Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng Nghệ Trác đã chạy sớm xuống nhà dưới tìm Chi Lợi nhưng không thấy nàng đâu, hỏi chị Lý mới biết nàng đã đi ra ruộng coi sổ sách rồi, trong lòng nàng nhẹ hụt hẫng.

Thôi đành vậy, có là gì của nhau đâu mà bắt người ta tò tò theo mình suốt ngày. Mà nhân lúc Chi Lợi ra ngoài Nghệ Trác hỏi bà năm chuyện tối qua là như thế nào và tại sao Chi Lợi lại gọi mẹ như vậy?

“Mẹ của Chi Lợi là bà ba, hồi đó lúc Chi Lợi được năm tuổi thì bà ngoại của Chi Lợi bệnh nặng nên bà ba xin ông cho bà về làng chăm mẹ, ông cả thương bà ba nên xin là cho liền nhưng có ngờ đâu. Đêm đó bà ba đi đâu không về nhà mẹ, rồi người ta đồn rần lên là bà ba với thằng An lái xe vụng trộm sau lưng ông cả. Ông nghe vậy giận quá cho đánh thằng An bán sống bán chết rồi đuổi cổ đi biệt xứ, còn bà ba thì bị nhốt trong nhà sau. Lúc đó cô Chi Lợi cũng bị nhốt chung.”

“Tại sao vậy năm?” Nghệ Trác thắc mắc hỏi.

“Tại cô Chi Lợi đẹp giống mẹ nên ông cả nhìn thấy cô thì nhớ lại bà ba nên giận lung lắm, ông cho nhốt hết.”

“Rồi má ba bị bệnh mất hả năm.”

Bà năm nghe tới đây thì nhìn nhìn gì đó, như sợ có người nghe được những lời bà sắp nói nên phải cẩn thận “Bà ba mất do treo cổ.”

Nghệ Trác như không tin vào tai mình, thấy nàng ngạc nhiên bà năm nói tiếp “Bà ba treo cổ mất vào cái đêm ông cả không có ở nhà, trời thì giông bão dữ dội lắm. Tại vậy mà cô Chi Lợi mới sợ trời mưa lớn. Nhưng nhà này ai cũng nói với ông cả là bà mất do cảm hàn theo lời cô ba dặn.”

“Chi Lợi mới năm tuổi mà?” Nàng lại ngạc nhiên khi nghe cả gia nhân trong nhà ai cũng nghe theo lời cô ba mà qua mặt được ông cả.

“Cô ba đủ sức lấy lòng người từ nhỏ mà, cô ba dặn vậy vì sợ ông cả buồn cũng để mẹ cô không mang cái danh gì nặng nề về sau. Cô nói chuyện thấu tình đạt lý lắm mợ ạ.”

Nghệ Trác ngồi nhìn ngắm hồ cá trên chiếc chõng tre Chi Lợi yêu thích, nàng ngẫm nghĩ câu chuyện mà bà năm kể cho nàng suốt.

Nghe vậy nàng càng thương Chi Lợi hơn, trải qua chuyện vậy mà Chi Lợi vẫn mạnh mẽ tươi cười thì hay thật.

“Đang nghĩ gì đó?” Chi Lợi bước đến khi thấy Nghệ Trác ngổi thơ thẫn một mình.

“Tôi có nghĩ gì đâu, sao nay cô ba về trễ vậy?”

Nghe nàng hỏi Chi Lợi lấy sau lưng ra mấy cái bánh ít thêm vài trái ổi chín cây đưa cho nàng “Tôi qua nhà bác hai coi có chuyện gì cần làm không nên về trễ. Bác hai kêu tôi đưa này cho mợ ba nè, bác hai nói mợ ba thích ăn bánh ít.”

“Vậy còn này?” Nghệ Trác chỉ vào mấy trái ổi.

“Thì...thì tôi nghe người ta nói mợ thích ăn ổi nên tôi kêu anh Sửu hái cho mợ.” Chi Lợi trả lời câu hỏi mà không dám nhìn vào Nghệ Trác, nàng cứ gãi gãi đầu rồi quay đi chỗ khác, người ta nào nói không biết...

Nghệ Trác thấy Chi Lợi trả lời vậy mới nắm tay nàng, kéo ống tay áo nàng giở lên “Rồi anh Sửu hái ổi mắc cái chi mà cô ba bị trầy tay.”

Tự nhiên Chi Lợi chột dạ đứng bật dậy, miệng lấp bấp nói “Tôi a...tôi...tôi đi tiếp khách với cha, mợ ba ngồi chơi đi nha.”

Thấy Chi Lợi đi thẳng ra nhà trước Nghệ Trác không thể nhịn cười được mà gọi “Rồi không tắm để vậy luôn hay mần chi.”

Nghe Nghệ Trác nói Chi Lợi giật mình đi trở ngược lại đi vào phòng chuẩn bị đồ để sửa soạn đi tiếp khách.

Thấy Chi Lợi chỉn chu chuẩn bị đi ra ngoài mà cổ áo sau vẫn chưa bẻ xuống, Nghệ Trác đi tới choàng tay ra sau cổ chỉnh lại cho Chi Lợi.

Chi Lợi như đứng chết trân vì cái hành động này của mợ ba, cái hành động này sao ngọt quá, mùi hương của mợ ba cũng ngọt y vậy đó. Thấy Chi Lợi nhìn chăm chăm mình, Nghệ Trác ngại nên lùi về sau một chút hỏi “Có uống rượu không?”

Chi Lợi lắc đầu.

“Nếu có uống thì uống ít thôi, tôi lo...” Câu cuối mợ ba nói nhỏ xíu nhưng Chi Lợi vẫn nghe, nàng mỉm cười rồi quay đi. Nghe người mình thương nói vậy ai mà không vui trong lòng chứ.

Trời khuya rồi mà xe của ông cả và cô ba vẫn chưa về, nàng ngồi trong nhà mà trông đứng trông ngồi, ở nhà mà không có Chi Lợi nàng cứ thấy nó trống vắng xa lạ lắm. Cứ cảm thấy không quen.

Mợ hai trong buồng bước ra thấy mợ ba cứ trông ra cửa tưởng mợ ba trông cậu hai nên mợ ghen.

“Em ba trông cái chi mà lo quá vậy? Tôi vợ lớn không trông mợ trông gì, phận mợ nhà sau mà nay cũng đua đòi lên nhà trước hả?”

Biết vào thế khó nên Nghệ Trác xin lỗi mợ hai rồi lui vào trong. Ai mà ham chi cái danh phận phũ phàng đó, nàng lo cho Chi Lợi uống nhiều rồi lại mệt thôi.

Ngộ cái nàng là cô ba hay ở nhà sau vậy đó mà chuyện nào trong nhà này Chi Lợi đều lo trọn vẹn cả, từ chuyện cử gia nhân trông coi nhà cửa đến tá điện ruộng cày, nàng không lo sót một thứ. Chi Lợi về ông cả rãnh rang vui mừng thấy rõ.

*Ting ting* tiếng xe về tới trước cổng.

Nghe tiếng xe nàng chạy vội ra trước đón Chi Lợi, đúng như nàng lo, Chi Lợi say đến đi không nổi, chị Lý với anh Sửu dìu mà còn đi không vững. Nghệ Trác chạy đến đỡ Chi Lợi thay anh Sửu để anh có thể dìu cậu hai vào.

Lý Kha từ trong xe được dìu ra thấy Nghệ Trác đứng bên Chi Lợi liền xô anh Sửu rồi chạy đến ôm lấy nàng.

“Sao chồng mợ, mợ không đỡ, mợ đỡ ai vậy?” Lý Kha mạnh bạo kéo tay nàng lại.

“Nè mợ đỡ tôi, tôi cho mợ tiền bạc, tôi cho mợ gia sản này luôn” Nói rồi hắn kéo nàng lại, mạnh bạo chiếm lấy môi của nàng, Nghệ Trác chống cự nên hắn chỉ chạm được vào má nàng mà thôi.

“Khốn nạn!!” Chi Lợi thấy Lý Kha hôn Nghệ Trác liền không kiềm được lòng mà đấm vào mặt hắn, cậu hai bị đau còn say nên ngã sóng soài ra sân.

Nghệ Trác không muốn nói nhiều sợ lại thêm phiền phức, nên lẳng lặng cùng chị Lý đưa Chi Lợi về phòng, Chi Lợi về tới phòng nằm vật cả ra giường, đôi mắt Chi Lợi vẫn nhắm nghiền, vậy mà tay Chi Lợi còn nắm chặt lấy tay mợ ba giữ lại “Có đau không?”

Giọng nói của Chi Lợi khi say nghe sao mà tình quá, nó cứ nhẹ nhàng trầm trầm làm người ta mê mẩn.

“Tôi không đau, cô ba mệt không?”

Chi Lợi gật đầu rồi xoay mặt vào trong nói “Mợ không đau thì được rồi.”

Nghệ Trác ngồi lên giường xoa xoa tấm lưng của nàng để nàng dễ chịu hơn, nói thì nói vậy chứ rượu vào người rồi khó chịu lắm. Da thịt Chi Lợi nóng hừng hực vì rượu, Nghệ Trác lo quá nên lại hỏi “Hay tôi lấy khăn lau người cho cô ba nha?”

“Mợ lo cho cậu hai đi, lo cho tôi làm gì?”

Nghệ Trác nghe Chi Lợi nói vậy tự nhiên không hiểu chuyện gì, mới vừa bảo vệ mình xong giờ tự nhiên quay qua khó chịu. Tuy vậy nàng không chấp nhất kẻ say sỉn làm gì.

“Cậu hai thì có mợ hai lo rồi, còn cô ba...cô ba có ai đâu mà lo.”

Nghệ Trác đi ra cửa lấy thao nước mà chị Lý đưa cho nàng, rồi trở vào lau người cho Chi Lợi. Mới ngồi xuống lấy khăn lau mặt nàng thôi mà đã bị ai đó nắm tay giữ lại.

Chi Lợi ngồi dậy, đôi mắt vẫn không mở nổi nhưng tay thì vẫn chưa buông bàn tay của mợ ba.

“Tôi không có say, tôi hứa với mợ uống ít là tôi uống ít à, không có xạo đâu.” Tay Chi Lợi cứ quơ quơ trước mặt vờ như mình tỉnh lắm vậy, nhưng thật ra thì ngồi nói chuyện còn nghiêng tới nghiêng lui. Làm sao Nghệ Trác tin cho đặng.

“Không say vậy cô ba nói tôi nghe, sao lần nào tôi lo cho cô ba, cô ba cũng đuổi tôi sang cậu hai miết vậy. Nói thiệt nhe.”

“Tại tôi sợ mợ ở đây tôi lại thương...thương mợ...”

“Cô ba nói cái chi?” Nghệ Trác giật mình.

“Tôi thương mợ ba lắm nhưng mà mợ là vợ của anh tôi nên tôi không dám nói, nói sao cho đặng đây hả mợ, hay giờ tôi chết để kiếp sau tôi được lấy mợ ha.”

Nghệ Trác nghe vậy đánh lên vai Chi Lợi một cái rõ đau “Nói cái chi nghe mà kì vậy, sỉn rồi nói bậy hả?”

Chi Lợi bị đánh liền giận dỗi như đứa con nít nằm vật xuống giường lấy mền chùm kín đầu rồi nói với cái giọng sắp khóc “Tôi cũng thấy mình bị gì đó rồi mới thương mợ, tự nhiên thương vợ của người ta, biết vậy tôi ở bên Tây cho rồi.”

Nghệ Trác thấy vậy thì phì cười, nàng giở mền rồi ôm lấy Chi Lợi, không kiềm được lòng mà đặt lên môi nàng nụ hôn sâu, nụ hôn này cũng im re như hôm bữa, không đáp trả cũng không từ chối.

Mợ ba thấy Chi Lợi ngủ rồi nên cũng không nói gì thêm, nhưng chắc từ rài về sau mợ vui lắm, tại người mợ thương cũng vừa hay thương mợ cơ mà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro