Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em đi đâu?

-Tui đi ra trước ngủ!! Hông ngủ dới mấy người nữa, để Thắm qua ngủ chung dới mấy người đi.

Nghệ Trác cuống mền gối chạy ra căn phòng cũ trước nhà mặc cho Chi Lợi có kéo tay ngăn cản. Lúc chiều ăn cơm Nghệ Trác còn hông thèm liếc mắt nhìn cô dù một cái nữa. Nhưng mà rõ ràng cô đâu có làm dì Nghệ Trác đâu, chuyện dọa Nghệ Trác dưới sông hòa rồi mà.

Chi Lợi đuổi theo nhưng không kịp vừa đến đã thấy Nghệ Trác đóng cửa một cái rầm rồi. Giờ cũng khuya, còn la lối um sùm sao lối xóm người ta ngủ được.

Đi được vài bước cơn gió lạnh lùa ngang xương sống, Chi Lợi day mặt nhìn thì thấy cây trâm cạnh vách nhà. Cô cười nhẹ quay lại căn phòng hỏi nhỏ vào vách:

-Em à, vào nhà ngủ đi chị biết lỗi rồi mà.

-Lỗi phải dì!! Chị dô nhà ngủ đi tối nay em sẽ ngủ ở đây.

-Thiệt sao?

-Thiệt! Ninh Nghệ Trác này chưa bao giờ nói xạo hết.

Nghệ Trác đáp vọng ra bằng chất giọng hết sức kiên quyết, Chi Lợi bên ngoài gật gù bỏ hai tay vào túi quần bồi thêm một câu:

-Vậy là em hông vào đúng hông?

-Đúng!

-Được thôi, chị chỉ muốn chúc em ngủ ngon với sẵn tiện nói luôn, cạnh vách em là cây trâm...

Nói xong Chi Lợi quay gót rời đi để lại Nghệ Trác bên trong run cầm cập vì sợ. Nhớ lại câu chuyện ma đêm mùng một Nghệ Trác càng sợ hơn chùm mềm lúc qua đầu. Sợ thì sợ nhưng Nghệ Trác vẫn lì lợm nằm đó, tự nhủ với lòng rằng chỉ một đêm là xong. Chỉ cần nhắm mắt ngủ qua hôm sau là xong chuyện.

Tuy dễ dàng nhưng Nghệ Trác nằm mãi mà không ngủ được, ôm siết cái gói ôm vào lòng co rúm. Mấy cái nhánh cây có gió quơ qua lại xẹt xẹt trên nóc nhà làm cho da gà da vịt Nghệ Trác nổi lên cục cục.

-Không sao hết, chỉ là cây và cây thôi.

Nghệ Trác bịt chặt hai tai thở đều từng nhịp tự trấn an, hết nhánh rồi tới trái nó rụng đùng đùng trên nóc nhà. Cộng với việc cái vách gỗ lưa thưa làm cho mấy cơn gió lạnh ban đêm ùa vào đung đưa cái dách mùng.

Vì sĩ diện Nghệ Trác vẫn nằm lì ở đó. Nằm đó một hồi lâu vẫn không ngủ được Nghệ Trác nóng nực tốc cái mền ra khỏi đầu. Nhưng vừa mở ra cô lấy một cái bóng đen lướt qua vách nhà rất nhanh. Nghệ Trác mếu máo ngồi bật dậy tựa lưng vào thành giường ôm lấy hai đầu gối.

Hai mắt em cứ dáo dát nhìn nhưng chẳng thấy cái nào bóng như lúc nảy. Nghệ Trác bấu lấy cái mềm đến nhăn nhúm.

** Cốc...cốc..cốc..

Mấy tiếng rõ cửa liên tiếp làm Nghệ Trác sợ đến nổi rơi nước mắt trong vô thức. Tiếng gõ đó cứ kéo dài một chút lại thôi, cứ gõ rồi lại thôi như thế một hồi lầu rồi im re.

-Nghệ Trác ơi~~ Nghệ Trác ơi~~

Ai đó với chất giọng khàn khàn kéo dài ra gọi tên cô, giọng cứ ồ ồ nghe thảm thiết lắm. Nghệ Trác hét toát lên tốc mùng mền bay cái vèo ra cửa..

-Ma..ma..chị ơi cứu em...

Nghệ Trác giật mạnh cái cửa vào dách làm nó kêu một cái rầm lớn. Vừa mở cửa ra đã thấy Chi Lợi đứng chồng ngòng ở đó, Nghệ Trác bay lên đu chặt lấy người cô khóc nấc lên:

-Chị ơi, con ma..con ma trên cây trâm nó kêu tên em.

-Đâu con ma nào?

Chi Lợi bợ lấy người em vờ nghiêng đầu tìm kiếm. Nghệ Trác nghe đến đó thì ôm lấy hai má Chi Lợi giọng sợ hãi:

-Thôi đừng có kiếm nó nữa, mình dô nhà đi chị. Nhanh lên nhanh lên...

-Ờ..ờ..

Thấy em sợ Chi Lợi không đùa nữa xốc Nghệ Trác lên một cái rồi đi vào nhà. Nghệ Trác cứ như con sam đu dính lấy người cô không chịu buông. Chi Lợi còn cảm nhận được người Nghệ Trác đang run thế nào.

Vào đến phòng Chi Lợi để Nghệ Trác nằm xuống đó, Nghệ Trác cứ níu níu áo cô không buông làm Chi Lợi chỉ biết bất lực cười trừ. Cô chỉ định dọa Nghệ Trác chút để Nghệ Trác hết giận thôi ai dè Nghệ Trác lại sợ đến mức đó. Cảm thấy bản thân có chút không đứng đắn Chi Lợi ôm siết em vào lòng vỗ lưng nhè nhẹ.

Nghệ Trác rút sâu vào lòng Chi Lợi nhưng vẫn nấc lên vì hoảng. Chi Lợi làm dậy để má cô biết chắc mềm thay chiến này.

.....

-Hic..hic..chị ơi..chị..

Mới sáng sớm thức dậy Nghệ Trác mò mẫm bên cạnh chẳng thấy Chi Lợi đầu thì khóc ồ lên. Nước mắt nước mũi tèm lem Nghệ Trác khóc lớn như đứa con nít giẫy nãy trên giường.

-Sao đó? Chị đây..

Chi Lợi chạy thục mạng từ sau hè khi nghe tiếng khóc lớn của em từ trong phòng. Vừa thấy Chi Lợi em nhào vào lòng ôm chặt dụi dụi mặt vào ngực cô.

-Thôi không sao, có chị đây rồi. Ra đây chị rửa mặt cho tỉnh ngủ.

Cô kéo vai em ra lau nước mắt rồi ẫm Nghệ Trác ra sau hè rửa mặt. Giờ này mới có 6 giờ mấy sáng trời mới he hé nắng thôi. Nảy thấy Nghệ Trác ngủ ngon nên cô chỉ lặng lẽ ra sau cho mấy con gà con vịt ăn. Đang cho ăn thì lại nghe tiếng Nghệ Trác la thé lên Chi Lợi dục luôn cái thùng lúa bay như chim vào trong phòng.

Rửa mặt cho Nghệ Trác sạch sẽ Chi Lợi dẫn Nghệ Trác ra ngồi trước nhà, má cô đi chợ lúc 5 giờ mấy rồi Quýt thì vẫn còn ngủ trong phòng.

Lợi xoa đầu em giọng ấm áp:

-Khóc xưng mắt hết trơn hết trọi rồi nè.

-Tại em sợ chứ bộ, nảy mở mắt ra hông thấy chị tự nhiên em khóc quá trời khóc luôn.

Nghệ Trác bày ra bộ mặt đáng yêu độn độn hai má lên mách lẻo. Chi Lợi chỉ biết cười bất lực, nay cô phải ra đồng hổm giờ cũng lâu rồi chưa ra ngoải.

-Ủa chị hai, có chuyện dì mà sao em nghe chị Trác la quá trời dạ?

Con bé mắt nhắm mắt mở chạy ra miệng vẫn còn dính ke. Chi Lợi cười xoa đầu nó đáp:

-Không có gì đâu, thức rồi thì ra sau rửa mặt mày cho tỉnh ngủ đi, dô đây chị hai nhờ này cái.

Con bé chạy lúc khúc ra sau rửa mặt súc miệng cho sạch sẽ rồi chạy ra trước như lời chị hai dặn. Chi Lợi nhìn con bé rồi lại nhìn sang Nghệ Trác đang hai mắt tròn xoe ngồi trên ghế:

-Quýt ở nhà với chị Trác chờ má dề nhe chưa. Chị hai lên đồng trên coi ruộng chiều tối mới về lận.

-Chị đi giờ thiệt hả?

-Ừm, chị đi bây giờ. Ở nhà ngoan đi, hai chị em kiếm gì chơi cho dui chiều chiều chị dề.

Nghệ Trác nũng nịu kéo Chi Lợi lại ôm choàng qua eo úp mặt vào bụng cô. Cô xoa đầu em hôn chụt lên đó một cái rồi đi ra sau nhà thay đồ.

Thấy Nghệ Trác buồn xo con bé đi đến khều tay chị hỏi nhỏ:

-Bộ chị hông thích chơi với Quýt hả?

-Đâu có đâu, chị thích chơi với Quýt mà.

Con bé hai mắt xụp xuống trong khó xử lắm. Nghệ Trác kéo con bé xoa vai an ủi nó, tại cô muốn nhõng nhẽo với Lợi một chút chứ đâu phải hông muốn chơi với Quýt đâu.

Chi Lợi thay đồ xong thì ra cái vỏ lải dưới sông lên đồng như thường ngày. Nghệ Trác ở nhà thì quét dọn nhà cửa. Lúc mới xuống thì chưa biết, ở lâu chắc quen thói mấy chuyện quét lau nhà Nghệ Trác làm ráo hết. Chi Lợi mới đi má cũng vừa về, giờ bà đang nấu nướng sau bếp.

Ngoài mấy chuyện bếp núc ra thì mấy cái khác Nghệ Trác làm tạm tạm. Quét lau xong cái nhà cô ngồi nghỉ trên bàn, từ xa bóng dáng Thắm tay cầm theo một cái dĩa gì đó.

Thắm bước vào nhà gặp Nghệ Trác ngồi trên bàn thì cúi nhẹ đầu chào, Thắm ngồi xuống ngóng nghó vào trong một hồi mới chịu lên tiếng hỏi:

-Chị Lợi đâu rồi chị?

-À, chị Lợi ra đồng rồi.

Nghệ Trác đáp một cách Trácềm nở mắt thì nhìn vào dĩa bánh nướng thơm phức. Thắm cười ngại đẩy dĩa bánh nướng đến gần Nghệ Trác mời gọi:

-Em có làm ít bánh nướng gửi mọi người ăn lấy thảo, em làm thì hông ngon lắm mong chị hông chê.

-Chị Lợi thích bánh này lắm đúng hông?

Nghe Nghệ Trác hỏi Thắm hơi sựng người gượng gạo gật đầu khẽ một cái. Biết hai ngượi họ vậy rồi còn cố ý làm bánh mang qua thì là quấy rối chứ gì.

Thấy Nghệ Trác cứ im lặng một hồi lâu Thắm hơi lo sợ cứ xoa xoa hai lòng bàn tay đến sắp bóc khói.

-Thắm chỉ tui làm bánh này đi.

Trái với suy nghĩ của Thắm mà một Nghệ Trác miệng cười tươi hớn hở nắm lấy tay Thắm tha thiết. Thắm cười gật đầu đáp:

-Dạ được chứ, bánh này cũng dễ làm hông có khó khăn dì đâu.

-Vậy cảm ơn Thắm nha.

-Chị Lợi thích ăn bánh này lắm, chỉ mà biết chị làm chắc còn vui dữ nữa.

Vừa dứt lời Nghệ Trác đã hớn hở kéo Thắm ra sau bếp muốn Thắm chỉ cho mình. Chi Lợi mà biết chắc sẽ vui chết mất.

....

-Haizz...cuối cùng cũng xong.

Chi Lợi đứng thẳng người dậy dỗ dỗ cái xương sống mỏi nhừ vài cái. Coi tưới mấy cây mà đau lưng muốn chết đi sống lại. Chi Lợi nhìn lên trời mới ngớ người, trời giờ chắc tầm 5 giờ hơn rồi không ít.

Cô nhanh chống cuống đường ống vào rồi xách xuống dưới vỏ chạy về nhà. Sáng giờ làm mà cứ nhớ Nghệ Trác, lúc trước thì đâu có yêu, yêu dô cái đổi tánh đổi nết dậy đó.

Về đến nhà cất gọn đồ đạc vào chỗ cũ nhìn quanh nhà chả thấy Nghệ Trác đâu con bé Quýt cũng hông thấy. Cô vén cái màn rồi đi ra sau bếp.

Gặp má cô đang xào nồi canh xèo xèo liền lên tiếng hỏi bà:

-Ủa Nghệ Trác đâu rồi má?

-Nó nướng cái dì ngoài hè với con Quýt đó, làm từ hời trưa tới giờ mà chưa thấy dô.

Nghe đáp xong Chi Lợi dắt lên xào cái nón tai bèo rồi đi ra sau hè. Một bóng lưng nhỏ ngồi cạnh cái hố đang bóc khói, có cả Quýt ở đó nữa.

-Hai chị em làm gì đó?

Nghe được tiếng Chi Lợi, Nghệ Trác giật mình đứng bật dậy tay thì che che đậy đậy cái gì dó sau lưng. Chi Lợi có chút bất ngờ rồi lại cười phá lên khi nhìn thấy hai cái má bánh bao bị dính lọ tèm lem.

Chi Lợi đưa tay đến lau mặt cho em nhỏ giọng dò hỏi:

-Em dấu cái dì đó? Cho chị coi được hông?

-Hông được..chị dô nhà lấy đồ tấm rửa chuẩn bị ăn cơm đi.

Nghệ Trác giọng lắp bắp từ chối làm Chi Lợi có chút tò mò về thứ sau lưng em. Tưởng dấu được chuyện ai dè con bé Quýt nhảy nhào lên phía trước giọng khoe mẽ:

-Chị Trác làm bánh khoai nướng có hai á.

-Đâu? Đưa chị coi.

Nghe đến bánh khoai nướng hai mắt sáng rỡ nhìn ngó sau lưng Nghệ Trác tìm kiếm, Nghệ Trác thì cứ dấu dím né người qua lại rồi đột nhiên cúi gầm mặt xuống giọng buồn thiu:

-Thôi bỏ đi...bánh khét hết rồi chị ăn hông được đâu.

Sau một hồi dành dựt Nghệ Trác tự nguyện đưa dĩa bánh đến trước mặt Lợi. Có tầm hơn 5 cái nhưng cái nào cũng khét đen thui nhìn chẳng muốn ăn chút nào hết.

-Bỏ cái dì mà bỏ, nhìn ngon muốn chết, đúng lúc chị đang đói bụng.

Chi Lợi bóc cái bánh khét đen trong dĩa ăn một cách ngon lành, vị đăng đắng của khét cũng không làm cho Chi Lợi dừng nhai, còn ngốn thêm một cái bánh khác.

Nghệ Trác hốt hoảng vỗ vai hối thúc:

-Chị bị điên hả!? Nhả ra đi, khét kẹt rồi mà ăn cái gì.

-Ngon mà, bánh em làm cho chị có khét chị cũng ăn nữa.

Chi Lợi cười cười miệng vẫn là một họng bánh khét. Nghệ Trác nhìn mà muốn khóc, bánh vừa khét vừa hôi sao mà ăn được. Lúc làm xong thì gần tối nên Nghệ Trác có kêu Thắm về trước, để cô với bé Quýt ở lại nướng và đó là thành quả.

Thấy Chi Lợi vẫn đứng đó nhai bánh trong miệng, Nghệ Trác vuốt vuốt lưng cô:

-Thôi chị đừng ăn nữa, khét rồi ăn bệnh đó.

-Bệnh hoạn dì, bánh em làm ngon muốn chết. Nếu ngày nào em cũng làm thì ngày nào chị cũng ăn được hết.

Chi Lợi miệng mồm đen xì mặt mày thì đầy mồ hôi sìn bùn vì mới đi ruộng về.

-Thôi chị đi tắm đi cho khỏe rồi dô ăn cơm, tối rồi.

-Ừm, nào em rãnh làm cho chị ăn nữa nha. Yêu em...

Ăn hết dĩa bánh Chi Lợi cúi xuống hôn vào môi em một cái rồi mới đi tắm. Lúc đi còn cầm theo cái bánh trên tay nhốp nhép.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro