Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giao hết đá Trí Mẫn chạy ào đến nhà ngoại gạt chân chống rồi chạy vào trong, miệng thì la oai oái lên:

- Ngoại..Lợi..có ai ở nhà hông?

- Làm gì mà miệng như cái bô bể dậy!?

Qua đây chi?

Chi Lợi bước ra từ sau nhà trên tay còn là mâm cơm nóng hỏi. Đặt mâm lên bàn Chi Lợi cũng ngồi vào ghế.

Trí Mẫn cười hề hề:

- Qua ăn ké chứ chi, nay đi giao trễ làm biếng nấu nên qua ké một bữa. Ủa mà nhà tao ở đây mà. – Đang nói cô sực nhớ ra.

- Có nhiêu đó cũng quên nữa hả? Mày đúng là bất ngáo mà!!

- Thì biết rồi còn hỏi tao chi!! Tao ngáo mới chơi được với đứa ngáo như mày.

Chi Lợi chề mồi cười nhếch mép, rõ quá còn gì. Trí Mẫn ngồi vào bàn bới cơm ra ăn như bị bỏ đói.

- Mẫn mới về hả con?

Ngoại từ sau hè bước vào nhìn thấy Trí Mẫn thì cũng mừng. Bà cũng coi nó như con cháu trong nhà thương hông hết. Trí Mẫn ăn như chết đói độn một họng cơm gật gù đáp:

- Dạ con mới về ngoại.

- Ăn gì mà như bị bỏ đói từ kiếp trước dậy!! – Chi Lợi nhíu mày hỏi.

- Sáng giờ chạy xe hông có hột cơm trong bụng không đói sao được.

Trí Mẫn gồng người nuốt ngụm cơm trong họng đáp. Đói đến run tay run chân luôn chứ đùa, chạy ròng rọc ngoài nắng từ sáng đến trưa làm sao không đói được.

Nhìn thấy cháu mình vậy ngoại cũng xót, lên tiếng khuyên nó:

- Bây con gái mà suốt ngày chạy ròng rã ngoài nắng sao chịu nổi. Con với con Lợi đi kiếm chuyện gì khác cho ngoại nhờ coi chứ bây dị tao cũng xót ruột chứ có sung sướng gì đâu.

Chi Lợi Trí Mẫn nhìn nhau rồi hạ chén xuống bàn. Trí Mẫn cười cười nhai hết đồ ăn trong họng rồi nói:

- Dạ ngoại khỏi lo, tụi con còn trẻ mà dăng nắng xíu cũng có sao.

- Con Mẫn nói đúng đó ngoại, còn trẻ mà nhiêu đó thì nhằm nhò gì.

Nghe thế Chi Lợi cũng nói nương theo nhưng ngoại lại đánh cái bịt vào bắp tay cô trách mắng:

- Con Mẫn thì coi như ngoại không nói tới, bởi nó có công ăn chuyện làm đàn hoàn. Còn con!! Suốt này chỉ biết hầm hét rồi gây gỗ đánh nhau. Có ngày công an gông đầu cả lũ thì mới chừa tội.

Chi Lợi tạch lưỡi nhún vai nhìn Trí Mẫn đang cười cười phía bàn đối điện. Cô ôm lấy bắp tay nhão vì tuổi già của bà làm ra bộ mặt hối lỗi:

- Ngoại đừng có la con nữa con biết lỗi rồi mà. Nhưng mà bây giờ thì chưa được, khi nào con sắp xếp công việc ổn thỏa thì..

** Đại ca ơi có điện thoại...

Chưa nói xong thì điện thoại trong túi của cô vang lên. Chi Lợi cho tay và túi móc điện thoại ra bắt máy áp lên tai:

- Alo?

- Có chuyện ở bếp tàu!! Chị ra liền đi.

Cúp máy xong Chi Lợi bật dậy kéo luôn Trí Mẫn đang ăn dỡ chén cơm.

- Con đi đây cái nha ngoại. Đi Mẫn, chở tao ra bếp tàu.

- Ê..còn chén cơm của tao sao!?

- Đi nhanh lắm về nhà rồi ăn tiếp.

Chi Lợi kéo Trí Mẫn ra khỏi bàn, nhảy lên chiếc wave cà tàn của Trí Mẫn rồ ga. Hai đứa nó khuất bóng bà cũng chỉ biết lắc đầu. Nghe đến bếp tàu bà lại sợ. Đến đó thì toàn mang thương tích về nhà chứ có lành lặn gì đâu. Bà buồn thiêu thở dài liên tục, một mình ăn lấy chén cơm có vị mặn.

....

Tiếng bô nổ của Trí Mẫn thì cách mười cây số còn nghe thấy. Từ xa cả hai đã thấy có một nhóm người rất đông vay quanh. Trí Mẫn tắt máy xe bước theo sau lưng cô, Chi Lợi dùng tay gạt tụi nó sang một bên rồi lách người vào trong.

- Có chuyện gì!?

- Ô!! Chi Lợi tới rồi sao? Tao tưởng mày sợ quá trốn biệt rồi chứ.

Minh cười khoái khi thấy được mặt của Chi Lợi ở đây. Nó còn thúc thúc tay vào mấy thằng kế bên tỏ vẻ phấn khích. Chi Lợi thì chẳng quan tâm đến nó lấy ra gói thuốc rút một điếu chăm lửa. Rít một hơi sâu cô phà khối vào mặt nó:

- Cười con mẹ gì!!?

- Ể người đẹp mà sao nóng tính quá vậy?

Vừa đưa tay lên định giở trò thì đàn em Chi Lợi phía sau nhóm người chặt lại. Minh nó cười cười xoa lòng bàn tay vào nhau, biết tính Lợi thẳng thắn không thích vòng vo nên vào thẳng vấn đề:

- Nó vào khu tao chơi gái không trả tiền, chị Lợi tính sao?

Nghe xong cô đơ mặt rít cạn điếu thuốc trên tay bỏ xuống đất dậm nát, rồi nhìn cái tên nửa chết nửa sống nằm dưới đất:

- Sao mày không xử nó đi, sao nay nổi lòng tốt đem nó qua tận địa bản của tao nói ba câu nhảm nhí này?

- Hay!! Hay..chỉ có mày là hiểu ý tao.

Minh vỗ tay tung hô khi Chi Lợi lại trả lời một cách bình tĩnh như thế. Đúng là chọc giận Chi Lợi không dễ mà. Chi Lợi độn cái lưỡi trong miệng khó chịu ra mặt:

- Muốn gì nói luôn!! Tao không có nhiều thời gian cho loại như mày.

- Haizz...giận quá mất khôn đó người đẹp. Không giấu gì, tao qua đây hôm nay là vì anh Hổ (Quý) . Ảnh muốn tao qua đây bàn về chuyện bến tàu!!!

Nghe đến đây hai mày Chi Lợi nhíu chặt lại như dính vào nhau. Cô nổi nóng bước tới Lợim cổ áo nó:

- Có Hổ có Cọp gì tao cũng đếch cần biết!! Nhưng mày liệu hồn về báo với đại ca mày, nếu dám đụng đến khu bến tàu này thì tao với nó chết sống.

Chi Lợi nghiến răng kèn kẹt dí sát vào mặt nó gằn giọng từng chữ. Khi nảy còn dám giỡn chơi chứ bây giờ giỡn cái nữa là bỏ sát bên khu bến tàu này luôn. Minh toát mồ hôi hột gật gù lấp bắp:

- Giỡn thôi...làm gì căng đến vậy chứ. Anh Hổ cũng nể mặt mày mà chả lẻ ảnh làm vậy. Ảnh chỉ muốn bàn với mày chuyện làm ăn thôi.

- Hứ!! Nể mặt tao? Nể tao thì đã không cho thằng chó kia qua phá chuyện làm ăn của tao, nể tao thì không sai cả đám ngáo tụi bây đến đây làm loạn rồi.

Chi Lợi giục mạnh cổ áo nó cười khinh bỉ. Chỉ là chưa tới thời nên quật không nổi, chỉ biết dùng mấy mưu hèn kế bẩn đó thôi. Minh sửa lại cổ áo rồi ngoác tay kéo cả đám rời đi. Ở lại chả làm được gì còn ghẹo gan Chi Lợi hơn nữa.

Thấy bọn nó rời đi Chi Lợi cũng xua tay  giải tán bọn nó. Trí Mẫn nảy giờ cứ đực ra đó nhìn vẻ ngầu bá cháy của Lợi mà miệng ú ớ.

- Ê Lợi, hay mày cho tao theo mày đi chứ nhìn mày ngầu quá à. Nguyên đám đó mà mình mày cân hết.

Trí Mẫn vừa lẽo đẽo theo Chi Lợi vừa hỏi. Nghe xong Chi Lợi chỉ biết cười lắc đầu:

- Thôi đi, mày lo giao đá đi kìa. Mình tao là ngoại muốn điên cả đầu giờ thêm mày nữa chắc ngoại từ mặt hai đứa luôn quá. Nhìn vậy thôi chứ sung sướng gì đâu, có chuyện là nó rượt chém mày trước đó.

- Dì ghê dậy mậy. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, dề ăn cơm tao đói muốn chết rồi đây nè. Chưa ăn được nhiêu bị mày kéo đi rồi.

Trí Mẫn leo lên xe đạp máy. Chiếc xe nhìn bề ngoài cũ kỹ cà tàng vậy thôi chứ nó chạy còn êm lắm. Lâu lâu đang qua lộ nó chết máy giữa à chứ hổng sao. Hổm có hai ba chiếc công ta nơ ghé lại chào luôn mà, chứ không ghé lại chắc Trí Mẫn lên bàn thờ ngồi vì qua đường mà xe tắt máy giữa chừng.

Chi Lợi leo lên yên xe rồi Trí Mẫn cũng rồ ga đi.

Trí Mẫn và Chi Lợi đều là trẻ mồ coi được ngoại nhận từ nhỏ. Từ nhỏ Chi Lợi đã có cái tính nóng như kem rồi, ai đụng một cái là đấm là đạp. Rồi không biết sao con gái lại đi theo giang hồ, giờ cũng thấy đó, muốn dứt mà dứt cũng đâu được.

....

- Ở đây phải không ta?

Nghệ Trác trên tay là tờ giấy chỉ đường cứ vừa đi vừa lần mò lẩm nhẩm. Ở Sài Gòn gì mà lắm đường thế không biết, còn hẻm này hẻm nọ giống tên nhau y đúc biết đâu mà lần. Đi mãi mới gặp được một nhà Nghệ Trác ghé vào hỏi thử.

- Bà ơi cho con hỏi đây phải chỗ thuê nhà của dì 6 Loan không ạ?

Nghe hỏi bà buông cái áo trên tay rồi lom khom ra trước nhà, nheo nheo đôi mắt sụp mí:

- Đúng rồi cô, mà cô tìm ai?

- Dạ con đến thuê nhà ở.

- Dậy sao? Dậy cô đi xuống đó quẹo phải nhà bả dưới đó đó.

Bà nhóm người ra khỏi cửa chỉ đường. Nghệ Trác cũng đưa mắt nhìn theo rồi xoay lại cúi đầu xin phép rời đi.

- Dạ con cám ơn bà.

Nghệ Trác quải trên lưng cái ba lô to đùng đi về hướng đó. Nhìn là biết dưới quê mới lên thành phố rồi.

Chỉ đường xong cho người ta bà cũng quay lại vào nhà, tựa lưng vào cái ghế gỗ khâu tiếp cái áo.

*** Tạch..tạch..tach..

Tiếng bô xe khá lớn, nghe là biết ai rồi. Trí Mẫn gạt chống cởi bỏ cái nón bảo hiểm trọi lỏi cái mỏ đi vào nhà. Chi Lợi thì vẫn còn đứng ngóng ngó ngoài cửa.

Trí Mẫn ngồi vào bàn rót miếng nước uống cho đã khát rồi mới hỏi:

- Ủa ngoại, nảy con thấy ai đứng ngay nhà mình mà.

- À, người ta hỏi đường thôi chứ có gì đâu. Chắc là mướn nhà bà 6 Loan.

Nghe ngoại nói xong Trí Mẫn cũng gật gù. Chi Lợi xoay người đi lại vào trong. Không thu tiền bảo kê ở bếp tàu hầu như Chi Lợi đều ở nhà với ngoại nhưng số lần ở nhà mà lành lặn như hôm nay chắc đếm trên đầu ngón tay.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro