Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi sự nôn nóng của Hoseok sắp bị đốt cháy thành than thì cuối cùng cũng đến ngày về nhà.

Chuyến thực tế kết quả khá tốt, căn bản là kiến thức của Hoseok khá vững vàng nên Kim lão bà cũng không ngại ngần ghi điểm cao vào bảng. Namjoon thì không nói làm gì, học hành làng nhàng vớ vẩn mà lúc nào kết quả cũng top 1 top 2. Quả nhiên đầu óc thông minh thì cái gì cũng thực dễ dàng.

_Sắp về đến nơi chưa?

_Đây là lần thứ 5 trong 10 phút vừa qua mày hỏi tao câu này rồi đấy- Namjoon ngán ngẩm- Tao lấy cả danh dự ra thề là V sẽ không có việc gì hết đâu.

_Nhưng tao vẫn thấy nóng ruột lắm....

_Chưa nay mày ăn canh cá cay, ruột còn lạnh cho được à? Ngồi yên, cấm hỏi nữa. Càng hỏi thì càng lâu đến nơi đấy bố ạ.

Ngay khi xe vừa dừng trước cổng chung cư, Hoseok đã nhảy phắt xuống, chạy nhanh đến nỗi Namjoon đuổi theo đến hụt cả hơi để trả cái balo mà cậu quên béng không cầm theo.

_Đi từ từ thôi. Mẹ nó cún đã thế rồi không biết mai sau có người yêu thì thế nào đây.

Hoseok không nghe được câu sau cùng ấy, nhìn chằm chằm từng số ghi trên thang máy đến hoa cả mắt. Đến khi tháng máy *ding* một tiếng mở ra, cậu ba chân bốn cẳng chạy vội về nhà.

Bình thường mỗi khi Hoseok đi học hay đi làm về, V sẽ sủa ầm lên rồi chạy ra nhảy lên người cậu liếm mặt. Hoseok vẫn thường nhăn nhó chê cún nhỏ dơ, nhưng cũng không phản đối, cứ để mặc cho cu cậu ăn đậu hũ của mình mãi như vậy.

Nhưng lúc này không có, không có bất kì con cún nào chạy ra đón Hoseok. Quanh nhà bốn góc yên ắng đến đáng sợ. Chỗ ngủ lót khăn ấm trống trơn, mà tệ nhất là bốn hũ thức ăn cún cậu để đó vẫn còn nguyên không hề xê dịch lấy một ly nào.

_V, ANH VỀ RỒI...MÀY Ở ĐÂU VẬY V??

Trái tim Hoseok đập binh binh trong lồng ngực, luống cuống lùng sục khắp nơi. Phòng khách, không có. Nhà ăn, không có. Phòng ngủ, không có. Nhà tắm, không có luôn.

Chết tiệt, cửa chính đóng, cửa sổ cao như vậy chắc chắn V không thể nhảy tới được. Rốt cuộc là cún nhỏ đang ở đâu, tại sao có thể biến mất được chứ??

Hoseok đưa tay lên vuốt ngực, cố hết sức bình tĩnh phân tích vấn đề. Nhưng càng phân tích lại càng mù mờ không thể giải thích nổi. Điều quái dị nhất là 4 hũ thức ăn cún vẫn còn nguyên chưa vơi đi chút nào. Chẳng nhẽ hai ngày nay V không ăn uống gì sao??

Hoseok nhìn quanh khắp căn nhà một lượt, lo lắng đến phát khóc cả lên. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ lách cách đằng sau lưng mình.

Hoseok quay phắt lại, nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở ra.

Trước mặt Hoseok lúc này là một cậu trai tóc màu trắng trắng xám xám, y như màu bộ lông của V. Quái lạ nhất là cậu ta đang mặc bộ đồ ngủ in hình bọt biển của Hoseok, hai tay cầm hai túi gì đó nhìn giống như đựng mì ăn liền.

Cậu trai vừa bước vào cửa nhà, đập vào mắt là Hoseok đang há to miệng sững sờ. Lập tức cậu toét miệng cười, thả bịch hai túi mì xuống sàn nhà lao đến ôm chầm lấy Hoseok:

_Anh, cuối cùng anh đã về. Em nhớ anh quá.

Hoseok đứng chết trân tại chỗ, hồn giống như bay luôn lên chín tầng mây. Này..này là chuyện gì xảy ra đây?? Cái người này là ai?? Sao lại ở trong nhà mình?? Sao lại mặc quần áo của mình?? Sao lại chạy ra ôm mình?? Sao lại nhớ mình??

Cậu trai ôm Hoseok một hồi rồi buông ra, khuôn mặt đáng thương chỉ chỉ:

_Anh cho em ăn thứ này làm sao em ăn nổi chứ, vừa khô vừa cứng chẳng có chất gì hết. Em đói mốc meo cả người lên rồi nên mới đành lết xuống siêu thị bên dưới mua một ít mì ăn liền nè (chó biết đi siêu thị =))))))))

Hoseok vẫn còn mê mang, đưa mắt nhìn theo hướng tay cậu trai thì thấy 4 hũ thức ăn cún nằm trơ trọi ở góc nhà. Ừ đúng thật, cái thứ này nhìn thế nào cũng không phải đồ ăn gì ngon lành tử tế, giống như đồ chơi bằng nhựa thì hơn.

Mà khoan, cậu ta mới nói gì...

_Cậu...cậu vừa nói cái gì?

_Em nói em không ăn được mấy thứ đồ kia. Em chỉ muốn ăn cơm anh nấu thôi.

Hoseok nghi hoặc nhìn chằm chằm người kia, bỗng lao vào nắm cổ áo hét lớn:

_ĐỪNG CÓ HÒNG LỪA ĐƯỢC TÔI. CẬU ĐEM V CỦA TÔI ĐI ĐÂU RỒI?? KHAI RA MAU NẾU KHÔNG TÔI BÁO CẢNH SÁT.

Chẳng nhẽ thằng nhóc này trộm chó nhà mình rồi. Khốn nạn, biết vậy đã đưa V đi theo. Thằng ranh Namjoon đúng là quân sư quạt mo, chẳng nêu được cái ý kiến nào tử tế cả.

Cậu trai hai mắt mở to nhìn Hoseok chằm chằm, bỗng nhiên ngoác miệng ra cười thật tươi. Hoseok bỗng dưng thấy chói mắt, rồi chỉ sau mấy giây, trước mặt cậu là con cún nhỏ cậu nuôi 2 tháng qua. Nguyên vẹn, không mất một cọng lông, đang vẫy cái đuôi bông giơ hai chân trước lên như muốn nhảy vào lòng cậu.

Hoseok sững sờ nhìn con cún cưng, rồi lại cảm thấy chói mắt lần nữa. Lại là cậu trai lúc nãy đang nhìn cậu toét miệng cười, còn con cún đã bốc hơi giống như chưa từng tồn tại.

_Giờ thì anh tin em là V của anh rồi chứ?? Em chán kiếp 4 chân rồi, em muốn thà.....Trời ơi Hoseok anh làm sao vậy??

Hoseok trực tiếp ngất xỉu lăn đùng ra sàn nhà.

Lúc Hoseok tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, chăn phủ qua người gọn gàng ngăn nắp. Cậu mắt mở trừng nhìn lên trần nhà, trong đầu vẫn y nguyên không quên một chi tiết nào của sự việc vừa xảy ra.

Cún của cậu đã hoá thành người. Thực sự đã hoá thành người rồi. Hoá ra tất cả những gì Namjoon đã kể với cậu đều là sự thật, cậu đã nhặt con cún có thể hoá thành người đem về nhà và nuôi gần 2 tháng.

_A, anh tỉnh rồi sao??

Hoseok nhìn chằm chằm người bước vào phòng, móng tay ở dưới chăn tự cắm vào lòng bàn tay. Cảm giác đau buốt truyền thẳng lên đại não, nhắc Hoseok rằng người đang đứng trước mặt tuyệt đối không phải mơ.

Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?? Quá vô lí, vô lí không thể chịu được.

_Anh uống nước đi.

Hoseok cầm lấy cốc nước để sang tủ bên cạnh, vỗ vỗ chỗ đệm trống lên tiếng:

_Nào, ngồi xuống đây đã. Tôi có mấy việc muốn hỏi cậu.

Cậu trai ngoan ngoãn làm theo lời Hoseok, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh đối diện với mặt cậu, hai mắt nhìn chăm chú Hoseok không rời.

_Cậu thực sự là V??

_Là em đây mà. Anh nuôi em gần hai tháng rồi mà sao lại không nhận ra em??

Hai tháng qua tôi nuôi cún chứ có nuôi cún hoá người đâu mà cậu đòi tôi nhận ra chứ.

_Cậu...là mới hoá được thành người sao?? Làm thế nào mà cậu hoá được thành người chứ??

_Em vẫn luôn có thể hoá được thành người mà. Tối...tối nào em cũng hoá thành người rồi chui vào ôm anh ngủ.

V nhắc tới việc này, mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc. Hoseok mặt mũi méo xệch, cuối cùng mới vỡ lẽ thì ra buổi sáng cả người đau nhức là vì thế này đây. Mình là giống gì vậy, ngủ say đến mức có người ôm mà không hề hay biết là sao??

_Anh...anh đừng thắc mắc. Thực ra em..em có sử dụng chút dược để anh ngủ ngon hơn..

_Cậu hay lắm- Hoseok hậm hực lườm nguýt- Mà mấy ngày nay cậu rốt cuộc ăn uống sống ra sao??

_Em vẫn còn chút tiền trộm được từ lão chủ cũ nên đi mua mì ăn liền..Nhịn từ hôm đó đến giờ không chịu nổi.

Hoseok thở dài, bỗng nhớ ra điều gì đưa tay cốc đầu cậu trai nhỏ:

_Mà sao cậu không nói cho tôi là cậu có thể hoá thành người hả??

Nếu biết sớm thì đã nhờ vả được không ít việc nhà..

_Em....em không dám để lộ- V cụp mắt xuống, giọng nói trầm khàn để lộ một tia ấm ức- Đã 5 người đuổi em đi vì họ phát hiện ra sự thật rồi.. Họ không chứa chấp em..Họ nói em là quái vật.. Họ đuổi em đi..Em sợ anh cũng như vậy..

_Em..Anh là người chủ đầu tiên em thích đến vậy..Em không muốn xa anh...Em....(

Hoseok tim nhói lên một cái, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm cái đầu xám bạc đang cúi thấp. Cảm giác bị kì thị như vậy thực không dễ chịu chút nào. Một con cún hoá được thành người thì có gì đáng sợ mà nói là quái vật chứ.

_Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy. Cậu cứ ở đây cùng tôi, tôi không đuổi cậu đi đâu.

V ngước đôi mắt to đầy ý cười lên, đột nhiên lao vào ôm chầm lấy Hoseok:

_Em biết anh không giống người khác mà Hoseok.. Anh không giống..không giống...

V liên tục lặp lại câu "không giống", vươn cái lưỡi nhỏ hồng hồng ra liếm khắp mặt cậu. Hoseok cứng đơ người lại, sau hoàn hồn đẩy cậu nhóc ra, ho khụ một tiếng nghiêm mặt nói:

_Nè, cậu là người rồi thì không được liếm tuỳ tiện như thế nữa nha. Người không giống cún hiểu không hả??

V cười tít mắt liên tục gật đầu, tiến đến gần lại ôm Hoseok, dụi dụi cái đầu tóc xám mềm vào cổ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro