Phiên ngoại: Đã từng có một cuộc tình như thế (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một anh trai hơn 1 tuổi yêu một cậu trai kém 1 tuổi. Họ rất yêu nhau và hạnh phúc.

Anh trai ở Seoul tập nhảy, cậu trai ở Mỹ tập hát. Họ đợi nhau và thương nhau qua những lời nhớ.

Nhà anh trai nọ không chấp nhận tình yêu của họ, cũng phản bác về ước mơ của anh.

Hình như, họ còn từ anh.

Một ngày, anh trở về, nói với cha mẹ anh, anh yêu cậu ấy, yêu hơn cả sinh mệnh của chính anh. Anh nói với họ: hãy hiểu cho anh với, thương cho tình yêu của anh với.

Nhưng họ không hiểu, cũng chẳng thương anh.

Họ đánh anh, phá hủy đôi chân của anh. Khi cửa nhà đóng lại, dường như, anh thấy ước mơ với những bước nhảy của anh cũng đóng lại. Đôi mắt ngập trong bóng tôi, khi mở lại được, bác sĩ nói với anh: chân anh không thể hoạt động mạnh nữa và có thể để lại di chứng.

Ngày đó, cậu trai không biết.

Có một ngày, bác sĩ điều trị nói cho anh biết, cần thảo luận với người thân để quyết định phẫu thuật đôi chân cho anh.

Người thân à? Người thân của anh là cậu trai nhỉ?

Anh gọi điện cho cậu trai, nghe cậu mệt mỏi nói nhớ anh, anh lại không thốt lên lời.

Chuyện đó, anh giấu cậu.

Đôi chân của anh, trở thành một đôi chân thọt.

Hằng tháng, anh vẫn phải đến khám bệnh thường kỳ. Nhìn mọi người tay trong tay cùng người thân đến khám, trong ánh mắt còn sự sợ hãi, nức nở. Anh mỉm cười, hóa ra người trẻ lại sợ bệnh viện đến vậy.

Anh lại quên rằng, mình cũng chỉ mới 17 thôi.

Lại một ngày, mẹ cậu trai nọ đến tìm anh. Đưa cho anh một tập album ở bên Mỹ của cậu trai, trong ảnh, cậu trai tràn đầy sức sống và tươi cười, như thể tất thảy đều không còn đáng giá trong đôi mắt ấy. Mẹ cậu nói với anh: đây mới chính là hạnh phúc thực sự của nó. Bác biết, bây giờ nó thương cháu, nhưng thời gian dài đằng đẵng, nó có thể thương cháu được bao lâu? Thằng Taehyung con bác là đứa trọng tình cảm, khi nó trở về, nhìn thấy cháu như vậy, nó cũng sẽ chẳng thể tha thứ cho chính mình. Cháu có thể, giúp nó bớt vướng bận không? Nó mới mười sáu tuổi. mười sáu tuổi, thậm chí những đứa trẻ khác còn đang bận làm nũng, bận ngây thơ, cớ sao con bác 16 lại phải sống cho người khác?

Taehyung 16 được quyền không vướng bận, được quyền ngây thơ. Còn Hoseok 17 có nghĩa vụ phải hy sinh cho người khác? Họ chỉ hơn kém nhau 1 tuổi, đều là người trẻ như nhau,... nhưng chỉ là, họ hơn nhau bởi một người đứng về phía mình.

Khi đó anh trả lời thế nào, anh đã chẳng còn nhớ. Anh chỉ nhớ rằng, mình đã nói dối Park Jimin, nói dối Jeon Jungkook để ra ngoài, anh nói với chính mình: anh muốn tìm lại ước mơ của anh, anh muốn thực hiện lời hứa của anh.

Ôm điện thoại trong tay, tìm đến dãy số duy nhất có trong danh bạ, trong phút chốc, anh muốn gọi điện cho dãy số ấy, chất vấn người bên đầu dây bên kia rằng: tại sao hứa cho anh một gia đình, lại để anh một mình ở lại. Anh chỉ còn mình cậu, sao cậu lại lỡ buông tay anh?

Nhưng anh lại chẳng lỡ.

Men theo thành tường của sân thượng, anh chân thấp chân cao bước tới. Nhìn xuống dòng đường hối hả bên dưới, anh phát hiện, hóa ra mình cũng chẳng sợ độ cao như mình đã tưởng.

Hình như mưa đang rơi, anh thấy giày của mình lấm tấm giọt nước nhỏ, mắt anh thì nhòa đi. Gió vờn bên tai anh ngày một to, anh mở to mắt, mỉm cười, vì phía trước, Kim Taehyung của anh cũng đang mỉm cười.

Hoseok đã luôn luôn đợi Taehyung!

Lại có một cậu trai dancer nổi tiếng, nhảy từ tầng 18 xuống tự tử. Có lẽ là một cách giải thoát cho bản thân cậu, vì khi tìm cảnh sát đến hiện trường, thấy một nụ cười trên thi thể cậu trai.

Tiếng người qua đường: "Số 18 này quả thực là điềm xấu, riêng chỗ này đã có 2 ngừoi trẻ tuổi tự tử rồi. Aidza, cái chỗ xui xẻo này, phải đi qua nhanh mới được."

———///——— Hoàn ———///———

"Đợi anh, tuổi 18" đến đây xin được vụng về kết thúc. Cảm ơn các bạn đã cùng Jei đi đến tận cùng này.

Cảm ơn các bạn! "Đợi anh, tuổi 18" xin cảm ơn các bạn.

Tuổi 18, hãy bay cao bay xa nhé, những con người mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro