Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh cả mặt cứng đờ, đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Nếu bây giờ bước ra ngoài, tin tức đêm tân hôn hắn bỏ Chính Quốc trong phòng một mình sẽ đến tai vương gia. Ông ta yêu thương con như vậy, nhất định sẽ không để yên. Hắn hiểu rất rõ tính của vương gia, ra tay tàn nhẫn không hề nương tay.





Như kiếp trước Thái Hanh cũng từng suy tính bao nhiêu kế để hủy hôn, nhưng ngoại trừ vương gia chính miệng nói hủy bỏ, không thì không có cách gì cản được hôn sự này. Dù có giả vờ bị thương sắp chết, ông ta cũng khiêng hắn lên bái đường. Thời điểm này, quyền lực chưa có, chưa thể vội trở mặt. Chính Quốc cũng không phải trẻ con, chịu một chút ấm ức sẽ về mách phụ thân, hắn mới lạnh nhạt với y trước.





Nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa này, mọi chuyện sẽ khác. Thái Hanh đang suy tính nên làm thế nào thì đã bị một đôi tay thon dài đẩy mình ra cửa, khi phản ứng lại hai cánh cửa đã "Rầm" một cái đóng trước mặt.





Chính Quốc sau khi đẩy Thái Hanh ra ngoài cửa lặng lẽ ngồi trước gương, nhìn khuôn mặt lập lờ ẩn hiện trên gương đồng, bàn tay nắm chặt, môi mím thành một đường. Thái Hanh bên ngoài gõ cửa liên hồi, Chính Quốc như không nghe thấy đứng dậy cởi bỏ áo ngoài. Một tay đặt lên ngực sờ trái tim đang đập liên hồi, cảm giác này không phải rung động, nó mang theo một chút đau đớn đến khó chịu. Từ trước tới nay chưa từng gặp tình trạng này, Chính Quốc nhíu mày, không lẽ Tần phủ này có thứ gì khiến thân thể cảm thấy không thoải mái?





Thái Hanh gõ cửa vài lần không được liền dứt khoát bỏ đi, kiếp trước Chính Quốc dù có lạnh lùng cũng chưa từng phũ phàng với hắn như vậy. Có thể là trùng sinh lại nên mọi thứ đều thay đổi, nghĩ đến đây hắn tự dưng đứng lại.





"Không lẽ Chính Quốc cũng trùng sinh?"





Ý nghĩ này lướt qua đầu làm hắn không rét mà run. Không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra. Ban nãy lúc Thái Hanh quan sát, ánh mắt đó chỉ hờ hững không có thù hận hay, oán trách gì. Để chắc chắn ngày mai sẽ thử kiểm tra lại, nếu đúng thật y cũng trùng sinh thì quả thật phiền phức.





Thái Hanh đi lòng vòng xung quanh phủ, bên ngoài khách đã đi bớt, âm thanh ồn ào cũng bớt dần đi. Gia đinh trong nhà đều tụ tập ở bên ngoài nên chỗ ở của hắn không một bóng người, Tần phủ rộng thì rộng nhưng để kiếm một chỗ để ngủ quả thật cũng hơi khó, hơn nữa vấn đề này hắn cũng chưa từng nghĩ qua. Ngày trước cùng lắm là ngủ ở thư phòng, nhưng nơi đó phải vòng qua chỗ sảnh chính, không được.





Còn lại thì là viện của phụ mẫu, nhà bếp, nơi ở của gia đinh, những phòng không dùng đến thì để trống bao năm bụi bặm càng không thể ở. Ra bên ngoài thuê khách điếm ở tạm càng không được, Thái Hanh nhìn bộ hỉ phục đỏ chót trên người cười gượng. Kinh thành này đi đâu mà chả có người nhận ra Thái Hanh hắn. Bước ra ngoài tin tức hắn nửa đêm bị đuổi, phải đi thuê khách điếm ở càng mất mặt hơn.





Trời đầu xuân không rét nhưng vẫn se se lạnh, nhất là về đêm và sáng sớm, Thái Hanh lau đi sương sớm đọng trên áo, nhảy từ trên nóc nhà xuống, đúng lúc chạm mặt Tu Kiệt đi tuần sớm ngang qua.





Tu Kiệt đột nhiên bị một bóng người nhảy xuống trước mặt giật mình định rút kiếm, nhìn thấy người kia lại là Thái Hanh nên vội vàng thu tay lại, nhưng cũng không khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Nhìn bộ dạng của Thái Hanh có vẻ là ở ngoài suốt một đêm.





Tu Kiệt tò mò hỏi: "Công tử, sáng sớm sao người lại từ trên kia nhảy xuống vậy? Không lẽ công tử ở trên đó suốt một đêm sao?"





Thái Hanh vốn muốn né tránh người không ngờ lại gặp phải Tu Kiệt, cũng may chỉ có một người, Thái Hanh tính tình vốn tốt nên xem Tu Kiệt như bằng hữu, hàng ngày hai người nói chuyện thoải mái không câu nệ.





Thái Hanh vội tránh đi ánh mắt của Tu Kiệt, nói: "Nhìn còn không thấy sao?"





Tu Kiệt vội lo lắng hỏi: "Công tử! Sao người có thể bỏ lại thế tử một mình trong phòng như vậy? Chuyện này đến tai lão gia, phu nhân còn cả vương phủ nữa thì sao, hôm trước người đã hứa với nô tài là sẽ nhịn rồi mà!"





Thái Hanh bất đắc dĩ gượng cười: "Ngươi nghĩ ta muốn ngồi đây cả đêm lắm sao? Ta là bị đuổi!"





"Thế tử đuổi người khỏi phòng? Không thể nào! Là công tử nói gì chọc giận thế tử trước đúng không?"





Thái Hanh bị nói trúng, mím chặt môi xoay người bước đi, tâm trạng trở nên bực bội. Hôm qua đúng là hắn tỏ thái độ trước, cũng chỉ là muốn người kia biết điều không có tình cảm gì với mình. Thế nhưng không ngờ y lại phũ phàng như thế, chuyện này sớm muộn gì phụ thân và vương gia cũng biết, kiểu gì cũng sẽ bị trách mắng một trận.





Hắn quay đầu nhìn Tu Kiệt vẫn đứng yên, lớn tiếng quát: "Còn đứng đấy!"





Tu Kiệt hoảng hồn vội chạy theo, không quên lẩm bẩm: "Xem ra mình đoán đúng rồi, đã nói thiếu gia đừng chọc giận vị đó rồi mà."





Sáng sớm theo phép tắc phải đến bái kiến phụ mẫu rồi dâng trà, Thái Hanh muốn tránh Chính Quốc nhưng vẫn phải quay về phòng để thay y phục rồi tắm rửa. Tóc của hắn đã bị sương sớm làm cho ướt nhẹp rất khó chịu, trước khi dọn đến phủ mới hắn với Chính Quốc vẫn phải ở chung một phòng. Thái Hanh thầm nghĩ cố gắng nhịn thêm vài ngày vậy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro