Chap 16: Đừng loạn tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung nhìn bóng lưng Jeon Jungkook rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Lee Daehyun ở bên cạnh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà cười: "Cũng khá là trùng hợp, quần áo lại vừa vặn giống nhau."

Kim Taehyung không nói gì, chỉ ngồi lên xe. Lee Daehyun ngồi ở ghế phụ trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, như suy tư cái gì đó. Xe rất nhanh đã đến nơi rồi dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân.

Lee Daehyun cầm bánh kem đi vào hội quán, đến phòng bao trên lầu hai. Trên sô pha đã có một nhóm nam nữ trẻ tuổi ngồi nói chuyện, Lee Daehyun nở một nụ cười: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

"Trên đường mua một cái bánh ngọt nên đến trễ một chút." Lee Daehyun giải thích.

Song Soho cũng ở đó đùa giỡn nói lại: "Daehyun vẫn còn thích ăn bánh kem như vậy à."

Bên cạnh lại một người khác nói tiếp nói: "Nói mới nhớ, Kim thiếu cũng rất thích đến cửa hàng này."

"Đúng vậy, tôi rất nhiều lần đều thấy Kim thiếu mua bánh kem ở cửa hàng này. "

Lee Daehyun đi tới rồi ngồi xuống một chỗ trên sô pha, lại nhìn phía Kim Taehyung có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh không phải là không thích ăn đồ ngọt sao?"

"Không ăn." Kim Taehyung ngồi xuống bên cạnh Lee Daehyun, không chút để ý trả lời: "Là mua cho Jeon Jungkook."

"Jeon Jungkook..." Lee Daehyun nhẩm cái tên này, có chút cảm khái nói: "Dạo trước tôi có nghe nói là bên cạnh anh có người, ở bên nhau 5 năm rồi sao?"

"Ừm." Kim Taehyung tùy ý lên tiếng.

"Nếu kết hôn, nhớ gửi cho tôi thiệp mời." Lee Daehyun cười cười.

"Cái gì! Làm sao có khả năng kết hôn!" Đột nhiên bên cạnh có người thò qua: " Jeon Jungkook chỉ là một cái bình hoa, chơi đùa một chút thì được."

Kim Taehyung dựa vào sô pha uống rượu, tựa hồ đang nghe cái gì không liên quan đến mình, không chút để tâm.

"Cho dù là bình hoa... " Lee Daehyun cầm lấy một ly nước uống trên bàn, không nhanh không chậm nói: "Thì cũng đã nuôi 5 năm!"

Nuôi 5 năm.

Vẫn sẽ có chút để ý.

Lee Daehyun khẽ cau mày nhìn nam nhân bên cạnh.

Song Soho bộ dáng ngả ngớn nói: "Dù sao thì sớm hay muộn Kim thiếu cũng sẽ vứt bỏ cậu ta."

Kim Taehyung lúc này mới lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, ít nói vài câu."

"Được được được, không nói." Song Soho xua xua tay, lại nhìn phía Lee Daehyun hỏi: "Gần đây thân thể của cậu thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói tình huống đã tốt lên rất nhiều." Lee Daehyun nói tiếp: "Bất quá tôi ngủ không ngon, ở trong khách sạn cũng không thoải mái, có điểm lạ giường... "

Lee Daehyun hỏi: "Các cậu có tiểu khu nào tốt có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi chuẩn bị tìm mua vài căn hộ ở bên này."

Có người hỏi: "Mua nhà ở đây? Cậu dự định sống ở đây lâu dài à Daehyun?"

"Ừm, lần này trở về sẽ không đi nữa, nên muốn mua một căn hộ tương đối tốt." Lee Daehyun gật gật đầu lại cười: "Nhưng đừng quá đắt."

"Tôi biết! Gần đây bên bờ sông bên kia có một khu biệt thự mới!"

"Cũng có một biệt thự mới ở phía Bắc khu, tôi thấy cũng khá tốt."

"Bắc khu không được, bên kia có chút loạn... "

Một đám phú nhị đại vô cùng náo nhiệt thảo luận chuyện mua nhà, mãi cho đến khi một giọng nam đột nhiên cắt ngang.
"Bờ biển Giang Nam phía Tây thành phố. Tôi vẫn còn một căn hộ trống ở bên đó."

Bờ biển Giang Nam là một trong những địa phương nổi tiếng với những người giàu có, và giá đất không hề rẻ. Lee Daehyun cũng biết nơi này: "Anh là muốn bán cho em sao?"

Kim Taehyung không nói gì, chỉ uống rượu. Ly rượu cạn sạch, Lee Daehyun cầm lấy bình rượu vừa rót rượu cho Kim Taehyung vừa cười hỏi: "Chúng ta đều là bạn cũ, có thể giảm giá cho tình bạn không?"

Bởi vì tư thế rót rượu, khoảng cách giữa hai người có chút gần. Kim Taehyung quay qua nhìn sườn mặt Lee Daehyun. Lee Daehyun đeo kính gọng mỏng, nét mặt rất nhu hòa, Kim Taehyung còn có thể ngửi được mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người đối phương.

"Không cần." Kim Taehyung lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu thích nó thì tặng cho cậu."
Khi Kim Taehyung trở lại chung cư đã là 1 giờ sáng. Cửa ra vào có để lại đèn, Kim Taehyung cởi áo khoác ném lên sô pha, nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách có một chiếc bánh kem. Bánh kem đã bị ăn một nửa, nhưng phần còn lại vẫn chưa ăn hết, nằm trơ trọi trên bàn.

Kim Taehyung xoay người trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy trên giường gồ lên một cục. Jeon Jungkook hẳn là đã ngủ rồi, Kim Taehyung vòng qua mép giường, đi vào giá sách bên cạnh mở ngăn kéo ra lục lọi ở bên trong.

Động tác của Kim Taehyung rất nhẹ, chỉ là người trên giường căn bản không có ngủ, vừa nghe được động tĩnh trong phòng liền gọi một tiếng: "Taehyung"

Kim Taehyung lên tiếng tùy ý hỏi: "Chìa khóa căn hộ bên bờ biển Giang Nam cất ở chỗ nào?"

Jeon Jungkook lúc này mới đứng dậy, bật đèn pha trong phòng ngủ lên rồi đáp: "Tất cả đều cất ở bên trong."
Jeon Jungkook đi tới mở ngăn kéo ở dưới cùng tủ sách, lấy ra một cái hộp đựng đồ bên trong có đủ loại chìa khóa trong đó. Jeon Jungkook lục lọi trong hộp một hồi, tìm được chìa khóa của căn hộ bên Giang Nam rồi giao cho Kim Taehyung.

Kim Taehyung sau khi lấy được chìa khóa, liền lấy điện thoại ra gọi điện. Vừa vặn Jeon Jungkook ngẩng đầu lên liếc mắt một cái liền thấy được trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Daehyun"

Jeon Jungkook sững sờ nhìn đến Kim Taehyung. Mà Kim Taehyung đang cầm điện thoại di động đi ra ban công, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia. Jeon Jungkook yên lặng đem hộp đựng đồ cất lại trong ngăn kéo, loáng thoáng có thể nghe được thanh âm nói chuyện bên ban công, hình như có liên quan đến chuyện căn hộ bên Giang Nam.

Jeon Jungkook cúi đầu, thu dọn ngăn kéo xong liền xoay người trở lại giường. Kim Taehyung bên kia cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, quay trở lại vào phòng đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Jeon Jungkook nhìn hắn không nhịn được hỏi: "Anh là muốn tặng căn hộ này...cho Lee Daehyun sao?"

"Ừm." Kim Taehyung ngồi ở mép giường, nới lỏng cà vạt.

Jeon Jungkook mở to mắt, nhẹ giọng nói: "Anh đối xử với cậu ấy thật tốt, còn đem căn hộ tặng cho cậu ấy."

Kim Taehyung nghe xong liền quay đầu nhìn sang, không nhanh không chậm gọi: "Jungkook."

"Cậu ấy là bạn của anh." Kim Taehyung nói: "Cậu ấy ở khách sạn ngủ không quen, muốn đổi một địa điểm tốt nhất."

Jeon Jungkook cuộn mình ở trong chăn: "Anh có rất nhiều bạn." Bạn bè của Kim Taehyung nhiều như vậy, nhưng cố tình chỉ có Lee Daehyun là đặc biệt nhất.

"Nhưng cách anh đối xử với họ hoàn toàn không giống với Lee Daehyun... " Âm thanh Jeon Jungkook hơi rầu rĩ.

Kim Taehyung không có phản bác, chỉ vươn tay xoa xoa lên đầu Jeon Jungkook, nhẹ giọng nói: "Jungkook, đừng nghĩ nhiều."
Ngữ khí của Kim Taehyung có chút thản nhiên, nhưng những lời nói ra lại thập phần tàn nhẫn.

Jeon Jungkook nhìn lại: "Taehyung, em cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy."

Cậu không muốn suy nghĩ miên man như vậy.

Cậu trở nên bất an, trở nên bắt đầu ghen ghét. Chính là vì tại sao Kim Taehyung lại đối xử với người đó tốt đến như vậy?

Hai mắt Jeon Jungkook đỏ hoe, cảm xúc trong lòng ngực có chút sắp mất khống chế. Kim Taehyung ngồi ở mép giường, nhìn cặp mắt đào hoa kia thoáng duỗi tay, lòng bàn tay khẽ cọ lên khóe mắt của thiếu niên.

Ở đó có một nốt lệ chí.

Kim Taehyung vuốt ve nốt nhỏ kia, chậm rãi nói: "Vậy ngoan một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro