Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cân lúa xong thì muốn đến tối. Tắm rửa cho sạch sẽ ba cái bụi lúa Chi Lợi chui vào phòng. Vừa vào đến đã thấy Nghệ Trác nằm ngủ khò trên giường, Chi Lợi dũ vách mùng chui vào một cách khẽ nhất.

Chi Lợi đặt lưng xuống để hai tay hờ lên bụng nhắm nhẹ mắt lại. Hôm nay đứng cả ngày cũng mệt rã rồi.

Gần lim dim ngủ cô lại nghe được giọng nói của Nghệ Trác cất lên:

-Sao chị hông ôm em?

-Ủa em chưa ngủ hả?

-Hông có chị sao em ngủ được.

Chi Lợi mở nhanh mắt nghiêng mặt nhìn sang em đang nhích nhích người qua. Nghệ Trác ngồi dạy kéo tay Chi Lợi để ngang qua làm gối rồi nằm lên đó bỏ chân qua eo cô ôm siết.

Nằm đó một hồi chờ đợi chả thấy cái hôn chúc ngủ ngon như thường ngày Nghệ Trác có chút thắc mắc ngẩn mặt xem. Chỉ thấy Chi Lợi hai mắt mở chao dáo ngực thì thở phập phồng từng nhịp dài.

- Sao dậy chị? Bộ có chuyện dì hả?

Chi Lợi nghe hỏi thì đáp đại một câu còn hông thèm cúi xuống nhìn em. Nghệ Trác ngờ ngợ hiểu chuyện hoài nghi hỏi:

-Bộ chị còn giận em chuyện lúc sáng hả?

-...

Chi Lợi im lặng không đáp làm Nghệ Trác phải tự giác hiểu câu trả lời. Rõ như ban ngày rồi còn gid nữa, Chi Lợi là đang ghen. Nghệ Trác ngẩn mặt lên kéo má Chi Lợi xuống đối diện mình:

-Cục dàng của em ghen hỏ?

-Không có...

Cô nhoẻn miệng một cái đáp với chất giọng nhỏ xíu đủ nghe. Nghệ Trác cười rộ lên một rồi chọt chọt vào ngực trái của cô vài cái:

-Em muốn thử xem chị có tim hay không thôi.

-Vậy có hông?

Nghệ Trác không đáp bằng lời mà là bằng hành động. Em chồm lên hôn vào môi cô một cái rồi cười ngại. Chi Lợi chỉ liếm nhẹ môi nhưng vẻ mặt trong vẫn khó chịu.

Nghệ Trác khó hiểu hỏi chị:

-Sao dọ, em nói có rồi mà.

-Hồi sáng thằng nhóc đó hỏi sao em nói là chưa chồng!?

Hóa ra Chi Lợi muốn bắt bẻ chuyện đó sao? Nghệ Trác à như hiếu ý liền gật gù  giải thích một cách vô cùng thuyết phục:

-Thì em chưa có chồng thiệt mà, chị là vợ em chứ bộ.

Nghệ Trác cười híp mắt chậm chậm vào chóp mũi cao thẳng đó. Chi Lợi bây giờ mới nhận ra chuyện đó thì ngượng ngùng không nói được. Thấy Chi Lợi ngại đến nhắm chặt mắt Nghệ Trác không ghẹo nữa dụi dụi vào lòng cô đánh một giấc.

....

Lúc cũng cắt xong hết giờ ngoài ruộng chỉ toàn rơm với rơm. Mùa lúa xong mấy đứa con nít trong xóm mỗi đứa một con dìu đến chiều là xách ra thả.

-Quýt ơi, lên đồng trên nướng cá ăn nè.

-Dạ, em dô liền.

Nghe Chi Lợi gọi con bé đáp vọng lại

Chi Lợi đội lên đầu cái nón tai bèo nói vọng ra sau hè. Dứt câu con bé Quýt với Nghệ Trác bước ra trên tay còn là cái bọc lưới đựng hai con cá lóc mập ù. Quýt thì nó cầm theo bọc rau, chén, đũa nước mắm bánh tráng. Cá lóc nướng mà cuống bánh tráng là nhức nách.

Chuẩn bị xong xui cả ba người ra cái vỏ lải dưới sông, có cả Thắm đứng ở đầu cầu đợi sẵn. Nay cũng không làm gì đi lên trên đồng nướng cá ăn nói chuyện tán dóc chơi cho dui. Giờ đã  gần 4 giờ rồi, nắng còn ít nên cũng đỡ hắt.

Lên đến đồng Chi Lợi xỏ hai con cá vào cây  cấm nó ngược xuống đất, phủ lên một lớp rơm dày rồi chăm mòi lửa. Cá lóc nướng rơm thì thứ dì chịu nổi. Cháy hết mớ rơm thì  cá nó chín tới đâu luôn chứ lo gì không chín.

Nghệ Trác đứng đó há hốc nhìn, từ lúc về quê đến giờ lần đầu tiên cô thấy dụ cá nướng rơm này. Ở Sài Gòn chắc nướng than không quá, nếu có đi nữa Nghệ Trác chỉ ăn đồ đem ra sẵn chứ có biết nó làm như nào đâu.

Đợi một hồi thì rơm cũng tàn Chi Lợi quẹt quẹt tàn lửa sang một bên rồi cầm một miếng rơm trong tay chụp lấy cái que tre cấm dưới đất khi nảy. Mùi cá nướng thơm phức xộc lên mũi, nhìn bên ngoài đèn đen vậy thôi chứ ngon bá cháy.

Nghệ Trác ngồi cạnh khó hiểu với mấy hành động đó, liền khiếu vai hỏi cô:

-Ủa này là làm dì dạ chị?

-Cạo cho sạch lớp vẩy khét ở ngoài, mình sẽ ăn luôn cái da.

-Thơm quá.

Chi Lợi cười hiền khi thấy gương mặt khoái chí của em. Hai mắt Nghệ Trác nhìn chằm chằm lấy con cá trên tầu lá chuối rồi vỗ tay bép bép như em bé.

Xong xui hết Chi Lợi bê con bá để lên cái mâm nhỏ bưng lại chòi. Nghe mùi cá nướng con bé Quýt yeah một cái lớn. Lâu rồi chị hai mới nướng cá cho nó ăn như dậy.

-Này là của Quýt, này là của Thắm.

Chi Lợi gắp cho mỗi người một miếng cá bự nhưng đến Nghệ Trác Chi Lợi lại không gắp. Nghệ Trác không nói chỉ ngồi đợi hành động tiếp theo của cô.

-Phù..phù..Nào há miệng ra, aaa...

Một cục cá trắng nón to chảng đang bóc khói được Chi Lợi đưa ngay miệng thổi vài cái cho nguội rồi mới quay sang đúc cho Nghệ Trác. Nghệ Trác cười mỉm há miệng nhận miếng cá thơm phức đó nhai nhốp nhép.

Chi Lợi gắp miếng nào là gỡ hết xương miếng đó, tay còn hứng dưới miệng em. Chăm cứ như à chăm em bé. Hai người kia ngồi đối diện cũng phải cười gượng gạo, nhìn họ y chang kì đà cảng mũi cặp tình nhân.

Đang ăn uống ngon lành thì từ xa tiếng xe xì bo chạy đến ngày cái gần cái bô  bóc rồi còn chạy trên đường đất bụi bay mịt trời. Nghệ Trác phải nhắm lại tay thì quạt quạt trước mặt liên tục.

-Sao ăn mà hông rủ Lợi?

Một thằng con trai với cái áo sơ mi phanh ngực, ốm như ma cây quần thì ống thấp ống cao. Đó là thằng Phương người thích Lợi nhưng lại bị cô chê còn đì cho một trận.

Thấy Phương Chi Lợi niềm nợ cất giọng:

-Ngồi xuống ăn đi, cá mới nướng xong nè.

-Dậy sao? Nhìn ngon quá dậy đưa chén cho anh nhanh lên.

Phương nghe được Chi Lợi mời thì háo hức xắn cái ống quần ngồi xuống. Cái chất giọng cao vót làm Nghệ Trác nghe mà chói tai, cứ ngồi nhìn thằng đó lom lom miết.

Quýt nó thấy chứ, con bé đi luồng qua sau lưng Chi Lợi đến cạnh Nghệ Trác thì rỉ vào tai:

-Anh Phương thích chị hai em.

Nghe xong Nghệ Trác cười khẩy nhìn nó một hồi lâu. Muốn giành vợ của bà hả đâu đó dễ đâu cưng.

Thấy Chi Lợi kiếm có cái chén lâu quá Phương liền rít giọng:

-Lâu quá dậy em!!

-Xin lỗi nha, nảy ra hông có đem chén dư.

Chi Lợi cười ngại đáp nhưng sự chú ý của Phương bây giờ đã ở Nghệ Trác. Một cô gái trắng trẻo lạ mặt, hình như không phải ở xóm này. Nghệ Trác cứ nhìn phương cười cười rồi ngoác tay liên tục. Đợi đến khi Phương kề tai đến Nghệ Trác mới chịu nói:

-Bộ mày đói lắm hả!?

Một câu nói nhỏ xíu vào tai chỉ có Nghệ Trác và Phương nghe được. Mặt nó đông cứng nhìn con nhỏ đanh đá đó. Nhìn nó vậy mà nói chuyện xốc ốc không hé.

-Thôi ăn đỡ đũa với chén này đi, còn sạch đó ngừng có sợ.

Chi Lợi lấy cái chén đũa của Nghệ Trác đưa cho Phương. Từ nảy giờ Nghệ Trác được cô đúc cho có động tay động đũa đâu mà dơ.

Chi Lợi thấy mặt em đanh lại liền kề tai nói nhỏ:

-Cho nó ăn đi em đừng giận, để chị đúc em.

Nghệ Trác hiểu chuyện nên không làm ầm lên gật gù đồng ý. Phương ngồi đó gắp miếng cá cho vào miệng nhưng mắt cứ như bị tật nháy nháy nhìn Chi Lợi miết.

-Chị ơi cái sàn cứng quá à.

Đang ăn đột nhiên Nghệ Trác ôm lấy tay Chi Lợi nũng nịu làm cả ba người đều trố mắt nhịn họ. Chi Lợi vỗ vỗ tay  vào hai bắp đùi đang ngồi xếp bằng lại nói:

-Lên đùi chị ngồi nè.

Dứt câu Nghệ Trác chui vào lòng Chi Lợi ngồi ở trỏng, còn dựa lưng vào ngực Chi Lợi nữa chứ. Nghệ Trác há miệng chờ miếng cá to trên đũa cô.

Phương nó thấy lạ nhưng lại không lên tiếng hỏi. Cứ ngồi đó nhìn nhìn miết.

-Chị ăn đi.

Nghệ Trác gắp lên một miếng cá to cười híp mắt nói với chị. Chi Lợi cứ tưởng Nghệ Trác đúc mình liền cúi xuống muốn ăn, nhưng Nghệ Trác một nhiên gục tay lại cho miếng cá vào hẳn miệng mình chỉ chừa lại một chút ít bên ngoài.

Chi Lợi không chút do dự cúi xuống cắt ngay miếng cá đó vừa y lúc môi hai người chạm nhau, ăn gọn hơ không có một miếng cá nào rơi ra ngoài.

*** Cốp..

Cái chén trên tay Phương rơi xuống sàn miếng ú a ú ớ:

-Hai...hai người...

Quýt nó hiểu ý Phương hỏi, chớp lời đáp:

-Chị hai em sắp lấy chị Trác rồi bộ anh hông biết hả?

-Nhóc đừng có gạt anh, con gái với nhau cưới hỏi dì.

Phương nó phảy hai tay trước mặt phủ nhận. Con gái với con gái với nhau làm ăn được cái dì mà cưới hỏi. Thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ đó Quýt lại rít giọng nói tiếp:

-Tin hay không thì nào đám chị hai em là anh rõ chứ dì. Mà nguyên cái xóm này ai cũng biết có mỗi anh là hông biết.

-Thôi anh đi trước.

Nghe đến đó Phương buông đũa leo lên chiếc xì bo chạy đi. Trên nách còn là cái giỏ đựng gà. Nghệ Trác khịt mũi cười khẩy nhìn theo bóng thằng lúc nãy, muốn dành vợ với bà đây hả, còn khuya lắm.

Chi Lợi chỉ biết cười trừ thôi chứ biết sao giờ. Cô ghen một thì Nghệ Trác ghen đến mười lận.

Ăn uống xong dọn dẹp một góc Quýt nó lấy dìu ra chạy xuống ruộng chơi với mấy đứa con nít. Nghệ Trác nhìn theo mấy đứa nhỏ thì xụ mặt ôm tay cô lắc qua lại:

-Chị..đi thả dìu đi...

Chi Lợi bày ra vẻ mặt không mấy hứng thú đáp:

-Thôi, lớn dà đầu rồi còn thả dìu dì nữa trẻ con lắm. Ở ngoải ngứa nữa.

Thấy Chi Lợi từ chối kéo Nghệ Trác ngồi xụp xuống đó ôm hai đầu gối mặt buồn thiu nhìn nguyên đám con nít chạy dỡn ngoài đồng. Lâu lâu mới được ở dưới quê mà Chi Lợi còn hông cho cô chơi nữa.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro