Chương 31 - Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Chi Lợi đã đi ra đồng. Nghệ Trác thì vẫn nằm ngủ trên giường, Chi Lợi bật người dậy ra khỏi phòng thì Nghệ Trác cũng mở mắt thức theo. Nghệ Trác ngồi dậy nhớ đến chuyện tối qua thì tức điên lên.

Cô bước đến lấy cái vali mở tủ gom hết đồ đạc bỏ vào trong. Dọn hết mớ đồ xong thì muốn gần hơn tiếng. Nghe tiếng lọc cọc Nghệ Trác biết Chi Lợi đang chuẩn bị đồ ra đồng.

-Con đi nha má.

-Ừm.

Nghe tiếng Chi Lợi thưa xong Nghệ Trác mới cầm bộ đồ bước ra sau hè tắm rửa. Nghệ Trác hôm nay chẳng tươi tắn như thường ngày mà rầu rĩ lạ thường. Tắm xong Nghệ Trác bước vào nhà thì lại chạm mặt phải con bé Quýt từ phòng ngủ bước ra.

Con bé mặt còn say ke nhưng vẫn nhìn rõ Nghệ Trác đang mặc bộ đồ mới chát:

-Ủa chị Trác đi đâu ạ?

Nghe con bé hỏi Nghệ Trác ngồi xụp xuống vuốt vuốt lấy tay con bé:

-Chị về Sài Gòn có việc khi nào rảnh chị sẽ xuống thăm em.

-Hỏ..chị dề thì buồn lắm, em biết chơi dới ai. Còn chị Lợi với má nữa. Chắc nhớ chị chết luôn quá.

-Thôi, Quýt ngoan đừng khóc chị rảnh sẽ về thăm em với má mà.

Thấy con bé buồn Nghệ Trác xoa đầu đó an ủi rồi bước vào phòng kéo vali ra trước nhà. Vừa ra đến trước Nghệ Trác cứ cúi mặt không dám nhìn bà.

Má nhìn Nghệ Trác kéo theo cái vali lớn ngỡ ngàng lên giọng hỏi rõ:

-Con đi đâu giờ này vậy Trác?

Nghệ Trác ấp úng một hồi mới đáp bà:

-Dạ con về Sài Gòn có chút chuyện, khi nào xong việc con sẽ về lại.

-Dậy hé? Đi giờ luôn hả con?

-Dạ con đi liền dì.

Nghệ Trác đột nhiên thay đổi cách xưng hô làm bà cũng sựng người.

*** Tin..tin..tin..

Dứt lời tiếng kèn xe ngoài đường vang lên. Nghệ Trác kéo vali đi theo con đường ra trước, lúc đi còn quay lại cúi đầu với bà. Con bé Quýt thì ôm cây cột mếu máo nhìn Nghệ Trác bước lên chiếc xe hơi màu trắng ngoài đường.

Xe vừa lăn bánh con bé khóc ồ lên chạy lại ôm lấy má. Bà nhìn theo bóng dáng Nghệ Trác thì lắc lư đầu.

Tối qua hai đứa nó cãi nhau chả lẽ bà không nghe sao.

....

Chi Lợi làm về thì cũng đến chiều tối, cô vào nhà tắm rửa như thường này. Nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút lạ, chẳng thấy bóng dáng Nghệ Trác đâu hết. Cứ ngỡ Nghệ Trác ở trong phòng nhưng vừa vào thì lấy căn phòng trống lỏng giường vẫn còn mền gối gọn gàng.

Chi Lợi khó hiểu bước ra trước nhà hỏi má cô đang ngồi ở bàn.

-Má, Nghệ Trác đâu sao con hông thấy?

Mà không thèm nhìn Lợi chậc lưỡi một cái nhấp hết miếng trà trong ly.

-Con bé dề Sài Gòn rồi!!

Nghe đến đây Chi Lợi khó hiểu nhíu mày hỏi lại:

-Dề Sài Gòn? Để làm dì?

-Thì có công chuyện nên về thôi, con hỏi ngộ!!.

Chi Lợi ngồi xuống ghế như ngờ ngợ chuyện rót tách trà lên cười nhẹ nói với chất giọng như nhìn thấu hồng trần:

-Em ấy lại dở thối ương bướng muốn dề Sài Gòn để gạt con thôi. Kệ đi, vài bữa em ấy về chứ dì.

-Ừm!! Hy vọng là vậy, mà coi chừng con bé ở luôn trên đó thì con tự hiểu hé. Thôi con cũng dô ngủ đi, khuya rồi.

Nói xong bà bước vào phòng nghỉ ngơi. Chi Lợi tuy miệng nói nhưng trong lòng lại mong lung suy nghĩ. Nghệ Trác lại dỡ thối ương bướng rồi chứ dì, vài bữa hết giận lại xuống mấy hồi. Nghĩ xong Chi Lợi cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi luồng vào buồng ngủ.

Vào phòng Chi Lợi cứ nằm xuống lăn lộn qua lại mãi mà không ngủ được, lâu lâu lại mò đến điện thoại xem. Vừa mở lên đã thấy tấm hình nền cô chụp Nghệ Trác lúc đi làm ruộng rồi bất giác cười mỉm.

Miệng thì nói vậy thôi chứ cũng nhớ lắm chứ.

.....

-Thưa cha con mới về...

-Gì đó? Sao về rồi.

Nghệ Trác cứ như người mấy hồn kéo vali đi lững thững vào nhà. Thưa một câu rồi chui luôn lên lâu không thèm đáp ông lấy một lời. Nghệ Trác nhìn giờ thì đen hơn hẳn dáng đi cũng thùy mị nết na hơn nhiều.

-Lạ đời dậy trời. Giờ này nó mà chui lên phòng sao?

Mới có 5 giờ chiều mà Nghệ Trác chui vào phòng cái dì. Lúc nó còn ở đây giờ này nó chuẩn bị đi ba đi búp chứ có ở nhà đâu.

Ông chỉ nghiêng đầu rồi lại đọc tiếp tờ báo trên tay. Cứ nghĩ nó về quê nên hết ham muốn với thứ rượu bia đó thì mừng trong lòng.

....

Một tuần sau~~

Mới đó mà đã một tuần trôi qua rồi. Nghệ Trác ở Sài Gòn cứ ru rú ở nhà miết bạn bè biết cô về lại Sài Gòn thì rũ đi chơi ì xèo nhưng Nghệ Trác điều từ chối hết.

** Về đây bên nhau....

Nghe được tiếng chuông điện thoại Nghệ Trác đang lăn lộn trên giường thì chường lên với lấy cái điện thoại đang sáng màn hình trên bàn.

Chữ cục dàng❤ còn trái tim đỏ hiện rõ mồn một trên màn hình. Nghệ Trác chán nản tắt điện thoại cái rụp, mới tắt xong thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa. Cứ như thế Nghệ Trác vừa tắt thì nó lại reo lên khiến em khó chịu bắt lên nghe máy với chất giọng khó chịu:

-Alo!?

-Chị Trác..

Giọng một đứa con nít vang lên ở đầu dây bên kia. Là con bé Quýt, nghe được giọng con bé Nghệ Trác liền thay đổi sắc mặt giọng cũng nhẹ nhành hơn hẳn:

-Sao đó? Sao lại gọi chị?

Con bé hớn hở nói bằng chất giọng rưng rưng:

-Nào chị mới xong việc? Em, má với chị Lợi nhớ chị lắm á. Chị Lợi dạo này ốm lắm hông có chịu ăn uống dì hết trơn.

Nghe xong Nghệ Trác có chút chạnh lòng nhưng nhớ lại vẫn rất giận. Nghệ Trác cười khì đáp:

-Hôm nay chị cưới...tút..tút...tút..

Chưa kịp nói hết câu điện thoại Nghệ Trác tắt ngang. Cô khó hiểu rút điện thoại ra khỏi tải nhìn xem.

-Rồi luôn hết pin..

Nghệ Trác thở dài, điện thoại hôm giờ có rớ đến đâu mà sạc pin. Nghệ Trác chán chường quăng cái điện thoại ra giường rồi cuốn mền nằm trên giường.

....

-Lợi!!..Lợi..

-Dạ? Chú kêu con có dì hông?

Chi Lợi cứ đứng như trời trồng trên bờ đê. Chú tám kêu từ nảy giờ muốn rát họng Chi Lợi mới đáp ông. Trời trưa nắng mà kêu nó muốn đứt hơi.

-Làm dì mày đứng như tượng nảy giờ tao kêu muốn gần chết. Mấy nay cứ như người mất hồn lơ lơ lững lững dậy. Mà dợ mày đâu hổm giờ chú hông thấy nó ra đồng.

Nhắc đến Nghệ Trác Chi Lợi rầu ra mặt thở dài một hơi đáp:

-Nghệ Trác có việc về Sài Gòn rồi chú.

-Chị hai!! Chị hai!!

Dứt tiếng nói Chi Lợi quay mặt nhìn theo tiếng gọi. Con Quýt chạy hắng khói trên đường đất, bụi bay mịt mù. Vừa đến con bé nắm lấy tay cô vừa thở vừa nói, trong gắp gáo dữ lắm:

-Cưới...cưới...nay cưới..

-Ai cưới?

-Chị Trác..

Nghe xong Chi Lợi mới sực nhớ đến chuyện Nghệ Trác nói tuần trước. Nghệ Trác nói sẽ đi lấy chồng bỏ cô.

Chi Lợi mếu máo, bỏ luôn cái vỏ lải dưới sống chạy cái vèo về nhà.

-Trác ơi..Trác ơi Trác..

Chi Lợi vừa chạy vừa gọi lớn lên em. Chạy còn té lên té xuống mấy lần, hai chú cháu phía sau nhìn theo Chi Lợi té mà nhăn mặt rít. Té lộn mấy vòng mà Chi Lợi vẫn đứng dậy chạy tiếp.

....

-Trác!! Vào trong chơi đi làm dì đứng ngoài đây quài dậy. Nay ngày cưới tao mà vui lên đi chứ, quẩy tới bến luôn.

-Ừm, vào trong đi.

Nghệ Trác đứng bên ngoài chán nản nhìn trời. Bên trong toàn là nhạc ì đùng nghe khó chịu gần chết. Lúc trước bữa tiệc nào cũng có mặt của Nghệ Trác hết, giờ thấy Nghệ Trác cứ im im nên lạ thay.

Nghệ Trác được kéo vào trong thì miễn cưỡng bước vào. Nay là ngày cưới của bạn cô nên Nghệ Trác không thể nào vắng mặt được. Nghệ Trác gượng nào ngồi nhún nhảy theo tiếng nhạc thì đột nhiên một giọng gọi lớn nghe giọng có chút quen quen.

-Nghệ Trác....Nghệ Trác ơi..

Hai mắt em trố lên nhìn cái con người như một đứa khùng, trên đầu là cái nồi tay thì xạng muỗng đủ thứ. Nhìn cứ như đứa tâm thần mới trốn trại. Nghệ Trác nhíu mắt nhìn thật kỹ trong ánh đèn nhấp nháy thì mới ngộ ra đó là Chi Lợi.

Người Chi Lợi máng tùm lum nồi Trácu xoang chảo còn vừa khóc vừa nhìn lên nơi cô dâu và chủ rễ đang làm lễ. Ai cũng nhìn Chi Lợi lom lom, không biết là đứa khùng nào trốn trại lạc dô nữa. Mấy người bảo vệ túa ra vừa dịnh lấy tay Chi Lợi định kéo đi thì Nghệ Trác đã nhanh chân bước lên bục kéo Chi Lợi ra ngoài.

-Là bạn con..

Chi Lợi đi theo lực kéo của Nghệ Trác bước ra khỏi cửa. Vừa khuất sáng Chi Lợi ôm chằm lấy em siết mạnh đến nổi muốn ngạt thở.

-Chị xin lỗi....chị xin lỗi mà...em đừng có lấy chồng nha. Chị cưới em..chị kêu má đem sính lễ đến cưới em.

-Buông em ra coi..em sắp tắt thở rồi nè.

Chi Lợi hít hít, nước mắt nước mũi tèm lèm. Bây giờ nhìn lại Chi Lợi Nghệ Trác ôm bụng cười phá lên. Cầm cái điện thoại dí sát vào mặt Chi Lợi chụp một cái.

-Haahaa..nhìn chị mắc cười lắm luôn à.

Nghệ Trác thì cười đến chảy nước mắt còn Chi Lợi thì đứng đó với cái nồi độ lên đầu. Cười cho đã nư Nghệ Trác đưa tay quẹt đi mấy giọt nước mắt trên khóe mắt hỏi cô:

-Chị đi đâu đây? Sao biết em ở đây mà đến kiếm.

-Chị đi cướp dâu!! Chú Bảo chỉ chị.

-Cướp dâu? Ý chị là bạn em ở trỏng hả?

Hai mày Nghệ Trác đâu lại híp mắt khó hiểu tay chỉ về hướng cánh cửa. Cướp dâu dì trời, Chi Lợi với bạn cô thẩm chí còn chưa gặp mặt lần nào mà.

Chi Lợi hức hức lên mấy cái bước đến nắm chặt lấy tay em, nước mũi thì chảy lòng thòng:

-Quýt nói hôm nay em cưới, nên chị bỏ hết công chuyện chạy lên đây. Nè em coi đi, nguyên bộ đồ đi ruộng con y thinh nè.

Chi Lợi dang hai tay rộng ra cho em thấy. Nghệ Trác đang cười cười thì tắt lịm ngay khi va phải cái lỏm quần bị rách, đầu gối thì trầy đến rớm máu. Nhưng mà cô vẫn khó hiểu một cái là Chi Lợi nói hôm nay cô cưới là sao?

Xoa cằm suy nghĩ một hồi thì Nghệ Trác sực nhớ đến cuốc điện thoại lúc sáng. Cô định nói hôm nay ăn cưới xong sẽ quay về quê, ai có mà dè đúng lúc nó hết pin nên mới có câu chuyện dễ gây hiểu nhầm này đây.

Thuận nước đẩy thuyền luôn, Nghệ Trác khoanh tay trước ngực hắng giọng chọc ghẹo cô:

-Mấy người muốn tui dề Sài Gòn lấy chồng mà, dờ lên đây kiếm tui chi!!

-Nghệ Trác...chị xin lỗi, lúc đó chị có hơi mệt nên nói mấy câu hông đúng với em nên em bỏ qua cho chị nha,..nha..em.

-Nói câu nào nghe lọt tai xíu đi.

Nghệ Trác vẫn còn làm giá muốn nghe một câu khác từ miệng của Chi Lợi. Cô khằng giọng vài cái thờ phù hai mắt long lanh nhìn em:

-Dợ ơi mình về nhà nha?

-Dậy nghe được hơn hông.

Nghệ Trác khoái cười tủm tỉm cả buổi. Nhưng mà Nghệ Trác vẫn có chút tò mò Chi Lợi lên đây bằng cái dì dạ.

-Ủa mà chị lên đây bằng dì ạ.

- Đó, cái xe đằng kia.

Chi Lợi nghiêng người chỉ về cái xe gắn tùm lum nồi niu xoang chảo ở trên. Nảy gắp quá thấy ông bán nồi đậu trên bờ đê nên mượn chạy tạm luôn. Chắc dờ ông đang ôm góc bạch đằng khóc ở dưới quê á.

Nghệ Trác cười gượng gạo khi nhìn thấy nó. Chi Lợi sợ mất vợ đến vậy sao?

....

-Má..

Nghệ Trác chạy từ ngoài đường vào hớn hở ôm lấy bà. Bà mừng húm khi thấy con dâu cưng trở về nhà. Chi Lợi thì kéo cái vali bự chảng đi theo sau.

Vừa thấy Lợi bà đã rít giọng chọc quê nó:

-Ủa sao nói để dợ tự dề mà, sao giờ lếch thân đến tận đó đón.

Chi Lợi cười ngại gãi đầu đầu đáp bà:

- Má này!! Cứ ghẹo con miết, dợ con mà con hông rước sao được má.

-Ờ dậy hé, hổm nói nghe mạnh miệng lắm.

Nghe tiếng ồn trước nhà con Quýt mắt nhắm mắt mở trên tay ôm cái gối ghiền. Vừa thấy Nghệ Trác con bé buông luôn cái gối bổ nhào đến:

-Yeah!! Chị Trác dề...

-Mấy nay ở Sài Gòn hông có ai chơi chị buồn muốn chết, nên nhanh nhanh dề đây chơi dới Quýt nè.

-Chừng nào chị đi nữa?

-Chị sẽ....

-Sẽ làm sao?

-Sẽ ở đây luôn.

Nghệ Trác cứ úp úp mở mở làm con bé muốn thoát tim. Nghe đến Nghệ Trác sẽ ở đây thì con bé nhảy tưng ưng lên vui sướng.

-Thôi dô nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi cho khỏe người.

-Dạ má.

Nghệ Trác bước vào trong phòng, phía sau thì là Chi Lợi kéo theo cái vali đồ bự chà bá. Đến phòng Nghệ Trác muốn tìm một bộ đồ tắm cho mát, ra đến sau hè thì gặp Chi Lợi đang đứng đó với bộ đồ trên tay.

Chi Lợi lúc này nhìn dâm dê dữ lắm.

-Tắm chung đi!!

-Tào lao quá đi, mấy người chỉ giỏi ba cái chuyện dì đâu.

Nghệ Trác ngại ngùng đẩy vai cô từ chối khéo, nảy gặp Chi Lợi xong là cô bắt xe về luôn chứ có thèm ở lại Sài Gòn đâu. Chi Lợi bị từ chối thì buồn thiu ngồi ở bực thềm canh Nghệ Trác tắm. Giờ tối thui rồi mà Nghệ Trác cũng hông cho cô tắm chung nữa. Tắm sau muỗi chít chết luôn.

Sau một hồi chờ đợi Nghệ Trác cũng tấm xong. Bộ đồ ngủ bó sát làm lộ ra bờ vai thon thả thân hình thì đầy dặn, Chi Lợi nhìn theo bóng người em mà nuốt nước miếng ực ực mấy lần.

Vào đến phòng Nghệ Trác xoa xoa mái tóc ướt nhẹp bắt chéo chân ngồi trên thành giường để mái quạt, quạt cho khô tóc. Đang nghiêng đầu vò vò tóc thì lại nghe giọng Chi Lợi sau lưng:

Chi Lợi chốt cửa một cái cạch, dùng chất giọng thều thào gọi:

-Em...

-Hửm?

Nghệ Trác đáp tay thì vẫn xới xới mái tóc lên. Chi Lợi đột nhiệt xà xuống luồng tay siết lấy eo em chặt cứng còn úp mặt vào hít hơi sữa tắm thơm phức ở cổ.

-Sao đó?

-Chị nhớ em...

Chi Lợi dụi dụi mặt vào hổm cổ còn hôn lên đó mấy cái. Nghệ Trác xoay lại hôn chụt lên môi chị , em cũng nhớ Chi Lợi muốn chết chứ có khá khẩm gì đâu.

-Đợi em hong khô tóc xong rồi mình đi ngủ.

-Hay là mình động phòng trước hôm nay đi, trước sau gì cũng cưới mà.

Miệng thì nói nhưng Chi Lợi đà đè người em xuống giường, vai áo lụa của em cũng bị Chi Lợi cởi bỏ qua vai rồi. Nghệ Trác dùng cái ánh mắt câu dẫn nhìn cô kéo tai cô xuống nói nhỏ:

-Chị là đồ biến thái!! Nhưng mà em thích...

Dứt câu Nghệ Trác kéo cổ chị xuống hôn sâu còn mạnh bạo nữa chứ. Cả tuần không hôn hít cơ mà không nhớ sao được. Với lại có bầu đâu mà sợ, có động phòng đến sập giường cũng không sợ.

Một đêm mặn nồng của đôi trẻ, kiên cử cả tuần mà chắc hẳn có phần thô bạo.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro