng làm Chi Lợi giật mình thức giấc. Chi Lợi nhạy lắm chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm cô thức giấc. Cô nheo nheo mắt nghiêng đầu nhìn sang hai chị em nó ôm nhau quắn mềm ngủ ngon lành bên kia.

Chi Lợi chỉ cười cúi xuống hôn lên trán hai bị em một cái rồi mới rời đi. Chi Lợi rửa mặt đánh răng cho tỉnh tuồng đi ra trước dọn mớ bừa bộn tối quá.

Tết thì cũng như ngày thường thôi, làm vòng vòng nhà xong thì ra ruộng. Dọn dẹp hết mớ đồ tối qua trời bắt đầu trưa. Giờ này dưới quê người ta thức ráo hết rồi, má cô lúc nảy có tản bộ đi chợ với dì tám.

Đang làm lọc cọc trước nhà con bé Quýt từ phòng lội ra với cái gói ghiền trên tay dụi dụi mắt mếu máo như sắp khóc:

- Nảy thức dậy Quýt thấy chị hai mất tiêu, chị Trác cũng hông có...chạy qua phòng má em cũng hông thấy ai.

Chi Lợi buông vội mớ đồ trên tay ôm siết con bé mặt hối lỗi lau nước mắt cho nó:

- Chị hai xin lỗi mà, thôi hông khóc nữa chị hai với má đâu có bỏ Quýt đâu. Chạy ra nhà sau kêu chị Trác rửa mặt mũi cho rồi ra đây hồi chị hai cho đi chơi.

- Dạ...

Con bé hít mũi, lau nước mắt đang tèm lem trên mặt rồi chạy ra sau. Chi Lợi nhìn theo con bé cười lắc đầu. Lúc còn nhỏ xíu con bé đã quắn cô rồi, giờ lớn cũng vậy cô đi đâu là nó tò tò theo đó. Được cái ngoan ngoãn nghe lời nên Chi Lợi cưng dữ lắm, ngủ mà thức dậy hông thấy con bé tưởng bỏ nên khóc bù lu bù loa vậy đó.

Chi Lợi đang soạn lại mớ đinh dây chì để hồi đi sửa lại cây cầu dưới bến. Cây cầu lâu ngày nó mục gãy hông sửa lại đi té chết chứ giỡn đâu. Soạn xong đồ Chi Lợi lấy thêm cây cưa tay ra trước.

- Ủa chị đi đâu dạ?

Nghệ Trác từ sau vén màn đi ra phía sau là Quýt lót tót đi theo. Chi Lợi cười nhẹ đáp:

- Chị xuống dưới sông sửa lại cây cầu cho chắc chắn, chứ để lâu ngày rồi mục đi nguy hiểm lắm.

- Cho em đi dới chị hai.

- Em nữa~~

Nghe đến đó hai chị em Quýt với Nghệ Trác nhảy lên hớn hở xin cô. Chi Lợi thở dài gật gù xem như đồng ý, ở mé sông trước nhà chứ có ở đâu xa mà phái dữ hông biết.

- Yeahh!! Để em đi rủ mấy bạn nha chị hai.

Nói dứt câu con bé chạy cái vèo lại đằng mấy nhà xung quanh rủ đám con nít hay chơi chung. Chi Lợi nhìn theo bóng lưng vui mừng của con bé cũng vui, xách theo mớ đồ soạn sẵn lúc nảy qua bên đường.

Xuống cầu Chi Lợi nắm tay Nghệ Trác đỡ em ngồi lên vỏ đàn hoàng sau đó bản thân mới lên cầu lấy giỏ đồ để xuống.

Chi Lợi bước xuống cầu rồi nhảy xuống sông, giờ này nước ròng cạn làm cho nhanh chứ để nước lớn làm hông có được. Nước tới tầm hơn rốn Chi Lợi một chút.

- Ủa này làm dì ạ chị?

- Gỡ mấy cây mục ra thay cây rồi đóng đinh mới dô cho chắc. Chân cầu nào yếu thì xốc cây kẹp dô buộc thêm chứ mấy này để lâu dưới nước mau hư lắm.

Nghệ Trác ngồi xếp bằng trên vỏ nhìn Chi Lợi làm rồi thuận miệng hỏi cô. Chi Lợi vừa làm vừa phải giải thích cho em nhưng chẳng chút giận dữ hay bực mình gì hết.

Nghệ Trác gật gù hiểu rồi lên giọng khen ngợi cô:

- Có cái dì mà chị hông biết hông? Sao em thấy cái dì chị cũng biết làm hết trơn dạ, chuyện con gái con trai gì cũng làm được.

Chi Lợi cười phá lên tay vẫn còn đang ngoai cộng dây chì vào chân cầu đáp em một cách chăm chọc:

- Ngoài chuyện làm em có em bé thì chuyện gì chị cũng làm được hết. Không biết làm thì học từ từ sẽ biết thôi mà, có gì đâu nà khó.

- Cái chị này!! Ăn nói kì cục.

Nghệ Trác ngại quá tát cái chát vào vai cô, Chi Lợi ghẹo xong thì khoái chí cười phá lên nói tiếp:

- Phải giỏi dị mới xứng đáng làm người yêu của Ninh tiểu thư chứ, hông giỏi làm thì giỏi chuyện khác hé em.

Chi Lợi xoay cái mắt gian xảo lại gác hai tay khoanh tròn lên thành vỏ nhướng mày. Nghệ Trác ngại đỏ mặt đẩy vai cô trách móc:

- Tào lao quá à, lo làm đi kìa.

Thấy em ngại Chi Lợi lại cười cười trong khoái lắm.

- Chị hai em tắm sông được hông?

Quýt với thêm một đám con nít trai gái lớn nhỏ có đủ đi phía sau. Nguyên đám đứng trên bờ hai mắt nhìn thò lò đợi câu trả lời từ cô.

Chi Lợi gật đầu nhẹ nhưng lại kèm theo một câu căn dặn kỹ càng:

- Tắm đến khi nào chị kêu lên là phải lên nhe chưa, chầm quài bệnh về má la má quánh đòn mấy đứa đó. Tắm gần gần đây không bơi đi xa, không bơi ra giữa sông có chuyện gì phải la lên nghe chưa?

- Dạ!!

Nghe Chi Lợi căn dặn xong cả đám đồng thanh đáp rồi ù nhau chạy xuống sông tắm. Mấy nó nhảy xuống làm nước văng lên tung tóe Chi Lợi với Nghệ Trác đều hứng trọn.

Con nít dưới quê có đứa nào hông biết bơi đâu, nhỏ xíu là dục sông cho bơi rồi. Đứa nào đứa náy bơi như nhái, đợt đó tắm không để ý mấy đứa nó bơi qua tới bên kia. Mà sông đâu có nhỏ đâu, Chi Lợi phải bơi vỏ qua tới bến vớt mấy nhóc đó về.

Mấy đứa con nít chơi tóe nước qua lại, Chi Lợi thì đang sửa cầu chỉ có Nghệ Trác  là ôm gối tựa cằm lên đó chán nản. Nhìn mấy nhỏ chơi dui quá chời còn bản thân lại như đứa đần ngồi xem.

- Muốn tắm sông hông?

Đang ngồi thở dài quơ tay dưới nước Chi Lợi lại rít giọng làm em giật mình. Nghệ Trác lắc đầu lia lịa đáp với chất giọng sợ sệt:

- Thôi thôi, lần trước em uống cả bụng nước sông rồi còn xém chết ngột nữa. Giờ kêu em xuống tắm sao em dám.

Nhớ đến chuyện lần trước Nghệ Trác rùng mình, không có Chi Lợi dớt cô lên chắc ba ngày sau cô mới nổi lên quá.

Chi Lợi cười phá lên khi thấy em cứ bấu chặt lấy thành vỏ run bần bật:

- Xuống đây chị tập cho bơi, lớn già đầu rồi hông lẽ thua con nít. Có chị rồi em có chìm đâu mà sợ, em mà có chìm tới dưới đáy sông chị cũng lặn xuống tìm em.

- Nói chuyện nghe ghê dị chời, xuống mà chìm tới đáy sông ai dám xuống.

Mới nhóm người dậy mà nghe được câu đó Nghệ Trác ngồi phịch xuống hai mày đâu lại nhìn cô. Có cái nào nói nghe an tâm hơn hông dị, Chi Lợi nói nghe ghê chết mồ.

- Chị Trác xuống đi dưới đây mát lắm.

Mấy đứa con nít đập chân dưới nước tủm tủm miệng thì ríu rít kêu lớn. Mấy nó cười đùa đằng kia làm Nghệ Trác cũng nôn muốn xuống lắm chứ, nhưng mà cô vẫn còn sợ.

Thấy em vẫn còn hơi sợ Chi Lợi đập hai lòng bàn tay tách tách vào nhau rồi đưa thẳng ra như bế em bé:

- Xuống đây chị ẫm em.

- Nhưng mà em sợ...

- Hông sao, có chị rồi mà.

Nghệ Trác run cầm cập nhóm dưới dậy, Chi Lợi đưa tay vào nách bế Nghệ Trác xuống sông như ẩm bé. Vừa chạm đến nước Nghệ Trác cứ co quéo dính lên người Chi Lợi, hai chân quắp vào eo, tay câu chặt vào cổ nhắm híp mắt.

Nghệ Trác đu dính người Chi Lợi miệng cứ la hoảng lên:

- Chị ơi cứu em...cứu em...

- Chị đây, chị đang giữ người em mà.

Chi Lợi bất lực trụ chân dưới nền đất sìn, không trụ là hai đứa uống nước sông no luôn.

- Chị ơi em sợ..

Nghệ Trác hức hức lên vì sợ, giờ người Nghệ Trác ướt nhẹp vì thấm nước Chi Lợi cười ồ lên vuốt lưng em trấn an:

- Không sao...không sao, có chị ôm em rồi nè hông chìm đâu mà lo.

Chi Lợi kéo người em ra để em nằm xấp hai tay thì đỡ dưới bụng em:

- Giờ em đập chân dưới nước đi, giống Quýt vậy đó.

- Dầy hả?

Quýt tay nắm chặt vào khúc cây chân đập nước thị phạm. Nghệ Trác làm theo y chang vậy làm nước vang lên tung tóe.

- Ê..em bơi được ời nè, ghê chưa ghê chưa.

Nghệ Trác đập chân dưới nước đùng đùng khoái chí nhưng người vẫn nằm trên tay Chi Lợi. Cô nhoẻn miệng cười khi thấy dáng vẻ tự cao đó:

- Em còn trên tay chị đây nè chứ bơi đi đâu.

- Mới tập mà biết bơi được dậy là giỏi ời mà, hông khen người ta còn đi bắt bẻ nữa.

- Rồi rồi em là giỏi nhất được chưa.

Chi Lợi thở dài hùa theo, giờ mà cãi là tối khỏi ôm khỏi hôn hít gì hết. Bơi một hồi Nghệ Trác thì vui lắm nhưng Chi Lợi thì mỏi hai cái tay nhừ ra, cô lên giọng than thở:

- Em bơi giống mấy nhỏ đi chứ dịnh dị quài sao biết bơi được.

- Thôi, ở ngoải sâu lắm em hông ra đâu.

- Vậy em định bơi dị quài luôn hở?

- Đúng ơi có chị giữ em mà.

- Hồi nào?

Nghệ Trác ngớ người nhìn lại, chỉ thấy bản thân đang tự nổi còn Chi Lợi thì ngửa lưng dựa vào vỏ. Nghệ Trác hồn lìa khỏi sát vừa đập nước vừa la oai oái lên:

- Chị...cứu em..

Nước văng lên khắp mặt Chi Lợi còn Nghệ Trác thì chìm còn mỗi chóp tóc. Chi Lợi giật mình hụp xuống choàng tay qua eo Nghệ Trác kéo em ngoi lên.

Nghệ Trác ho sặc sụa vì ngột nước vừa ho vừa nhợn ói, hai mắt đỏ ngầu. Người run lên bần bật vì hoảng bấu chặt lấy người cô:

- Hông sao...hông sao có chị đây.

- Hic..hic..chị gạt em...chị hông giữ em..chị để em uống nước sông một bụng rồi đây nè!!

Nghệ Trác khóc bù lu bù loa lên tay cung thành đấm, đấm liêc tục vào lưng cô trách móc. Chi Lợi vừa xót vừa mắc cười khi thấy bộ râu nhân tạo của Nghệ Trác. Mép mỏ đen đen vì rong đóng ở đó cô đưa tay lên quẹt bỏ mặt tỏ vẻ hối lỗi:

- Chị xin lỗi mà, chị hông cố ý,  thấy em bơi được nên mới dám bỏ tay ra.

- Lỗi phải gì nữa!! Em muốn đi lên.

- Giận chị hả?

- Ai thèm giật mấy người, đồ dối trá!!

Đang đứng cập mé Nghệ Trác mới có gan tách ra khỏi người Chi Lợi men theo cái thành ghe lên được cái đầu cầu cạp mé nước. Mới ngồi ở đó định bước lên thì nguyên dám con nít la lên chói tai:

- Chị Lợi!!! Chị Lợi đâu mất tiêu ời?

- Nảy tao thấy chị Lợi đang đứng thì bị gì mà lặng xuống mất tiêu.

Mấy nó đu dính lại một cục đứa nào đứa náy mật mày căng thẳng nhìn vào lỗ nước quợn tròn gần chân cầu.

Nghệ Trác trên đó hai mắt nhíu lại khi nhìn mãi mà vẫn không tìm thấy Chi Lợi. Lúc nảy rõ ràng Chi Lợi ở sau lưng cô mà, sao giờ lại....

Nghệ Trác khóc lớn, tay thì quơ quơ dưới mặt nước tìm kiếm tay thì vẫn ôm chặt lấy chân cầu:

- Chị ơi? Chị ơi..Lợi ơi? Chị đừng có làm em sợ nha..chị ơi..chị...

Nghệ Trác càng ngày càng hoảng hơn quơ tay loạng xạ dưới nước khóc gống lên. Chi Lợi của cô đâu rồi, cô hông biết bơi thì làm sao cứu đc đây.

- Lợi!!

Đang mơ hồ tìm kiếm thì Chi Lợi đột nhiên ngửa bụng nổi phịch lên nhưng lại nhắm tịt hai mắt. Nghệ Trác hông cần biết gì nữa định liều mình nhảy xuống.

- Hù!!!

Chi Lợi đột nhiên bật dậy cười te tóe. Trái lại đó là một gương mặt lắm lem nước mắt nghiến răng nghẹt nghẹt trên đầu cầu. Nụ cười Chi Lợi  tắt lịm. Chi Lợi nhìn chỉ dám mấp mé:

- Ủa? Em hổng dui hả?

- Dui cái đầu chị!! Cái đồ đáng ghét!! Tui lo cho chị mà chị làm dị dới tui đó hả!? Mấy người ở dưới đó luôn đi đừng có lên nữa, có chết trôi chết nổi dì tui cũng hông quan tâm.

Nghệ Trác hậm hực bỏ đi, lúc đi còn cầm chiếc chép dưới đầu cầu chội Chi Lợi một cái. Chi Lợi né người làm đôi dép dăng ra gần nửa sông.

- Mấy em hông biết dì nha, thôi mấy em lên trước.

- Tưởng giúp ai ngờ thành phá hả!?

Cả đám con nít nhún vai kéo nhau chạy hết lên bờ. Bỏ lại Chi Lợi dang tay ra bơi dớt đôi dép vào.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro