Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đính hôn vừa xong cũng là lúc Chi Lợi vùi đầu vào làm việc, buôn bán ngày càng thuận lợi, nhiều thương lái đến tìm gặp cô mua muối bọt với số lượng lớn, cô bây giờ bận bù đầu bù cổ. Chuỗi cửa hiệu Liên Thành ngày càng có tiếng tăm, có thể sánh ngang với danh tiếng của ông hội đồng Thanh ở cái lục tỉnh Nam Kỳ này rồi, nhưng vẫn chưa ai biết Chi Lợi là chủ của nó. Ngồi trong phòng chăm chú xem sổ sách, Chi Lợi vô cùng hài lòng với thành tích của mình, gần nữa năm ở đây cô đã dựng nên một khối gia tài, quan hệ với quan Pháp cũng khá tốt nên cô được độc quyền sản xuất muối bọt ở cái lục tỉnh này.

Chi Lợi sau khi ổn định chuyện làm ăn cũng đã tự mua cho mình vài vuông đất ở gần cuối làng, cô cho người xây một căn nhà to ở đó, tính tới giờ chắc cũng sắp hoàng thành rồi. Chi Lợi muốn sau khi cưới Nghệ Trác xong cô sẽ dọn đến đó, cô không hề muốn Nghệ Trác về ở đây, nàng ấy sẽ bị ức hiếp mất, cô càng không muốn mẹ cô chịu khổ nữa.

Sau khi xem xong sổ sách Chi Lợi liền đi ngủ, cô muốn ngủ sớm để mai dậy thật sớm, cô nhớ người kia quá rồi.

Trời vừa hừng sáng Chi Lợi liền gấp rút chạy ra ngoài, cô không thèm gọi cả thằng Cần theo.

Đi đi lại lại bên đầu cầu chờ đợi bóng hình ai kia. Chi Lợi không dám sang tận nhà ông giáo chờ Nghệ Trác vì ngại, mới sáng sớm mà đứng trước cửa nhà người ta thì kì cục lắm. Theo như cô biết thì sáng nào Nghệ Trác cũng đi chợ sớm nên mới có hình ảnh Chi Lợi mắt nhắm mắt mở đứng đây chờ.

Từ bên kia cầu một cô gái đầu đội nón lá dáng người thướt tha đang từ từ đi tới. Chi Lợi mừng rỡ đi tới đón.

“Nghệ Trác...em đi chợ sao?”

Mặc dù đã biết nhưng Chi Lợi vẫn cố hỏi, cô chả biết nên nói cái gì vì cứ gặp Nghệ Trác là đầu cô lại trống rỗng.

“Tui định đi chợ mua ít đồ dùng, hay là...tui...tui đi chung với em nha.”

Chi Lợi lắp bắp nói, hai tay cứ nắm lấy nhau rồi vò vò liên tục. Không hiểu sao cô lại run thế này, bộ dạng lúng túng của cô trong rất buồn cười.

Nhịn không được Nghệ Trác đành cười nhẹ một cái rồi đáp lời.

“Nếu như cậu muốn.”

Chi Lợi ngây ngốc nhìn nụ cười kia, dù là một nụ cười nhẹ nhưng đối với Chi Lợi vẫn rất đẹp. Cô choàng tỉnh khi Nghệ Trác đã đi xa một đoạn, cô đành ba chân bốn cẳng chạy theo. “Thật không hiểu nổi mình, chỉ một nụ cười nhẹ đã hồn bay phách lạc”

Cùng Nghệ Trác sánh vai ra chợ Chi Lợi thật thấy rất vui vẻ, cô luyên thuyên đủ thứ cho Nghệ Trác nghe nhưng đáp lại cô cũng chỉ là à ừ vài tiếng. Chi Lợi biết Nghệ Trác vẫn chưa quên được người kia nên không thể nào gấp gáp được, chỉ là điều làm cô buồn nhất chính là...Nghệ Trác không đeo sợi dây chuyền đó. Có phải chăng Nghệ Trác không thích cô rồi không thích luôn cả món quà cô tặng nên mới không thèm đeo nó nữa. Cô thật rất muốn hỏi lý do nhưng cô biết chắc câu trả lời sẽ khiến cô vô cùng đau đớn.

Chi Lợi cùng Nghệ Trác ra chợ, theo sau Nghệ Trác khi nàng ấy mua rau củ và mấy thứ nữa rồi Chi Lợi mạnh dạng kéo tay Nghệ Trác vào hiệu vải của mình. Cô nghĩ nếu Nghệ Trác không thích đeo sợi dây chuyền kia vậy quần áo chắc phải cần, bởi vì cô thấy quần áo Nghệ Trác bây giờ trông cũng cũ rồi.

“Chào cậu, chào mợ, cậu mợ ghé thăm tiệm sao ạ?”

Người quản lý hiệu vải là một người đàn ông trung niên niềm nở ra đón chào Chi Lợi cùng Nghệ Trác. Ông ta đã nghe tin cậu chủ nhà mình đính hôn với cô hai con ông giáo, mà vị cô hai này nổi tiếng xinh đẹp ai mà không biết. Bây giờ đã đính hôn rồi nên ông gọi bằng mợ luôn là vừa.

Chi Lợi nghe ông ta gọi Nghệ Trác bằng mợ thì cực kì vui vẻ, cô khẽ nhìn sang Nghệ Trác liền trông thấy hai má nàng đã đỏ ửng cả rồi, không biết là do đi nắng hay do tiếng mợ kia.

“Em vào lựa vải đi, em đừng ngại, tiệm vải này là của tui, sau này cưới nhau rồi cũng là của em đó”.

Chi Lợi nhẹ giọng nói với Nghệ Trác rồi cô sai người đem hết vải lụa tốt nhất ra cho nàng chọn lựa.

“Cảm ơn cậu!”

Nghệ Trác biết không thể từ chối con người này nên đành miễn cưỡng lựa chọn vài khúc vải vừa ý. Chi Lợi thấy cô vừa chọn xong liền sai người qua lấy số đo mai liền mấy bộ đồ cho nàng.

“Khi nào quần áo mai xong ông sai người đem sang nhà ông giáo giúp tui.”

Chi Lợi căn dặn người quản lý xong liền cùng Nghệ Trác rời đi.

“Đồ mai xong em nhớ mặc đó, đừng như sợi dây chuyền kia....”

Chi Lợi vừa đi vừa nói với Nghệ Trác nhưng đến cuối lại ngập ngừng không nói.

“Em sẽ mặc!” Nghệ Trác biết người kia nghĩ gì nên cũng đồng ý.

“Em nói rồi đó nha, em nhớ mặc đó nha.”

Chi Lợi quay sang cười tít cả mắt còn cướp luôn cái giỏ của người ta xách đi. Chi Lợi là vậy, đối với người ngoài cô luôn có vẻ lãnh đạm nhưng với người thân và với người cô yêu lại lộ rõ bản tính trẻ con.

Đưa Nghệ Trác về tới nhà thì Chi Lợi cũng ra về, cô háo hức chạy về nhà, cô muốn chuẩn bị hết mọi thứ để nửa tháng sau cô cùng Nghệ Trác đám cưới.

Từ ngày cùng đi chợ với Nghệ Trác thì hầu như tất cả thời gian rảnh rỗi Chi Lợi đều bám dính lấy nàng. Ban đầu cô còn ngại sang nhà ông giáo nhưng dần dà cô lại thành khách quen nhà người ta luôn. Ông giáo mỗi khi có nhà đều niềm nở đón chào cô, chỉ có mẹ con bà mẹ kế kia thì chẳng ưa cô là mấy.

Thời gian thắm thoát cũng đã trôi qua nửa tháng, nửa tháng cực lực theo đuổi dù không tiến triển là mấy nhưng Nghệ Trác đã chịu nói chuyện với Chi Lợi nhiều hơn. Chi Lợi tuy nhiều lần buồn bã nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ, cô tin chắc rằng sẽ có một ngày Nghệ Trác yêu cô, nhưng làm sao để nàng chấp nhận thân phận của mình mới chính là điều cô lo nhất.

Sáng hôm nay trên con đường làng đông đúc là một đoàn rước dâu hoành tráng của nhà ông hội đồng. Sáu chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy dài trên đường, đoàn gia nhân phía sau mang biết bao nhiêu sính lễ đi theo. Đám cưới hôm nay của Chi Lợi đầy đủ người nhà ông hội đồng tham dự. Ông hội đồng tuy không để ý thằng con này nhưng đám cưới của con trai nhà hội đồng thì không thể qua loa, chung quy thì ông cũng chỉ sợ mất mặt.

Chi Lợi cùng đàn trai tiến vào nhà ông giáo, nhà trai trao mâm sính lễ rồi tiến vào trong làm lễ. Nghệ Trác từ trong bước ra với tà áo dài đỏ thêu phượng hoàng, chiếc áo này chính Chi Lợi đã tự tay chọn vải cùng theo dõi suốt cả quá trình mai áo. Dáng người vừa vặn cùng chiếc áo dài đỏ khiến Nghệ Trác càng trông mị hoặc. Chi Lợi nắm tay Nghệ Trác đến kính rượu cha mẹ mà lòng lân lân vui sướng, có thể nói đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc trong mấy mươi năm cuộc đời của cô.

Làm lễ ở nhà gái xong thì cả đoàn người lại kéo về nhà trai dùng tiệc, Chi Lợi một tay đỡ tay Nghệ Trác, tay còn lại giúp nàng nâng tà áo dài đi qua cầu. Vào được trong xe cô liền len lén nhìn ngắm người kia, mắt thấy Nghệ Trác tay nắm chặt cô liền biết nàng đang lo sợ.

“Em đừng sợ, tui sẽ bảo vệ em, tui sẽ không để ai làm tổn thương em, tin tui nha!”

Ánh mắt chân thành cùng giọng nói nghiêm túc của Chi Lợi khiến Nghệ Trác thoáng chút nao lòng, cũng đã từng có một người nói với nàng những lời này, nhưng người đó lại không làm được.

Xe về đến nhà ông hội đồng, có rất nhiều người đến dự tiệc, với danh tiếng của ông hội đồng cũng có khá nhiều quan lớn tới dự nhưng mấy ai biết được họ tới dự đều là vì mối quan hệ với Chi Lợi. Sau khi làm lễ tại nhà trai Chi Lợi liền cùng Nghệ Trác đi đãi khách, đãi được một nửa Chi Lợi thấy nàng mệt mỏi liền bảo nàng vào trong nghỉ rồi sai gia nhân mang cơm nước đến cho nàng. Vì phải một mình tiếp khách mà Chi Lợi uống rất nhiều rượu, mãi tới trời gần tối cô mới được tha cho.

Chi Lợi tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng, cô vốn đã mệt lắm rồi, cô chỉ định tắm qua loa nhưng lại sợ Nghệ Trác khó chịu vì mùi rượu nên đã phải tắm rất lâu.

Chi Lợi đẩy cửa bước vào phòng, lúc này Nghệ Trác đã ngồi ngay ngắn trên giường chờ cô. Đập vào mắt cô chính là đôi mắt đỏ hoe cùng khoé mắt còn vươn chút nước, có phải không Nghệ Trác vừa khóc. Nhìn thấy người con gái mình yêu như vậy trong lòng Chi Lợi vô cùng xót xa. Xót xa thay cho phận con gái thời xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cũng xót xa cho chính mình khi yêu người không yêu mình.

“Không còn sớm nữa, em mau ngủ đi! Đừng lo lắng, tui không làm gì đâu mà, ngoan ngủ đi nha.”

Chi Lợi nói xong liền tự giác nằm vào phía bên trong giường. Nghệ Trác chăm chú nhìn cô nằm xuống giường còn chừa cho nàng một khoảng lớn, tay Chi Lợi vỗ vỗ vào khoảng trống ý bảo cô mau nằm xuống. Nghệ Trác ngoan ngoãn làm theo, ánh mắt của Chi Lợi vừa rồi nhìn nàng rất chân thành, chắc hẳn sẽ không lừa nàng.

Tính tới nay Chi Lợi và Nghệ Trác cưới nhau cũng đã một tháng rồi, trong một tháng này tình cảm cũng chả tiến triển gì mấy làm cho Chi Lợi vô cũng rầu rĩ.

“Cậu ơi, nhà xây xong rồi, cậu định khi nào dọn qua đó?”

Thằng Cần cùng Chi Lợi vừa đi xem xét hàng vừa hỏi. Nó nghe gia nhân bên đó báo lại là nhà cửa đã xây xong, nội thất cũng đều có đủ nhưng lại mãi chưa thấy cậu dọn qua nên nó tò mò.

“Hẳn là vài ngày nữa, cậu còn về nói với ông nữa.”

Cô vốn định chuyển đến từ lâu rồi nhưng bà ba bảo phải trình chuyện này với ông hội đồng cho phải phép. Người phụ nữ truyền thống đúng là mệnh khổ, lúc nào cũng phải suy nghĩ trước sau cho phải lễ, nếu lỡ có làm chuyện sai trái thì bị người ta nặng nhẹ mắng nhiết, nhưng người ta bạc đãi mình lại không có ai bênh vực.

“Không còn sớm nữa, về thôi!”

Chi Lợi gấp lại cuốn sổ dẫn theo thằng Cần bước ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa cô đã khựng lại một chút khi thấy bóng dáng một người khá quen hớt hãi rời khỏi tiệm cầm đồ. Chi Lợi liền đổi hướng đi sang tiệm cầm đồ bên kia đường.

“Này chú, người vừa nảy vào đây cầm thứ gì vậy?”

Chi Lợi ghé vào quầy hỏi người quản lý.

“Dạ thưa cậu, người kia vào cầm thứ này.”

Nói rồi ông ta đẩy một chiếc hộp chứa hai cái nhẫn ngọc sang cho cô xem.

Hai cái nhẫn này rất quen mắt, hình như cô đã gặp đâu đó rồi. Nở một nụ cười không rõ ý tứ rồi cô cầm theo hộp nhẫn ra về.

Chi Lợi ngồi xe về tới đầu làng và vẫn như cũ đi bộ vào trong, cô vừa bước xuống xe đã thấy con bé Mẫn chạy nhào tới, mặt mày nó đỏ ửng như vừa phải chạy một đoạn đường xa, nó vừa thở hỗn hển vừa nói.

“Cậu...cậu về nhà...lẹ đi...mợ...mợ gặp chuyện rồi."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro