Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở sảnh chính Kim lão gia và Kim phu nhân đã ngồi sẵn đợi, xung quanh phủ vẫn treo đầy chữ hỉ, thế nhưng Kim phủ bao trùm là không khí ảm đạm không có chút gì gọi là vui vẻ. Nhìn thấy Thái Hanh và Chính Quốc bước vào Kim lão phu nhân sắc mặt càng kém, tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn làm nước bắn ra tung tóe. Kim lão gia thấy vậy vỗ vỗ tay để bà bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn về phía hai người, nói: "Đến rồi à, mau ngồi đi."





Kim phu nhân lườm Kim Thiên Vũ một cái hắng giọng nói: "Ngồi gì mà ngồi, không phải là nên quỳ xuống dâng trà cho trưởng bối sao?"





Thái Hanh biết mẫu thân mình tức giận, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, nha hoàn hiểu ý lập tức dâng hai trén trà lên, một đưa cho Thái Hanh, một đưa cho Chính Quốc.





Thái Hanh quỳ xuống trước, kéo Chính Quốc theo, hai tay dâng trà qua phía Kim Thiên Vũ.





Thái Hanh: "Thỉnh an phụ thân."





Kim lão gia nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, Chính Quốc cũng làm theo Thái Hanh, dâng chén trà trước mặt Kim Thiên Vũ.





Chính Quốc: "Thỉnh an nhạc phụ."





Kim Thiên Vũ đón lấy chén trà rồi cười, nhấp môi xong ông lôi từ trong túi ra hai bao thư màu đỏ, đưa cho mỗi người một cái.





"Được rồi, đây là quà gặp mặt không có gì nhiều, chỉ mong hai đứa bách niên giai lão ha ha. Qua thỉnh an mẫu thân con đi."





Thái Hanh nhận lấy bao thư rồi nâng một chén trà khác về phía Kim phu nhân.





"Thỉnh an mẫu thân."





Kim phu nhân nhấp môi, đến lượt Chính Quốc bà nhận lấy nhưng không uống, đặt chén trà lên trên bàn. Dù hiện tại đang rất tức giận nhưng không dám đắc tội vương gia nên cố gắng kiềm chế, hằn giọng nói: "Ta thấy bên ngoài có xe ngựa của vương phủ, thế tử và Lăng Nhi định qua bên đó sao?"





Thái Hanh nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Chính Quốc giành lời nói trước: "Đúng vậy, vương gia tìm bọn con. Vốn dĩ định sau khi trở về mới đến thỉnh an mẫu thân..."





Kim phu nhân nghe vậy đập mạnh tay xuống bàn, bà dù sao cũng xuất thân là tiểu thư danh giá, phụ thân là quan nhất phẩm trong triều Tô thái sư, từ nhỏ Tô Diệp đã được dạy lễ nghi rất cẩn thận, ít khi tức giận mà thể hiện ra ngoài. Ngay cả kiếp trước Thái Hanh cũng hiếm khi thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, nhìn mẫu thân trước mắt hắn bỗng cảm thấy trong lòng xúc động không kiềm chế nổi, hai mắt bắt đầu đỏ lên. Tránh người khác nhìn thấy hắn liền cúi gằm mặt xuống.





Kim Thiên Vũ thấy phu nhân của mình lại bắt đầu khó chịu liền đứng dạy vỗ lưng bà, vừa quay qua phía hai người đang quỳ dưới đất xua xua tay.





Kim Thiên Vũ: "Vương gia có việc thì mau mau đi đi."





Tô Diệp còn muốn nói gì đó liền bị ông cản lại nhìn hai người vẫn quỳ dưới đất, lớn tiếng nói: "Còn không mau đi."





Hắn lấy lại bình tĩnh, đứng dậy hành lễ với hai người xong kiền kéo Chính Quốc ra ngoài. Thấy hai người đã đi khuất Kim Thiên Vũ mới quay qua nhìn phu nhân, hạ giọng nói: "Bảo bà bao nhiêu lần rồi, nhịn một chút. Không đắc tội với vương gia được đâu."





Tô Diệp đôi mắt đỏ ửng như sắp khóc: "Nhịn, nhịn, nhịn! Ông chỉ biết nói câu đó thôi à? Đường đường là một tướng quân, khí thế chém chém giết giết ngoài chiến trường của ông đâu, có một đứa con trai thôi cũng không bảo vệ nổi!"





Kim Thiên Vũ thở dài: "Chính vì là võ tướng chỉ biết chém chém giết giết, tôi làm sao đấu lại đám người lắm mưu nhiều kế trong triều kia. Phu nhân đừng quá tức giận không tốt cho sức khoẻ."





"Ông nói không tức mà được sao? Nửa đêm nó đuổi con trai chúng ta ra ngoài, sáng ra thì trở về vương phủ. Vô phép tắc như thế ai mà nhịn cho được, mãi Lăng Nhi mới thành thân tôi chỉ mong có cháu bế, giờ nhìn xem. Kim gia chúng ta chỉ có một mình nó là đích tử đó ông có biết không?"





"Biết, tôi biết chứ. Vương gia cũng đâu nói không cho Lăng Nhi nạp thiếp, đợi thời gian nữa tìm thiếp thông phòng cho nó là được."





Tô Diệp cầm khăn lâu đi giọt nước mắt: "Nhà chúng ta cũng là danh gia vọng tộc, chưa từng chịu ủy khuất như thế này bao giờ. Chẳng phải trong tay ông có nhiều binh mã lắm sao, sao không dẫn binh cướp con trai trở về đi."





Kim Thiên Vũ thở dài: "Phu nhân nghĩ tôi không muốn sao, chỉ là... Đánh không lại."





Tô Diệp vùi mặt vào trong khăn khóc lớn.





Kim Thiên Vũ vội vàng ôm phu nhân của mình vào trong lòng dỗ dành: "Phu nhân đừng thương tâm nữa, ta thấy Chính Quốc đứa bé đó cũng rất được mà. Người ngoài muốn nhìn mặt nó còn khó, dung mạo như vậy cũng không ủy khuất cho Lăng Nhhi."





Bà nghe vậy liền đẩy ông ra giận dỗi đi về phòng, trước khi đi không quên quay lại lườm thêm một cái. Kim lão gia bị bỏ lại vội vàng đuổi theo sau, ông lại nói gì sai sao?





Thái Hanh và Chính Quốc ngồi cùng một kiệu, kiệu đủ rộng nhưng Chính Quốc vẫn ngồi sát vào vách, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, suốt đoạn đường y không mở miệng nói một câu nào. Thái Hanh cũng không có ý định mở lời trước nên không khí bên trong hơi ngột ngạt, cũng may đoạn đường không xa, đi thêm một lúc thì xe ngựa dừng lại trước cổng vương phủ.





Phủ của vương gia rất lớn, xung quanh cũng treo toàn vải đỏ và chữ hỉ như Kim phủ, ai nhìn cũng biết trong nhà vừa có hỉ sự. Chính Quốc nhảy xuống khỏi xe trước, Thái Hanh lặng lẽ đi theo. Sự lạnh lùng của y hiện tại làm hắn cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ vì câu nói hôm qua mà y giận mình rồi sao?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro