Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh thần của Lưu Trắc phi. Từ sáng, cung nhân đã gấp rút chuẩn bị cho Yến tiệc tối nay.

........................................................................

........................................................................

Tiểu Uyển viện

-Vương phi! Người định mặc bộ y phục nào để sự lễ sinh thần tối nay?

Chính Quốc chẳng thèm để ý. Cậu chỉ chuyên chứ vào bức tranh đang vẽ, nhàn nhạt đáp:

-Đi sinh nhật của tình địch thì mặc bộ gì nổi bật vào.

Tiểu Đình lục tìm trong tủ, trong rương một hồi. Cuối cùng lôi ra bộ y phục màu đỏ, viền váy thêu chỉ vàng lấp lánh. Tiểu Đình hớn hở cầm bộ y phục đến trước mặt chủ tử:

-Vương phi, bộ này được không ạ?

Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống chăm chú vẽ tranh:

-Dù là nổi bật, nhưng cũng không nên cướp mất ánh hào quang của nàng ta.

Tiểu Đình bất mãn chu môi.

Vương phi nhà nàng cớ sao hôm nay lại chăm chỉ đến kì lạ. Cầm bút vẽ tranh cơ đấy. Cậu lắc lắc đầu rồi chạy đi tìm bộ y phục khác.

........................................................................

........................................................................

Giờ Dậu 6 khắc Chính Quốc mới dẫn Tiểu Đình rời khỏi Tiểu Uyển viện.

Tiệc sinh thần được tổ chức ngoài trời trong hoa viên phía đông Vương phủ.

Chính Quốc nhàn nhã dạo bước trên con đường lát đá. Phía sau là Tiểu Đình mặc y phục màu hồng phấn, hai tay bưng một khay gỗ đựng hộp quà.

Chính Quốc ngước nhìn sao sáng trên trời, hỏi Tiểu ĐÌnh:

-Vương gia và Trắc phi đã đến?

Tiểu Đình cung kính đáp:

-Lúc nãy nô tỳ nghe ngóng thì Vương gia đến Vân Uyển viện đón Trắc phi.

Chính Quốc nở nụ cười:

-Nhân vật chính còn chưa có đến, chúng ta sao phải vội?

Nói rồi cậu lại chuyển tầm mắt đến khóm hoa hồng gần đó. Khẽ cười nhạt, cậu tiến bước về phía đó:

-Chúng ta cũng nên mang chút hoa hồng làm lễ vật cho Trắc phi a!

Tiểu đình can ngăn:

-Vương phi! Nếu người muốn hái hoa hồng thì để nô tỳ làm cho, tránh gai đâm vào tay.

........................................................................

........................................................................

Chính Quốc thông thả bước vào đình. Tà áo dài thướt tha trên đất làm cậu càng thêm uyển chuyển. ĐI qua chỗ Tư Cầm, nàng ta khẽ lên tiếng:

-Tưởng ai có gan đến muộn làm tiêu điểm chú ý? Ai ngờ lại là Vương phi!

Chính Quốc dừng lại, quay đầu nhìn Tư Cầm phu nhân. Hôm nay nàng ta mặc y phục màu hồng đâò, tóc chải kiểu Uy đọa kế. Trên tóc gắn mấy viên minh châu nhỏ bằng ngón tay út và cài 1 cây trâm hoa cúc.

Chính Quốc nở nụ cười quyến rũ:

-Tư Cầm à! Muội không nói, cũng không có ai bảo muội bị câm đâu!

Nói xong, cậu bước thẳng đến ngồi phía tay trái Kim Thái Hanh mặc kệ sự tức giận của Tư Cầm

Mọi người đồng loạt hành lễ:

-Vương phi cát tường!

Cậu cười cười, kêu họ miễn lễ. Kim Thái Hanh thất thần khi thấy Chính Quốc tối nay.

Cậu mặc áo lụa trắng ngà, cổ và tay áo thêu hình sóng nước bằng chỉ hồng. Phía dưới là tà áo faif màu đỏ thướt tha. Hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy cậu vấn cao hết tóc. Trên kiểu tóc Tùy vân kế cài một cây trâm hoa đào trạm ngọc phỉ thúy. Phần cánh và mắt của cây trâm phượng hoàng được khảm ngọc lưu ly đỏ lấp lánh. Khuôn mặt cậu thoa phấn mỏng, đôi môi anh đào mỏng được bôi ít son đỏ. Đôi mắt phượng dùng chì kẻ thêm nên càng dài và xếch, tạo ra một sự sắc sảo hiếm có.

Theo cử chỉ nâng tay của cậu, tay áo lụa rộng trượt theo cổ tay trắng muốn xuống khuỷu tay, lộ ra vòng tay phỉ thúy màu đỏ. Toàn người cậu toát ra khí thế cao quý, uy nghi của bậc Vương phi.

Lưu Vân cũng chứ ý đến thái độ của Kim Thái Hanh, trong lòng cảm thấy khó chịu. Nàng ta cười cười:

-Hôm nay mới là lần đầu tiên muội thấy Vương phi lộng lẫy như vậy đó.

Chính Quốc nhếch mép cười, ngụ ý là cậu đang cướp hết ánh hào quang của nàng ta sao?

Chính Quốc vui vẻ đáp:

-Hôm nay là sinh thần muội muội ta mới trang điểm lộng lẫy như vầy đấy.

Đó chẳng phải là cố tình sao? Lưu Vân tức giận, tay nắm chặt. Nhưng không chỉ Lưu Vân tức giận vì câu nói đó của Chính Quốc mà vị phu nhân mặc lễ phục màu xanh lam đậm ngồi phía dưới cũng không vui. Và là Thái phó phu nhân - mẹ để Lưu Trắc phi. Cả Lưu gia cũng chỉ có một đứa con này nên yêu thương hết mực. Mà gần đây nghe nói ái nữ nhà mình bị lạnh nhạt lại càng đau lòng.

Bà nhìn vị Vương phi cao quý gần đây được sủng ái kia. Cậu cũng đâu có đẹp hơn Lưu Vân con gái bà? Do cậu mà con gái bà không được làm chính thất nên mới bị khi dễ như vậy. Lúc nãy còn ngang nhiên coi thường, người làm mẫu thân như bà càng đau lòng.

Chính Quốc nhìn sang phía tay phải Kim Thái Hanh, đánh giá Trắc phi.

Nàng ta mặc váy bó sát thân màu vàng, bên eo buộc dải lụa tết thành nút thắt đồng tâm. Tóc chải kiểu Phi thiên kế cầu kì, gắn đầy châu ngọc.

Cậu liền quay sang tươi cười với Kim Thái Hanh:

-Vương gia! Người thấy cây trâm lần trước người tặng ta có hợp với bộ y phục này không?

"Choang"

Lưu Vân hoảng hốt đánh rơi ly rượu. Kim Thái hanh nhíu mày:

-Có sao không?

Nàng ta gượng cười, lắc lắc đầu

Chính Quốc cười nhạt. Cậu là cố tình cài cây trâm này đó. Cậu vẫn còn chưa có quên biểu cảm hôm đấy khi nàng ta nìn thấy cây trâm này đâu

Chính Quốc quay người, nhận lấy hộp quà và bó hoa hồng vừa hái từ tay Tiểu ĐÌnh. Cậu tươi cười đứng lên ra trước mặt Lưu Vân:

-Đây là chút quà biểu đạt thành ý của ta. Chúc Trắc phi thêm một tuổi nữa vui vẻ. 

Nụ cười trên mặt Lưu Vân cứng đờ khi nghe câu nói đó. Tặng hoa hồng biểu đạt thành ý? Đây là có ý gì? Không phải là muốn nhắc lại nỗi nhục lần trước cho nàng nhớ sao? Lại còn nhấn mạnh "thêm một tuổi" nữa, là ám chỉ nàng già thêm một tuổi không phải sao?

Chính Quốc đắc ý trở về chỗ. Khóe môi không thử chủ nhếch cao. Cậu vội vàng cầm ly rượu nên uống cạn. Oa! Rượu hoa lê ở cổ đại ngon thiệt đó. Không ngừng được, cậu lại uống thêm mấy ly.

Thấy Chính Quốc uống nhiều rượu như vậy, Lưu Vân không khỏi mừng thầm trong lòng. Tốt lắm! Uống nữa, uống nữa đi, uống nhiều vào. Đê xem ngươi còn có thể hống hách như vậy nữa ư? Vương phi ư? Nực cười! Vương gia đêm nay nghỉ lại chỗ ta, để xem ai sẽ giải xuân dược cho ngươi? Lại chẳng phải đi kiếm một nam nhân khác sao? Đến lúc đó, ta chỉ cần cho người đến bắt gian là xong. Ha ha ha.

Cuối cùng ngươi vẫn bại dưới tay ta thôi, Chính Quốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro