Mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi chúng tôi đã xa nhau được 6 tháng, mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Tôi đã có thể cân bằng nỗi nhớ anh, cảm giác thiếu một người luôn luôn có mặt bên cạnh mình đã dần quen và bắt đầu tập trung vào luyện tập.

chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua internet.

tôi nghĩ sẽ chẳng sao đâu, Jung Hoseok bên đó anh còn có Jeon Jungkook và Park Jimin là bạn bè, thi thoảng mệt mỏi có thể trở về với cha mẹ anh,  còn tôi, chỉ có một mình bên này với nỗi nhớ thương anh mới thảm này.

Nhắc mới nhớ, không biết chuyện anh với cha mẹ anh ra sao rồi.

vậy tối đó, tôi gọi điện thoại cho anh.

"Alo" giọng nghe trả lời nghe run run

có lẽ Hàn Quốc đang đổ mưa, nghe bên ngoài tiếng rả ríc. Tiếng mưa cùng với tiếng anh, tôi thấy nhớ anh.

tôi nói: "Hoseok, em nhớ anh." rồi như có chút tiếc nuối khi không được trở về ra mặt cha mẹ cùng anh, tôi mới tiếc nuối: "Chúng ta bên nhau bao lâu như vậy, thế mà ngày ra mắt cha mẹ vợ, em thiếu mặt, thật tiếc quá. Đợi sau này khi em trở về, việc đầu tiên là chúng ta phải nắm tay nhau đến trước mặt cha mẹ anh một lần nữa, nhờ họ chúc phúc cho chúng ta được không?"

anh nói "Được"

nghe được câu trả lời của anh, tôi yên lòng. Đột nhiên, trong tim gợi lên một nỗi nhớ da diết, một sự bất an vô định, tôi vô thức nói: "Hoseok, đợi em nhé."

anh vẫn nói: "Ừm, anh luôn đợi em"

Kim Taehyung vẫn 16 và Jung Hoseok vẫn 17, họ mới xa nhau được 6 tháng. 6 tháng nào có là bao, chỉ là đủ để mọi chuyện xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro