Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Nhìn thấy Thái Hanh đã đi khuất, Điền Lâm định tiến lại gần sờ lên vai Điền Chính Quốc, cậu nhanh chân lùi lại một bước, để cánh tay của ông lơ lửng trên không. Điền Lâm khựng lại một chút rồi rút tay về, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, nói: "Ta nghe nói hôm qua con đuổi Thái Hanh ra khỏi phòng."





Điền Chính Quốc cúi đầu đáp: "Phụ vương đã biết rõ cần gì phải hỏi lại."





Điền Lâm thở dài: "Quốc nhi, ta cũng chỉ muốn tốt cho con, nếu con không hạnh phúc ta cũng thể yên lòng."





Điền Chính Quốc ngước mặt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Điền Lâm: "Ở đây không có người ngoài, phụ vương không phải mèo khóc chuột giả từ bi. Đồ ông muốn ta nhất định sẽ lấy được, chỉ cần giữ lời hứa."





Điền Lâm cười lớn trở về ghế ngồi: "Đương nhiên rồi, nhưng muốn lấy được thứ đó không phải nên vun đắp tình cảm với tướng công của ngươi ư? Chiếm được lòng tin của hắn rồi nhanh chóng mang thứ đó về đây, ta đã giúp ngươi một phần rồi đấy."





"Lần sau, không dám phiền phụ vương nhọc lòng."





Điền Chính Quốc siết chặt tay trong vạt áo, cúi xuống hành lễ rồi bước nhanh ra ngoài. Điền Lâm cười nửa miệng nhìn theo bóng lưng dần xa dần.





Trác Phong ở ngoài cửa nhìn thấy Điền Chính Quốc đi ra liền lo lắng chạy lại hỏi: "Thế tử, vương gia có làm khó người không?"





Điền Chính Quốc mệt mỏi lắc đầu: "Về phủ rồi nói, Thái Hanh đâu?"





"Lúc nãy còn thấy ở đây, chắc là đi dạo xung quanh rồi."





Vương phủ khá rộng, không biết hắn lại chạy lung tung đi đâu, Điền Chính Quốc cũng lười tìm nên quyết định ra bên ngoài chờ, một lát hắn cũng sẽ tự biết đường mà ra. Đi được một đoạn thấy phía trước có người, Trác Phong nhăn mặt nói: "Là nhị gia, thế tử có cần tránh không?"





Con trai thứ hai của Điền Lâm, Điền Mạc Liên. Quan hệ giữa hai người vốn không tốt, thường ngày Điền Chính Quốc tránh được sẽ tránh, thế nhưng hiện tại y cũng không phải người của vương phủ nữa, điều này không cần thiết.





"Xem ai đến này, hóa ra là Kim phu nhân ha ha. Đệ đệ sao mới gả đi được một hôm đã trở về nhà rồi, Kim nhị công tử không biết thương hoa tiếc ngọc sao?" Chưa đến gần đã nghe thấy tiếng của Điền Mạc Liên mỉa mai từ xa.





"Nhị ca lâu rồi không gặp." Điền Chính Quốc nở ra một nụ cười tươi, không để ý đến lời những lời nói kia.





Điền Mạc Liên phe phẩy quạt trên tay: "Cũng chưa lâu lắm, đệ đệ giờ đã là thê tử của người ta, không phải hiện tại nên ngoan ngoãn ở nhà làm một hiền thê hay sao?" Hắn vừa nói vừa dùng quạt vuốt lên gương mặt của Điền Chính Quốc.





"Do phụ vương có việc cần đệ làm, không thì đệ cũng tự biết thân biết phận."





Điền Mạc Liên nghe vậy khuôn mặt biến sắc, trong bốn người con y là người bị phụ vương coi thường nhất, không tính muội muội còn nhỏ, mọi chuyện lớn bé đều giao cho đại ca làm đã đành, đến một tên nghiệt chủng do thiếp thất sinh ra cũng được coi trọng hơn. Hiện tại chưa kịp vui mừng người mình chướng mắt bao lâu nay bị gả cho nam nhân, định lại gần chêu chọc khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã. Không ngờ phụ vương vẫn coi trọng tên này như vậy, phụ vương có chuyện cũng không để hắn làm đây là coi thường ta sao?








"Một tên ma bệnh như ngươi thì làm được trò trống gì, đừng có đắc ý!" Điền Mạc Liên hằn giọng.



Điền Chính Quốc cười thầm, phụ vương không coi trọng chính là điểm yếu của hắn. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Điền Mạc Liên như gãi phải chỗ ngứa không giữ được bình tĩnh. Ngày trước Điền Chính Quốc lười khiêu khích, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của nhị ca mình cậu lại cảm thấy trong lòng vui vẻ.



"Nhị ca phải cảm thấy may vì ta thân thể không tốt..." Điền Chính Quốc vừa nói vừa bước lên từng bước. "Ta mà cũng khỏe mạnh như nhị ca, vương phủ này đâu còn chỗ cho nhị ca đứng."



Điền Mạc Liên nhìn đệ đệ hàng ngày mình coi thường hôm nay to gan dám phản bác lại, đã vậy còn trừng mắt nhìn, cơn giận nổi lên làm khuôn mặt hắn đỏ chót.



"Đồ nghiệt chủng này!" Điền Mạc Liên dứt lời liền đẩy Chính Quốc một cái mạnh. Y không tránh được liền ngã xuống dưới dất.



"Thế tử!" Trác Phong vội đỡ Chính Quốc lên, quay ra nhìn Điền Mạc Liên. "Nhị gia cũng biết chủ tử nhà ta thân thể không tốt, việc gì phải ra tay mạnh vậy."



Thái Hanh trong lúc đợi Điền Chính Quốc tranh thủ đi luẩn quẩn quanh phủ, khi trở về đúng lúc gặp cảmh này. Nơi này là vương phủ hắn không muốn giúp nhưng lại ngại vương gia, do dự một lúc vẫn tiến lại gần.



"Hóa ra thế tử ở đây." Hắn nở nụ cười, giả vờ ngạc nhiên: "A... Mạc Liên quận vương cũng ở đây sao? Hân hạnh."



Điền Mạc Liên nhìn thấy Thái Hanh, thu lại nét mặt nở nụ cười gượng: "Kim nhị công tử, hân hạnh."



Lúc này Trác Phong đã đỡ Chính Quốc đứng lên, y phục màu trắng đã bị dính vài vết bẩn, hai tay trắng nõn rỉ máu. Thái Hanh nhíu mày nhìn Điền Mạc Liên: "Có chuyện gì vậy?"



"Là ta bất cẩn vấp ngã." Chính Quốc giành lời nói trước.



"Đúng vậy là Chính Quốc bất cẩn, đệ đệ thân thể không tốt thì không nên ra ngoài nhiều." Điền Mạc Liên nói kèm theo ý cười.



"Vậy sao? Phải cẩn thận một chút chứ, có bị thương nặng không?" Thái Hanh biết rõ hai người đang nói dối nhưng không vạch trần, là huynh đệ cùng cha khác mẹ mấy ai có thể hòa hợp với nhau. Chuyện nhà họ bản thân cũng không nên xía vào.



Điền Chính Quốc nhìn Thái Hanh lắc đầu.



"Vậy thì tốt." Thái Hanh mỉm cười.



"Không còn chuyện gì đệ xin phép đi trước, nhị ca cáo từ." Chính Quốc nói rồi đi lướt qua người Điền Mạc Liên, Điền Mạc Liên không quên ném cho y một ánh mắt khinh thường.



Trong thư phòng của vương phủ, Lương Bằng thị vệ thân cận của Điền Lâm đang bẩm báo: "Lúc nãy tam thế tử và nhị quận vương có một chút xung đột, bị Thái Hanh nhìn thấy."



Điền Lâm nhắm mắt xoa tràng hạt trong tay, mặt không biểu cảm.



"Thái Hanh có biểu hiện gì không?"



"Chắc là không, huynh đệ trong nhà xung đột cũng thường xảy ra, vương gia không cần lo lắng." Lương Bằng dừng một lúc lại nói tiếp. "Vương gia, người nhất định phải đưa tam thế tử qua đó chắc không chỉ vì vật kia..."



"Ngươi theo ta bao năm càng ngày càng có đầu óc hơn rồi." Điền Lâm cười như không nhấp một ngụm trà.



"Đều nhờ ơn vương gia dạy bảo."



Điền Lâm cười lớn: "Thật ra ta muốn kéo cả Kim phủ xuống nước cùng, lão già họ Tống kia bằng mặt mà không bằng lòng, sau lưng âm thầm cấu kết người về phe mình. Kim Thiên Vũ mặc dù không về phe nào nhưng trong tay hắn có nhiều binh mã như thế, nếu hắn về phe họ Tống kia quả thật là phiền phức."



"Vậy nên thế tử qua bên đó, Kim tướng quân không dám hành động lỗ mãn."



"Ha ha quả đúng là như vậy, một mũi tên trúng hai đích. Con gái út ta còn nhỏ không thì đã sớm bị gả qua bên đó, cũng nhờ ngươi cho ta chủ kiến đưa Chính Quốc sang, chuyện thế này cũng nghĩ ra được." Điền Lâm đắc chí vỗ vai Lương Bằng.



"Vẫn là vương gia anh minh. Nhưng thế tử với vương gia..." Lương Bằng ngập ngừng hỏi.



Điền Lâm xua xua tay: "Cái này không cần lo. Chuyến đi Đông Anh ngươi sắp xếp rồi qua Kim phủ báo lại đi."



"...Vâng." Lương Bằng còn muốn hỏi tiếp nhưng y biết mình không nên nhiều lời đành lui ra ngoài.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro