Chương 1 : Trong một khu rừng nguy hiểm, có một con dơi còn nguy hiểm hơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Trong một khu rừng nguy hiểm, có một con dơi còn nguy hiểm hơn.

Len lỏi trong bóng tối, dọc theo con đường mòn, một cô bé khoảng chín, mười tuổi chạy trối chết. đằng sau có tiếng người chửi rủa. Bọn họ không ngừng bắn tên về phía cô bé.

“Mẹ kiếp, mày đứng lại cho bọn tao !”

Bộ thiểu năng hay sao mà nghe lời các người, cô bé nghĩ thầm, bước chân càng nhanh hơn. Con đường trước mặt dần trở nên mờ mịt, cả người cô bé choáng váng, chân bắt đầu bủn rủn. Lúc nãy không cẩn thận để một mũi tên sượt qua vai chảy máu, không ngờ trong mũi tên có tẩm thuốc mê. Cứ thế này thì cô sẽ bị tóm mất. Không được ! Quay về chỉ có một con đường chết, dù thế nào đi nữa cũng không thể quay đầu lại.

Tiếng những gã đàn ông như gần như xa, cô bé biết thính giác đang dần dần tê liệt, một chốc nữa ý thức cũng sẽ mất đi. Cô bé lấy hết sức lực phóng vào khu rừng trước mặt. Bọn đàn ông sững sờ, lầm bầm vài câu, sau đó quay người lục tục bỏ đi. Cô bé không biết vì sao bọn họ tha cho cô, cô bé buông lỏng toàn thân, cả người vô lực thiếp đi.

.

.

.

.

.

.

“Dậy đi, nếu không em sẽ chết đấy”. Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Cô bé bừng tỉnh. Xung quanh đã bị bóng tối nhấn chìm, cô bé phải mất một lúc lâu mới có thể thích nghi với màn đêm. Cây cối đứng sừng sững vây quanh cô bé, giống như nhà tù giam giữ cô.

Cô bé nheo nheo mắt, trước mặt cô là một người đàn ông.

Anh ta mặc trên người bộ quần áo đen tuyền, trên cổ choàng một cái khăn cũng đen nốt, mái tóc đen loà xoà che đi đôi mắt, toàn thân âm trầm, u tối, còn đen hơn cả màn đêm.

Cô bé rùng mình, không rõ mình đã dây vào loại người gì đây, nhìn anh ta chỉ thấy hai chữ ‘xui xẻo’ mà thôi. Cô bé chống tay ngồi dậy, nhưng thuốc mê vẫn còn trong cơ thể chưa tan hết, cô bé liền ngã sấp xuống.

“Chỗ này không nên ở lâu. Bé con, để tôi giúp em.”

Anh ta ôm cô bé vào lòng, để cô dựa đầu vào vai, sau đó búng người phóng lên cây. Cô bé hoảng hốt, không biết anh ta định đưa mình đi đâu, vừa nghĩ liền muốn giãy thoát ra khỏi vòng tay cứng rắn này, nhưng cơ thể xụi lơ, chỉ có thể mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.

Người đàn ông nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, thoăn thoắt như chim én. Chẳng bao lâu anh ta dừng lại. Cô bé nhìn cảnh tượng trước mặt, những loài cây kỳ lạ, uốn éo không theo bất kì hình dạng nào. Có cây toàn thân màu đỏ, lốm đốm đen, thân cây hình zíc zắc, lá đỏ hình bầu dục. Có cây màu xanh lam, bò ngổn ngang dưới đất, giống như những con rắn đang há miệng chực chờ con mồi. Có cây thân gai tua tủa, có cây trơn nhẵn, phát ánh sáng nhàn nhạt.

Người đàn ông di chuyển, lần này anh ta không nhảy trên cây nữa mà đi bộ. Cô bé kinh ngạc, đây là khu rừng quỷ quái nào, hèn chi bọn họ không đuổi theo, rõ ràng đã biết đây là nơi kì lạ nên mới buông tha cho mình. Cô bé thầm nghĩ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, trốn thoát khỏi gã đàn ông ác độc đó, lại lọt vào một khu rừng bí hiểm, cả người đàn ông này nữa, không biết anh ta mang mình theo có ý tốt hay không. Như hiểu được những gì cô bé suy nghĩ, anh ta mở miệng.

“Đây không phải khu rừng bình thường. Nó là yêu quái, có tên gọi Tử Lâm.”

“Tử Lâm ?!”. Cô bé thốt lên. Cô biết Tử Lâm là gì. Một yêu quái lâu năm, có hình dạng một khu rừng, nhìn bề ngoài nó như một khu rừng bình thường, nhưng một khi ai đi lạc vào, sẽ không còn đường ra. Cô biết mình đang ở trong bụng con quái vật, nơi này không có thú vật, thực vật lại là loại có độc, tóm lại không có lương thực để sống sót. Một khi cô kiệt sức gục ngã, khu rừng sẽ hút lấy linh hồn cô, thân xác cô sẽ trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng nó.

Một khu rừng chết chóc.

“Anh…Anh cũng bị lạc vào đây như tôi?”. Cô thừa biết rõ ràng như thế, nhưng bây giờ chỉ có anh ta để dựa dẫm, cũng có thể anh ta bắt cô làm thịt, tóm lại cũng nên tra hỏi đối phương một chút.

“Không. Tôi vốn dĩ muốn tìm Tử Lâm.”

“Anh cố ý?!Tại sao??” . Qúa kinh ngạc ! Tử Lâm là yêu quái đáng sợ thế nào, người ta muốn tránh, anh ta lại cố ý bước vào? Con người này đúng là không đơn giản.

“Bé con, em không cần phải biết. Tôi cam đoan sẽ đưa em ra khỏi nơi này.” Tóc mái phủ trước trán làm cô bé nhìn không rõ khuôn mặt anh ta.

Anh ta không có ý hại mình, anh ta còn muốn giúp mình ra khỏi nơi này. Thiện cảm đối với người đàn ông trước mặt tăng lên. An toàn. Không biết vì sao cô tin anh ta, ở bên anh ta, cô bé sẽ an toàn.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đi ngủ.” Anh ta thản nhiên nói.

Cô bé đỏ bừng mặt. “ Đây là hoản cảnh nào mà còn muốn đi ngủ !!!”

“Ừm, đây là thời điểm Tử Lâm yếu nhất, nếu không tranh thủ ngủ lấy sức, đến tối nó mạnh lên sẽ rất nguy hiểm”.

Nói đoạn anh ta phóng vút lên cây. Cái cây này toàn thân đen sì sì, lá cây lại to, mềm mại như một cái nệm. Anh ta nằm xuống một cái lá ở trên cao, tay vẫn ôm chặt cô bé. Cô bé luýnh quýnh, hai tay nhỏ bé chống vào ngực anh ta muốn thoát ra. Anh ta lười biếng mở miệng.

“Bé con, em hãy yên lặng ngủ, nếu em đi lung tung, tôi không thể đảm bảo cho tính mạng của em đâu.”

Cô bé tức tối nhéo vào tay anh ta, nhưng vô ích, vòng ôm vẫn không lơi ra chút nào.

“Buông ra ! Anh không sợ tôi hại chết anh sao !” . Tuy đã từng trải qua nhiều chuyện, nhưng bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng ngủ như thế này, cô bé cảm thấy rất xấu hổ. Mà người này cũng thật là, dù cô chỉ là một con bé nhưng sao có thể tin tưởng người khác dễ dàng như vậy.

“Sẽ không. Em sẽ không hại tôi.”. Anh ta lim dim mắt, miệng hơi nhếch tỏ vẻ khinh thường. “Một cô bé con thì có thể làm gì được tôi”

“…”

Cô bé đành thoả hiệp, dù sao có thoát được khỏi nơi này hay không còn chưa chắc, bị ôm một chút cũng không phải là vấn đề lớn. Cô bé ngượng ngùng vùi mặt vào lòng người đàn ông. Hơi thở thơm mát vấn vít, nhẹ nhàng. Dựa vào sự nhạy cảm của thân thể đối với thời gian, cô biết dù xung quanh tối đen, nhưng thật ra bây giờ vẫn đang là ban ngày. Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, mặt trăng sẽ ló dạng trên đỉnh đầu, Tử Lâm sẽ tràn đầy sức mạnh. Nguy hiểm, chết chóc sẽ gần kề.

Nhớ đến lúc nãy nếu anh ta không xuất hiện, mình sẽ phải đơn độc chống chọi với Tử Lâm, cô bé khẽ thở phào. Vòng tay người đàn ông vô thức siết chặt, hơi thở đều đều, có lẽ anh ta đã ngủ say. Người đàn ông này sẽ không ngờ rằng, lúc tỉnh dậy, còn có một bất ngờ khác đón chào anh ta.

Cảm giác mềm mại ở trước ngực, một mùi hương ngọt ngào len lỏi vào cơ thể, có gì đó không đúng, anh ta khẽ cau mày mở mắt.

 Gương mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, mịn màng, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt to tròn xoe lung liếng đang nhìn anh ta. Tim anh bất ngờ đập lỗi một nhịp.

Đây là gương mặt của một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét có chút quen thuộc. Anh nhớ trước khi ngủ có nhặt một con bé ở bìa rừng, đem về định làm gối ôm ngủ cho thoải mái. Tại sao khi tỉnh lại trở thành đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp thế này ?!

Cô gái khẽ động đậy thân thể, cảm giác đầy đặn ở trước ngực theo xúc giác truyền về não bộ, anh bất giác nóng cả người, vội vàng mở to mắt, tỉnh táo hẳn lên.

Thân hình hai người đang áp sát vào nhau. Đôi chân thon dài, nuột nà, bắp đùi trắng trẻo lộ ra thấp thoáng sau làn váy mỏng.

Anh theo phản xạ quẳng cô qua một bên, lại quên mất chính mình đang ở trên cao. Chỉ nghe cô gái kêu thất thanh một tiếng, anh đã nhanh nhẹn chụp tay kéo cô lên.

Cô gái thở hổn hển, mặt tái mét. Anh chỉ im lặng quan sát. Thế này là thế nào? Con bé kia đi đâu rồi ?!

“Anh bị làm sao vậy, chưa từng nhìn thấy mĩ nhân hay sao.” Âm thanh trong trẻo vang lên, cô nhìn anh chau mày, đôi mắt to tròn nghi hoặc.

Người đàn ông này, đối với thân thể bé nhỏ của cô thì rất dịu dàng, vì sao cô vừa trở lại hình dáng thật, thái độ lại khác hoàn toàn. Suýt nữa thì té gãy cổ chết rồi.

“Con bé đâu rồi?” . Anh lạnh lùng hỏi. Anh ôm con bé ngủ, với khả năng của anh, chuyện tráo đổi một người trong lúc đang ngủ là không thể xảy ra, chỉ trừ khi…

“Con bé đó là tôi”.

“…” Đúng là không thể nào tin nổi. Anh biết có một bộ tộc chỉ toàn phụ nữ, ban ngày là trẻ con, ban đêm biến thành người lớn. Hình dáng ban đêm mới là hình dáng thật sự của họ. Nhưng bộ tộc đó cũng giống như bộ tộc của anh, đều đã tuyệt diệt hết rồi. “Cô là người Nguyệt Oán ?”

“Không tin sao?” Cô nghiêng đầu tinh nghịch nhìn anh. Mái tóc dài nâu đỏ theo động tác của cô nhè nhẹ di chuyển. Cô mặc trên người bộ váy trắng, chân váy có thêu hoa cúc xanh. Ban nãy khi cô vẫn còn trong hình dạng trẻ con, bộ váy dài quá đầu gối, nhìn qua chỉ thấy rộng thùng thình, bây giờ lại ôm sát cơ thể hoàn mỹ. Váy ngắn trên nửa đùi, bộ ngực đầy đặn lộ ra, nửa kín nửa hở đầy dụ hoặc, nhưng kết hợp với gương mặt ngây thơ của cô, tuyệt nhiên không hề có chút nào dung tục.

Anh cảm thấy choáng váng cả người. Người Nguyệt Oán trước kia được đồn thổi là vô cùng xinh đẹp, rất biết cách dụ dỗ đàn ông. Sau khi mang thai, họ liền moi tim bạn tình ăn. Nếu so với Tử Lâm đầy chết chóc, thì Nguyệt Oán lại là một yêu quái khiến người ta cam tâm tình nguyện mà chết.

Đây gọi là nguy hiểm chen nhau mà đến. Bất giác nuốt nước miếng, anh rút con dao giắt ở thắt lưng. Lại không ngờ rằng, chỉ còn lại bao đựng dao, con dao đã không cánh mà bay.

Cô gái khẽ cười, trên tay cầm con dao màu ngà, cô lật xem cán dao, cán dao có vẽ hình một con dơi và ánh trăng lưỡi liềm. Cô rất nhanh đã biết được người trước mặt là ai. Cả thân thể không kiềm chế liền run rẩy.

Biểu tượng con dơi và ánh trăng là của tộc Dơi. Những kẻ thủ ác lẩn trốn trong bóng đêm, chỉ chờ khi người ta sơ hở liền ra tay. Hèn chi anh ta vận đồ đen thui, hèn chi anh ta thích ngủ như vậy, căn bản anh ta là dơi. Những người đàn ông tộc Dơi luôn toát ra sự nguy hiểm bẩm sinh, là nỗi sợ hãi không tên đối với kẻ khác. Nhưng một trăm năm trước, khi Nguyệt Oán tuyệt diệt, tộc Dơi cũng biến mất. Không ngờ đến nay lại xuất hiện.

Anh cười khinh khỉnh. Trong mắt lộ ra sát khí. Bờ môi càng nhếch lên, cái chết càng đến gần. Chỉ thấy sau lưng anh mọc ra một đôi cánh. Cánh dơi đen tuyền hoà vào màn đêm.

Cô sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng toàn thân cứng đờ. Chỉ thấy nhoáng một cái, anh đã đè cô xuống, trong mắt ánh lên tia sáng.

“Bé con, đừng đùa với dơi, cần cổ trắng muốt này, mạch máu đang đập bên dưới…”

Anh ngừng một lát, liếm mép. “Thật muốn nếm thử.”

Cô lặng người nhìn anh, rõ ràng anh ta đã mất đi lí trí. Một trăm năm che giấu thân phận, trốn chui trốn nhủi mà sống, không ngờ đến hôm nay lại xui xẻo gặp anh ta.

Phụ nữ Nguyệt Oán không sợ bất cứ yêu quái nào, chỉ sợ duy nhất một bộ tộc. Đàn ông tộc đó chỉ khát khao duy nhất máu của Nguyệt Oán. Biết rõ đụng vào phụ nữ Nguyệt Oán sẽ bị moi tim, nhưng thật cố chấp, giống như tình yêu, lại điên cuồng mong muốn được nếm thử một lần.

Anh dám đụng vào cô, anh sẽ chết.

Nhưng nếu anh không thể kiềm chế, hút hết máu của cô, người chết lại là cô.

Rốt cuộc ai mới là con mồi.

Trên cổ có hơi thở phả ra âm ấm. Răng nanh chạm vào da thịt. Cô muốn giãy dụa, lại phát hiện cả người anh bất động. Anh đứng dậy, kiêu ngạo nhìn cô từ bên trên, đôi cánh giang rộng.

“Giết Tử Lâm trước.”

Anh ôm cô bay đi. Tiêu rồi. Trái tim cô chùng xuống. Không sớm thì muộn, anh ta cũng sẽ hút cạn máu cô.

“Tôi đã hứa sẽ đưa em ra khỏi nơi này an toàn. Bé con, tin tôi”.

Anh nói với cô, giống như nói với chính mình, không cho phép, anh không cho phép bản thân mình dễ dàng sa ngã như vậy. Không một ai, không một ai có thể khiến anh mất đi lí trí, ngay cả ham muốn đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không quên mất lời thề của mình. Sau khi giết Tử Lâm, phải thả con bé đi, nhất định không thể giữ nó bên cạnh.

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro