Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Má nó!! Nó muốn chơi tao hả!?

Quý đứng dậy đập mạnh bàn, hai mắt đỏ lừ trợn lên khiến vết sẹo trên mắt phòng to ra. Tiếng hét lớn đến điếc tay khiến Phi đối diện cũng có chút giật mình.

-Chị Lợi có gửi lời xin lỗi đến anh, tại ở biên bọn nó đòi giá cao quá mà tiền anh đưa thì cũng chỉ đủ cho bọn ở đây. Chị Lợi sợ anh sẽ không chịu đưa tiền thêm nên mới tốn nhiều thời thương lượng với bọn nó.

Phi cuối mặt từ tốn chuyển lời đến Quý. Quý cười khẩy đi ra khỏi hút một hơi từ điếu xì gà phà vào mặt Phi:

-Mày dề nói với nó đít thân qua đây nói chuyện với tao!! Tao không thích nói chuyện với mấy con chó theo chân chủ.

-Anh Quý thông cảm, chị Lợi hiện giờ vẫn đang bận chuyện ở bến nên không thể đến được. Chắc giãn vài ba bữa chị Lợi mới đến được. – Phi có chút rụt rè lùi lại.

Quý cười cười bóp chặt mặt Phi năng lên:

-Mày đúng là con chó chung thành mà, con Lợi đúng là có phước mới có được thằng đàn em như mày!!

-Anh Quý quá khen. – Phi cúi đầu nhẹ.

-Ây cha, thuốc anh có tàn nè chú mày thấy chứ? – Quý nhăn mặt đưa điếu xì gà có phần tàn tới trước mặt Phi.

-Dạ thấy.

-Nhà anh thì chỗ nào cũng quý hết, gỗ hiếm mắc tiền. Tàn thuốc mà rớt xuống bay trúng hư hết. – Quý gằn giọng nói một cách ẩn ý.

Phi nghe xong hiểu chứ, mím môi xòe lòng bàn tay ra trước mặt:

-Anh quý cứ gạt thuốc vào tay em.

-Chà chà, chú em hiểu ý anh đó. – Quý gõ gõ tay vào điếu xì gà khiến tàn thuốc âm ấm rơi vào tay Phi.

Như thế thì không nói, Quý còn quá đáng hơn dụi luôn điếu thuốc đang cháy đỏ đầu vào lòng bàn tay Phi. Anh không dám chớp mắt cắt răng chịu đựng đến tươm cả mồ hôi hột.

Quý hài lòng gật gù:

-Được!! Về nói với chủ mày là anh không có kiên nhẫn quá ba ngày đâu.

-Dạ cảm ơn anh Quý rộng lượng bỏ qua. Em xin phép. – Phi cúi đầu xin phép rồi cùng vài thằng rời đi.

.....

** Chị yêu ơi có điện thoại.. ( Giọng Nghệ Trác)

Chi Lợi lờ mờ dậy một tay mò mẫm kiếm diện thoại kề vào tai.

-Alo.. – Giọng còn say ngủ.

-Em làm như lời chị nói rồi, nhưng mà nó tức giận lắm nói cho chị ba ngày phải đến gặp nó...- Phi thuật lại chuyện

Chi Lợi trầm mặt một hỏi mới đáp:

-Ừm, về lại bến coi đi. Lát chị sẽ qua đó sau.

Nói xong Chi Lợi tắt máy để sang một bên gác tay lên trán rầu rĩ. Kéo dài thời gian cũng không phải là cách nhưng lên bến bây giờ thì lại không được. Đương bận lòng suy nghĩ đột nhiên Nghệ Trác lại cự quậy trong lòng cô.

-Umm...

Hai cơ thể trần như ngọng quắn trong chăn Nghệ Trác áp má vào ngực trần của cô chép chép miệng như em bé. Nghệ Trác thấy cưng đến mức không cưỡng được Chi Lợi vén vén vài sợi tóc trên trán em sang một bên rồi hôn chụt lên đó.

Cái hôn lén nhưng mạnh bạo đến nổi khiến Nghệ Trác nheo nheo mắt tỉnh dậy:

-Ai cho chị hôn em đó? Có xin hỏi ai chưa.

-Của chị thì chị hôn thôi, cần gì xin hỏi ai!! – Chi Lợi nâng nhẹ cầm của Nghệ Trác hôn thêm vào đó vài cái.

-Xạo sự là hay!!

Nghệ Trác dụi sâu vào lòng cô tìm hơi ấm, hai da thịt trần ấm chạm vào nhau. Chi Lợi vuốt vuốt lấy bắp tay em. Nghệ Trác nằm trong lòng cô nhắm hờ hờ mắt vì mệt do trận chiến tối qua. Nhưng em đột nhiên lên tiếng hỏi:

-Mà chị là giang hồ thiệt hả?

Chi Lợi có chút bất ngờ khi hôm nay Nghệ Trác tự nhiên lại hỏi cô thế:

-Đâu có, chị là người yêu em mà.

-Em hông có giỡn, em hỏi thiệt.

-....ừm..thiệt..em sợ sao?

Tưởng Nghệ Trác hỏi thế vì sợ Chi Lợi có chút buồn trong lòng. Nhưng câu trả lời của Nghệ Trác thì ngược lại hoàn toàn:

-Không, có gì đâu mà sợ. Mà ai tin chị là giang hồ em chết liền!!

-Sao lại không tin? Nhìn chị không giống chỗ nào? – Chi Lợi nhíu mày hỏi.

Nghệ Trác ngước mắt lên đáp:

-Giang hồ nào mà dễ thương, xinh đẹp như ghệ của em vậy? Chắc là hông có rồi, giang hồ gì mà tối ngày đu dính lấy em như em bé thiếu hơi mẹ. Giang hồ gì mà kì khôi.

Chi Lợi bật cười khi Nghệ Trác tả mình như em bé chứ không phải chị Lợi bến tàu. Hai người nhìn nhau cười tươi rói, Chi Lợi còn cạ cạ sóng mũi cao thẳng của mình vào mũi em.

-Thôi em đi tắm nha.

Nghệ Trác ngồi dậy chồng vào cái đầm ngủ dài vừa rút cạnh tủ. Chi Lợi nhìn em gật gù rồi cũng gom đồ mặt lại.

-Hay là mình tắm chung đi em. – Chi Lợi nhướn mày.

-Hông. – Nghệ Trác phòng má đáp chị rồi đóng cửa lại cái rầm.

Không biết sao lúc quen Nghệ Trác cô lại khoái chọc ghẹo em tới thế. Chọc đến Nghệ Trác xù lông nhím mới chịu thôi. Mặc xong lại quần áo Chi Lợi xếp gối lại. Một vệt máu đỏ tươi trên ga giường khiến Chi Lợi đứng hình lại đôi chút. Nhưng rất nhanh cũng xua đi kéo ga giường ra để một góc.

** Ting..

Tiếng chuông điện thoại trong Lợii quần cô vang lên cô móc ra mở sáng màn hình.

-Tàu chuẩn bị cập bến!!

Chi Lợi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn có số lạ đó rồi trầm mặt nhưng rất nhanh tắt máy nhét lại vào Lợii sau khi nghe tiếng Nghệ Trác gọi:

-Chị mở hộc tủ lấy dùm em cái áo thun trắng đi, em đem lộn áo rồi. – Nghệ Trác nói vọng từ nhà tắm.

-Đợi chị xíu. – Chi Lợi đi đến hộc tủ kéo ra theo như lời Nghệ Trác chỉ.

Tìm mãi mà không thấy cái áo thun nào như miêu tả Chi Lợi mở thử ngăn tủ phía trên xem. Cho tay vào đó mò mẫm cô giật mình trợn tròn mắt khi mò phải thứ gì đó.

“Súng!?”

Chi Lợi toát mồ hôi lạnh rút ra từ hộc một khẩu súng ngắn, hai mắt cô rưng rưng đỏ ngầu. Tay run run tháo thử đạn kiểm tra. Băng đạn đã mất đi vài viên. Chi Lợi cứ đứng đó nhìn cây súng trên tay rồi lại nhìn về hướng nhà tắm.

-Có chưa chị?

Nghệ Trác hỏi khi thấy Chi Lợi kiếm có cái áo mà sao lâu quá, Chi Lợi giật mình cất lại cây súng vào chỗ cũ đáp vọng lại:

-Có rồi. – Chi Lợi đi đến gõ cửa.

-Cảm ơn vợ yêu. – Nghệ Trác lú đầu ra nhận lấy cái áo còn hôn gió Chi Lợi.

Chi Lợi nở một nụ cười nhẹ nhìn Nghệ Trác. Đợi khi Nghệ Trác đóng chặt cửa Chi Lợi mới dám lặng lẽ rơi nước mắt. Nước mắt của cô đâu phải ai muốn lấy cũng được đâu chứ. Chi Lợi vô hồn mở cửa rồi đi về nhà ngoại.

Về tới nhà Chi Lợi đi thẳng ra sau tắm rửa cho thoải mái. Cô xả vòi nước ra rồi đứng dưới đó nhắm chặt mắt. Tại sao mọi chuyện lại ra như vậy tại sao cô không phát hiện nó sớm hơn. Chi Lợi càng nghĩ càng phát điên cung tay đấm liên tiếp vào tường.

-Aaa..

Mấy khớp tay bị Chi Lợi đấm đến đỏ ửng.

....

-Chị..ủa, đi đâu rồi ta?

Nghệ Trác đơ mặt khi vừa mở cửa ra đã không thấy Chi Lợi trong phòng. Đoán được Chi Lợi đợi lâu quá nên về nhà ngoại tắm rồi hông chừng. Nghệ Trác ngồi vào bàn thoa ít kem dưỡng sẵn sấy lại mái tóc ướt luôn.

Chuẩn bị xong hết cô đi sang nhà ngoại.

-Thưa ngoại con mới qua.

Nghệ Trác cúi đầu chào khi thấy ngoại đang ngồi ở ghế gỗ xem tv. Thấy Nghệ Trác bà cười vui ngoắc tay gọi nó:

-Ừ, Trác hả con. Ngồi đợi chút đi Lợi nó tắm sau hè đó.

-Dạ. – Nghệ Trác ngồi vào ghế đợi.

Khoảnh năm phút sau Chi Lợi bước ra từ nhà sau với áo thun đen, quần jean đen rách gối. Nhìn thấy Nghệ Trác sắc mặt khó ở liền thay đổi cô đi đến kéo đầu em hôn mạnh lên đó đến phát cả ra tiếng rồi cười híp mắt.

Nghệ Trác ngại vì có ngoại trước mắt đánh vào vai cô một cái tránh móc.

-Cái chị này, có ngoại ở đây.

Bà cười cười khi thấy tụi nhỏ:.

-Muốn làm gì thì làm đi chứ ngoại già cả rồi có nghe có thấy rõ cái gì đâu mà sợ.

-Dạ thôi con đi nha ngoại.

Chi Lợi cười rồi lấy cái áo khoác jean trên móc rời đi. Nghệ Trác cũng bám theo sau lưng cô, cả hai leo lên xe rời đi.

Trên xe Chi Lợi và Nghệ Trác cứ im im không ai nói gì. Đột nhiên Chi Lợi hỏi em:

-Chị mở tiệm chè cho em bán nha Nghệ Trác.

-Hả? Chè hả chị? Còn quán nước của chị Mẫn Đình sao? Mà sao tự nhiên chị lại muốn mở quán chè?

Nghệ Trác khó hiểu ngẩn người hỏi tay thì vẫn ôm chặt eo chị. Sao tự nhiên Chi Lợi đòi mở quán chè vậy trời. Chi Lợi cười cười lên tiếng:

-Tại chị thích ăn chè thôi, với lại bán có nước không thì uổng quá. Còn khoảng trống chị thuê người đóng tủ cho em bán chè. Dị để có cớ qua ăn chè, sẵn qua ăn bà chủ tiệm chè luôn.

-Chị này kì cục!!

Nghệ Trác ngại ngùng đánh vào lưng Chi Lợi cái, tối ngày nói mấy cái chuyện tào lao. Chi Lợi giỏi nhất là mấy cái đó chứ gì, ghẹo Nghệ Trác cũng giúp Chi Lợi thấy thoải mái hơn đôi chút.

-Em cũng không biết bản thân làm nổi không nữa, nhưng mà cứ thử xem sao.

-Ừm, vậy chị với em qua bàn với con Mẫn và Mẫn Đình.

Chi Lợi chạy đến nhà Mẫn Đình và Trí Mẫn bàn với nó về tiệm chè.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro