Vệt Máu Trên Tấm Ga Giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó, cô là sinh viên mới ra trường, bỡ ngỡ bước vào đời. Cầm trên tay tấm bằng loại giỏi, cô đi gõ cửa từng công ty nhưng họ đều lắc đầu vì cái họ cần ngoài tấm bằng giỏi là kinh nghiệm nhưng một sinh viên mới ra trường như cô thì lấy đâu ra kinh nghiệm.

Đang thất thểu định về nhưng đi ngang qua công ty XXX. Đứng bên kia đường nhìn ngắm một lúc, cô nghĩ bụng, cứ nộp thêm hồ sơ nữa, có mất gì đâu, không được thì mình lại tiếp tục kiên trì xin việc tiếp.

Nghĩ vậy, cô quyết định đi nhanh đến công ty XXX để nộp hồ sơ đúng giờ hành chính vì đồng hồ đã điểm 5 giờ kém. Lúc đang hớt hải chạy thì cô va vào anh, khiến anh đổ hết ly cà phê đang cầm trên tay vào áo.

Cô rối rít xin lỗi, mặt buồn như đưa đám. Anh rất bực mình nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh phì cười. Cô nói lý nhí:
- Em xin lỗi, em sẽ đền tiền cho anh nhưng bây giờ em mang không đủ tiền, anh có thể cho em số tài khoản được không? Em sẽ gửi tiền vào đó.
Anh giả vờ mặt nghiêm nghị:
- Áo này mắc lắm, cô nghĩ cô có đền nổi không hả?

Cô tỏ vẻ bối rối. Anh hỏi cô đến đây có việc gì, cô mải xin lỗi anh mà quên mất nhiệm vụ chính, nhìn đồng hồ thì đã trễ giờ. Cô buồn bã nói:

- Em tới nộp hồ sơ xin việc nhưng trễ giờ rồi.
- Cô đưa hồ sơ đây, mai tôi sẽ nộp giúp cô vì tôi làm việc ở đây. Tôi sẽ lấy thông tin của cô trong hồ sơ để còn liên lạc đòi lại tiền đền áo.

- Anh làm việc ở đây sao? - Vẻ mặt cô rạng rỡ.
- Thế cô nghĩ sao tôi lại bước ra từ công ty này.
- V-vâng...

Cô đã bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai, lịch lãm của anh.

- Thế cô có đưa hồ sơ đây không?
- Àhh... Vâng.
- Dạ... Thế anh nộp giúp em nhé?
- Được rồi, tôi sẽ gọi cho cô để đòi tiền cái áo.
- Vâng, cảm ơn anh. - Cô cúi chào.

Cô hỉu hiu ra về. Nhìn theo bóng cô, anh khẽ cười. Về tới nhà anh lấy hồ sơ của cô ra xem, cô tên Trịnh Y Lan. Anh cũng thấy nể thành tích học tập loại giỏi của cô.

Hai ngày sau, cô được nhận vào làm. Cô mừng rỡ nhảy cẳng lên. Cô bất ngờ khi biết anh là giám đốc của công ty. Những ngày tháng sau đó, cô nỗ lực hết sức để làm việc. Gia đình cô khó khăn nên cô buộc phải cố gắng thật nhiều. Cô còn mẹ già ốm đau, mỗi ngày sau giờ làm cô đều tới bệnh viện để thăm mẹ.

Dần dần, anh để ý tới cô. Nhìn kỹ thì gương mặt cô cũng có nét thu hút. Cô cao ráo, cũng khá xinh và lại giản dị. Anh thích điều đó. Cô khác với những người phụ nữ anh đã từng gặp, bọn họ lúc nào son phấn loè loẹt, ăn mặc hở hang, mở miệng ra là lời ong bướm. Vì thế lâu nay anh không để ý tới ai tới khi gặp cô.

Rồi một hôm, cô bất ngờ xin nghỉ, anh không thấy bóng dáng cô đâu. Anh giả vờ ra ngoài để xem nhân viên làm việc thế nào nhưng thật ra là ngó nghiêng xem cô có đi làm không? Anh hỏi trưởng phòng thì biết cô xin nghỉ phép một hôm vì có việc đột xuất.

Anh thấy lo lắng và hụt hẫng khi không gặp được cô vì ngày nào cô cũng chạy xuôi chạy ngược, thỉnh thoảng cô ôm đống tài liệu nhờ anh ký. Cô làm việc chăm chỉ và có hiệu quả. Cô cũng không quên cảm ơn anh vì đã nhận cô vào làm việc.

Nhận tháng lương đầu tiên, cô đưa anh gần nửa số tiền để trả tiền cái áo. Anh nói tháng lương đầu tiên nên anh cho cô nợ, bao giờ được tăng lương thì hãy trả. Cô vẫn nhất quyết trả anh, anh miễn cưỡng cầm phong bì và để vào ngăn bàn trong phòng làm việc. Anh chưa một lần động đến số tiền vì đó là tiền lao động tháng đầu tiên của cô. Anh định để đấy sau này tìm cớ thưởng lại cho cô.

Dần dần, anh bắt đầu nhận ra là anh đã có tình cảm với cô. Anh bảo cô đi theo anh để tiếp khách, ký hợp đồng sau giờ làm vì lý do công việc nhưng thật ra anh toàn đưa cô đi ăn, đi chơi quanh thành phố. Cô đành gật đầu đồng ý đi theo, anh hành cô đủ thứ nhưng theo kiểu ngô nghê. Lúc nào cô định phản đối thì anh bảo là mệnh lệnh, anh sẽ trả thêm tiền làm ngoài giờ cho cô. Cô nghĩ đến mẹ và đành im lặng gật đầu.

Anh muốn thấy gương mặt cáu giận của cô, điều đó làm anh khoái chí.

Họ cứ thế bên nhau, kể nhau nghe về nhiều chuyện tuổi thơ. Cô kể cho anh nghe về tuổi thơ của cô, anh mỉm cười khi ngắm nhìn cô say sưa kể. Cô lớn lên trong nghèo khổ nhưng cô được trải qua những điều mà anh chưa bao giờ được nếm trải, anh thấy ngưỡng mộ tuổi thơ ấy.

Họ cứ lặng lẽ bên nhau ngày qua ngày như vậy. Chia sẻ với nhau nhiều điều nhưng cô chưa bao giờ nói ra về việc mẹ của mình đang nằm viện vì cô sợ anh thương hại hoặc giúp đỡ cô.

Rồi một ngày, anh lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm với cô nhưng bị cô từ chối. Anh rất buồn nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi vì anh thực sự rất yêu cô. Còn về phía cô, cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng thân phận của cô và anh quá khác nhau. Sao cô dám trèo cao được? Cô chỉ có thể nói: "Em xin lỗi."

Có một lần, anh say rượu và đã cưỡng hôn cô. Đúng lúc đó, cô gái theo đuổi anh bấy lâu nay bất ngờ thấy được. Cô ta điều tra về cô và gặp cảnh cáo cô tránh xa anh ra.

Sau lần cưỡng hôn đó, cô tránh mặt anh, cô còn lo công việc và lo chăm sóc mẹ nên không muốn bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con cô.

Rồi thông tin anh yêu cô đến tai mẹ anh vì cô này vốn thân thiết với mẹ anh. Ngày nào cô ta cũng mua quà cáp đến tặng để lấy lòng. Bà ấy tìm gặp cô và đã nói về chuyện của anh và cô.

Cô lặng lẽ xin nghỉ việc khi anh đi công tác. Anh về biết tin thì phát điên. Anh đi tìm cô khắp nơi nhưng cô đã chuyển chỗ ở của mình. Cô yêu anh nhưng thân phận của cô quá thấp bé. Tình yêu đó làm sao vượt qua mọi sóng gió đang chờ. Cô xin việc ở nơi khác nhưng lương quá bèo bọt không đủ nuôi cô và mẹ. Thứ cô cần bây giờ là tiền, mẹ cô đang cần tiền để mổ khối u nếu không mẹ cô sẽ khó mà qua khỏi.

Còn chút hy vọng cô cũng muốn mẹ cô được mổ nhưng số tiền lớn như vậy cô kiếm đâu ra bây giờ. Cô đành bấm điện thoại gọi cho anh. Anh thấy số cô thì mừng rỡ. Anh hỏi cô đang ở đâu, hỏi dồn dập.

Cô hẹn gặp anh, anh ôm chầm lấy cô. Anh nói anh rất nhớ cô. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi nói:
- Đêm nay em có thể bán thân cho anh được không?
- Em nói vớ vẩn gì vậy Y Lan?
- Em muốn anh trả em 100 triệu.
- Em thật sự là loại con gái đó sao Y Lan?! Em gặp anh chỉ để nói câu này thôi sao?! - Anh vừa nói vừa bám chặt lấy vai cô.
- Phải... Em gặp anh không phải vì nhớ nhung hay gì cả. Em chỉ cần tiền thôi. - Cô nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Anh tát cô, một cái tát như trời giáng.
- Tiền ư?
- Đúng vậy, em chỉ cần tiền. Anh chấp nhận lời đề nghị của em được không? Xin anh... - Cô cố nuốt mắt. Má cô ửng đỏ lên.

Anh điên tiết kéo cô lên xe rồi đưa cô tới một khách sạn gần đó. Anh lao vào cô như con thú đang đói còn cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi. Nước mắt chảy ở khoé mi.

Anh bỗng nhiên buông cô ra:
- Em còn...trinh sao?

Vệt máu nhỏ loang trên tấm ga trắng khiến đầu óc anh quay cuồng. Y Lan im lặng, quấn cái khăn rồi vào nhà tắm xả nước rồi ngồi khóc. Còn Tuấn Kiệt ngồi lặng lẽ, thất thần trên giường. Anh không ngờ Y Lan vẫn là một cô gái trong trắng. Nhưng thâm tâm cô, ngoài việc cần tiền để mổ cho mẹ thì cô tình nguyện trao đời "con gái" cho anh. Tình yêu cô dành cho anh cũng lớn không kém anh. Chỉ có điều cô không thể đón nhận hay đáp lại tình cảm của anh.

Cô bước ra và lạnh lùng nói:
- Em sẽ gửi số tài khoản cho anh, anh nhớ gửi tiền sớm giúp em. Em về trước.
Tuấn Kiệt kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào lòng rồi nói:
- Anh xin lỗi... Anh yêu em Y Lan. Làm ơn đừng đi...
Y Lan bật khóc nhưng cô nhanh chóng đẩy Tuấn Kiệt ra rồi nói:
- Xin lỗi anh, em phải về. Anh cứ xem em như gái qua đường. Anh lên giường với em cũng như "bóc bánh trả tiền", đừng suy nghĩ hay thấy có lỗi gì cả.

Y Lan cố không cho Tuấn Kiệt thấy những giọt nước mắt của mình. Cô cứ thế mà đi không quay đầu lại rồi đóng sầm cửa lại. Lúc này cô không thể ngăn nước mắt không rơi được nữa. Cô oà khóc rồi chạy nhanh ra khỏi khách sạn. Còn Tuấn Kiệt thì ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tai, khóc nức nở.

Ba tháng sau, mẹ Y Lan được xuất viện. Cô đã ốm đi rất nhiều nhưng cô hạnh phúc vì mẹ cuối cùng cũng mạnh khỏe xuất viện và trong bụng cô đang mang sinh linh của người con trai ấy. Cô mỉm cười rồi ôm bụng. Cô yêu anh, yêu mẹ và yêu con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro