9 - Không Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Có lần, chọc bạn cáu, bạn bảo, con trai con đứa không có tí dịu dàng gì cả. Mình cười, nói, đời này dùng hết dịu dàng cho một người rồi, giờ muốn dịu dàng cũng đâu còn tí nào đâu mà dùng...

Bạn tưởng mình đùa, cắn mình một phát đau điếng người. Mình cũng muốn câu nói đó là câu nói đùa, nhưng biết sao được, là thật.


2. Đời mình chưa từng chân tình như thế, lần đầu thật lòng, nên chưa biết khôn, thương là moi tim móc phổi, móc hết ruột gan đem cho người ta. Mà chắc người ta thấy ruột gan mình gớm quá, nên dứt khoác đem vứt đi cho nhanh gọn, đỡ bẩn tay...


Giờ thì lòng dạ trống trơn, nên làm kẻ vô tình. Mà thôi, để trống mãi cũng chẳng được, nên mình ra chợ mua lòng heo, lòng bò nhét vô cho có với người ta, chứ để người ta biết lòng dạ mình chẳng còn gì thì người ta lại chẳng khinh. Biết khinh gì không? Khinh mình ngu. Mà mình ngu thật. Thật sự ngu, rất ngu.


3. Mình đang đợi, đợi người con gái khiến mình cam tâm ngu lại lần nữa, đợi người con gái khiến mình lại moi tim móc phổi ra lần nữa. Đợi không được thì đời này ở vậy một mình, có cô đơn mình cũng chẳng sợ. Rồi đợi lúc lớn tuổi một chút, nhận một đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm về nuôi, coi nó như con mình. Vậy cũng xem như viên mãn.


4. Mình không nghiện thuốc, không nghiện rượu, nhưng lúc buồn có thói quen làm một, hai điếu. Hôm nay tự dưng buồn, chắc tại thời tiết Sài Gòn trở lạnh nên lòng mình cũng lạnh. Vì buồn nên lại thèm thuốc, mà sờ soạng mãi cũng chẳng thấy điếu nào mới nhớ ra tháng trước về nhà cũng buồn vì chuyện gì đấy nên lại mò mẫm hút thuốc rồi bị em họ bắt gặp. Sau em lấy  cả gói thuốc của mình, đem vứt  đi mất. Đến giờ vẫn chưa mua gói khác, nên chẳng có gì hút. Đành ngậm đỡ viên kẹo cho đỡ nhạt miệng. Người ta bảo lúc buồn nên ăn ngọt, sẽ thấy dễ chịu hơn. Mà không hiểu mình là giống loài gì, kẹo ngọt ngậm vào chỉ thấy mùi vị chua xót dâng lên...

...Đánh chết mình cũng không thừa nhận, mình đang nhớ một người, nhớ đến tan nát cả cõi lòng heo, lòng bò đâu...

5. Không biết hồi xưa nghĩ gì mà dạt dột thương, mà lại còn thương nhiều. Lỡ thương nhiều quá nên giờ gặm nhấm đớn đau. Tự nhiên muốn chạy đến chỗ người ấy, nhìn người ấy một cái cho thỏa, mà chắc nhìn một cái chưa thỏa đâu, phải nhìn nhiều cái, phải ôm vào lòng thì họa may mới hết nhớ nhung...

Ờ, rồi sau đó bị ăn tát hay bị cho là biến thái sàm sỡ con gái nhà lành thì cũng chịu chứ biết sao...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro