Ngày mưa hôm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ấn tượng về Suga trong trí óc Taehyung luôn là hình ảnh một người anh trai mạnh mẽ, cứng rắn và đôi lúc hài hước. Anh luôn đứng trên sân khấu hát một cách mạnh mẽ, luôn tận tụy với từng công việc nhỏ nhặt của mình. Anh thẳng thắn, anh cần cù và đôi lúc hơi khó ở nhưng chưa bao giờ bày ra vẻ yếu đuối. Đó là lí do cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Yoongi hyung lại là một người bé nhỏ và cô đơn đến thế.
Cho đến ngày mưa hôm ấy.
Đó là ngày thứ 3 trong chuỗi concert kỉ niệm năm thứ 2 debut của BTS. Đó hẳn đã là một ngày đáng vui mừng vì chuỗi concert đã diễn ra rất suôn sẻ, ai ai cũng mang tâm trạng vui vẻ trở về KTX.
Họ đã được thông báo nghỉ 2 ngày sau concert, cả nhóm hào hứng bắt trưởng nhóm Namjoon khao một bữa thỏa thê.
Vậy là sau khi đến công ty làm buổi tổng kết với Bang PD, mấy anh chàng lớn đầu mà như con nít nhốn nháo kéo nhau ra quán lẩu. Trừ Yoongi.
Khi được hỏi tại sao lại không đi với mọi người, Yoongi chỉ cười khổ bảo "anh mày đã vất vả mấy ngày liền rồi, cái thân già yếu này chẳng thể quậy phá được nữa đâu. "
Mọi người đều trêu đùa cái tính ông già của anh, một thanh niên trai tráng 23 tuổi của thế kỉ 21 mà cứ như ông già 80 tuổi.Nhưng anh chỉ cười trừ, từ chối lời mời hấp dẫn của cậu trưởng nhóm và quay lại studio sắp xếp mọi thứ trước khi thực hiện kế hoạch "ngủ bù concert" của mình.
Cả nhóm đành đi ăn mà thiếu mất ông già Yoongi, ai nấy đều mắng anh là cái đồ con lười.
Taehyung đi giữa đường thì chợt nhớ mình chưa gọi cho bố mẹ và cái điện thoại thì đang nằm an lành trong studio. Cậu tự mắng mình bất cẩn rồi luyến tiếc nói với Namjoon :
- Anh! Em về lấy điện thoại gọi bố mẹ rồi qua liền, nhớ để phần em đó!
- Mặc kệ nó đi hyung! Trâu chậm uống nước đục! -Jimin đáp trả một cách phũ phàng.
Nhưng Taehyung chẳng quan tâm đến nó, cậu chỉ ném cho Jimin cái lườm sắc bén rồi vội vã quay trở lại công ty. "Cậu cứ chờ đấy! Không để dành tôi là cậu ăn đủ!" - đó là tất cả lời cảnh cáo mà Jimin nhận được từ ánh mắt sắc lẻm trước khi hình bóng thằng bạn biến mất trước ngã rẽ.

.

.

Taehyung quay lại Studio, cậu đã chắc mẩm mình sẽ gặp Yoongi hyung đang loay hoay với đống đồ lặt vặt hay một bản nhạc nhưng không, chào đón cậu là một Studio vắng lặng và trông chẳng khác gì so với trước khi họ rời khỏi.

"Vậy là Suga hyung đã không trở về đây." - cậu nghĩ nghĩ rồi tự hỏi vì sao hôm nay anh lại tỏ ra kì lạ như thế. Anh là một con lười nhưng cũng là một con ong chăm chỉ cả ngày chỉ dính chặt thân mình trong cái studio, loay hoay với đủ các ca từ và cả nhóm đã từng nhận định rằng, nếu Suga hyung rời bỏ cái studio chỉ một ngày thôi, ổng có lẽ sẽ phát điên lên rồi làu bàu đủ mọi thứ với mọi người.

Và đúng là anh ấy đã từng thế thật, trong cái lần bị bắt ép nghỉ ngơi sau cái chuỗi ngày vùi đầu trong công việc từ tháng trước .

Taehyung chắc mẩm là Yoongi hyung chỉ đi lên phòng Bang PD thôi, cậu nhẹ nhàng vứt những suy nghĩ về sự kì lạ của ông anh thứ ra sau đầu, cố gằng tập trung tìm kiếm chiếc điện thoại màu trắng trong đám ca từ và máy móc của studio. Nhưng sau 10 phút loay hoay không kết quả, cậu vừa sốt ruột nghĩ về bữa tiếc vừa đi kiếm con lười Suga hyung để hỏi về cái điện thoại.

Khi lên văn phòng Bang PD, taehyung chẳng thấy bóng dáng người anh đâu cả, chỉ thấ một vạt áo trắng đi lướt qua cầu thang, hướng thẳng lên tầng thượng. Taehyung chắc mẩm anh lên đấy để hít thở không khí, cậu liền đuổi theo bóng dáng ấy, mò lên sân thượng.

Bầu trời cuối thu mang một vẻ ảm đạm khó nói, những cơn gió se se lạnh khiến Taehyung chợt rùng mình. Trên này lạnh hơn hẳn, nhất là khi trời lộng gió như này.

Trời về chiều cũng chẳng có lấy một tia nắng hoàng hôn, chỉ có cái màu xám xịt đang dần lan tỏa khắp không gian cộng với cái se lạnh làm cho tâm trạng Taehyung trầm xuống theo. Cậu cố chống lại cảm giác não nề khó hiểu, nhìn quanh tìm bóng dáng người cậu cần.

Đó là lần đầu tiên cậu thấy một con người mạnh mẽ gột bỏ lớp vỏ bọc của mình, trở lại hình dáng yếu đuối trần trụi với đất trời. Yoongi hyung bấy giờ, vẫn mái tóc màu hồng dặc sỡ ấy, vấn kiểu ăn mặc mang phong cách SWAG như thường ngày, vẫn làn da trắng đến khó tin ấy... nhưng dường như chẳng phải người hyung mà cậu quen.

Hyung mà cậu quen đã luôn nở nụ cười hở lợi vui vẻ, luôn cau mặt nhăn nhó khó chịu, luôn nhảy đầy đam mê trên sân khấu, luôn rap một cách đầy tự tin trên sân khấu... chứ không phải bóng dáng cô đơn đó.

Người con trai mang dáng vóc cậu quen thuộc đang tựa vào ban công tầng thượng, khuôn mặt hướng lên tầng mây đen đang lũ lượt kéo về phía chân trời. Đôi mắt anh khép hờ, hơi thở mỏng nhẹ phác thảo trong không khí se se lạnh, bạt đi khi một cơn gió thổi tới. làn da trắng muốt của anh dường như càng xanh xao hơn, đôi lông mày giãn ra một cách mệt mỏi trên khuôn mặt chìm đắm trong suy nghĩ. Yoongi hyung đứng đấy, giữa một khoảnh sân vắng lặng, trong cái sắc xám xịt của một chiều cuối thu, cả cơ thể tỏa ra một cảm giác cô đơn khó tả.

Rồi taehyung càng sửng sốt hơn khi nhận ra con người ấy đang lặng lẽ khóc, điều mà trước giờ cậu chẳng mấy khi thấy qua. Nước mắt lặng lẽ lăn trên má anh, qua gò má xanh xao xuống cái cẳm đã nhọn đi nhiều sau những ngày liên tục không ăn uống đầy đủ. Anh dường như chẳng nhận ra mình đang khóc hay có nhận thức về việc bị một người khác nhìn chằm chằm. Anh cứ đứng đó, chìm đắm trong nỗi nhớ mơ hồ nào đó, nỗi xót xa về một cái gì xa xăm lắm.

Taehyung muốn cất giọng gọi anh nhưng lại nhận ra mình chẳng thể lên tiếng. Cậu có cảm giác mình không thể với tới người đang đứng ở đó, cứ như Yoongi hyung đứng kia là người xa lạ nào đó vậy.

Yoongi vẫn đứng đó lặng lẽ khóc trong vô thức cho đến khi những hạt mưa rơi xuống má anh, đánh thức anh khỏi chuỗi suy nghĩ miên man không hồi kết. Anh cúi đầu, cười một cách ngây ngốc dưới mưa rồi lại lặng im như ban đầu.

Taehyung đã chẳng thể nào đứng yên được nữa, người anh thứ cậu biết sẽ không yếu đuối đến nhứ thế.

- Hyung... - cậu gọi, khe khẽ bước đến bên vóc dáng đang càng ngày càng nhỏ bé dưới cơn mưa.

- Taehyung ? - Anh ngẩng lên một cách ngạc nhiên khi suy nghĩ bị thứ giọng trầm khàn của cậu làm ngắt quãng.

- Chúng ta vào trong thôi. - taehyung kéo tay anh, đau lòng nhận ra người hyung ấy gầy và lạnh một cách đáng sợ.

- Ừ.

Họ đã chẳng nói gì với nhau cho đến khi Taehyung tìm được điện thoại và Yoongi thì thay quần áo trở về KTX.

Sau khi ăn về, Jimin đã tò mò lí do vì sao taehyung lại không đến ăn , mọi người đã chờ cậu rất lâu.

" Tớ bận" đó là những gì cậu có thể thốt ra sau một buổi chiều chìm đắm trong hình ảnh cô đơn trên sân thượng.

Lần đầu tiên cậu nhận ra hyung ấy chẳng mạnh mẽ đén thế, rằng anh ấy có lẽ đã một mình khóc thầm trong Studio như thế cả vạn lần.

Lần đầu tiên cậu xen sự yếu đuối và cô độc vào hình ảnh một người anh thiên tài và ấm áp.

************

mọi người đọc comment ủng hộ với ;^; chap 2 có lẽ mai mới có ai hóng không ;^; / ( hóng đi cho tui đỡ tủi thân (:3JZ)

sau fic này lain kookga thẳng tiến ;^;//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro