Chương 1: Con muỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Trùng Sơn Lâm, thế giới độc lập sót lại.

Nghe nói bí cảnh này là nơi tu tiên đại năng trước khi phi thăng sáng lập ra, cứ 500 năm mở ra một lần, trong đó động phủ trên đỉnh núi bí bảo vô số, không biết là mục tiêu của bao nhiêu người.

—— Chẳng qua hiện tại Vạn Trùng Sơn Lâm đã trở thành lãnh địa riêng.

Hai trăm năm trước, một hồ ly trong núi bởi vì không có chỗ ngủ, liên hợp tinh quái trong núi phá vỡ cấm chế động phủ, thuận tiện phân chia hết thiên tài địa bảo, thực lực một bước lên trời, vốn ba cái đuôi cuối cùng đạt tới chín đuôi trong truyền thuyết.

Nếu đã tìm được một động phủ, hồ ly màn trời chiếu đất mấy trăm năm liền đuổi tinh quái trong núi đi, hóa thành nguyên hình ngồi ở trên bệ Diệm Dương trong động tu luyện, tiện thể hạ cấm chế mới miễn cho người tu tiên lại đến đây coi nơi này làm nơi rèn luyện.

*

Tại Hưởng ngồi ngay ngắn trên bệ Diệm Dương, yêu khí đỏ sậm vận chuyển quy luật.

"Eee eee eee ——"

Tại Hưởng u ám dường như cảm thấy bên tai rất ồn ào, giống như tiếng muỗi.

"Eee eee eee ——"

Âm thanh càng gần, Tại Hưởng thoáng nhíu mày, tu luyện không thể cắt đứt giữa chừng nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hắn đã luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày sao lại bởi vì một con muỗi ——

"Eee! Eee ——"

Tại Hưởng không thể nhịn được nữa, thao túng yêu khí hướng tiếng ồn trong hư không đánh tới.

Âm thanh tạm thời biến mất.

Tại Hưởng nhắm mắt lại nhếch khóe môi, bất kể là muỗi hay ruồi nhặng, chui vào cấm chế quấy rầy hắn tu luyện chỉ có một đường chết. Tại Hưởng lần thứ hai tĩnh tâm lại.

Chỉ có điều hồi lâu, lỗ tai Tại Hưởng giật giật, cổ hình như có chút ngứa, có lẽ là bụi bặm trong động phủ rơi xuống. Hắn vừa mới vận chuyển ngưng tụ huyết châu trong cơ thể liền phát hiện không đúng, bảy bảy bốn mươi chín ngày sao chỉ có bốn mươi tám viên!

"No quá... Thơm quá... Nóng quá hà..."

Tại Hưởng mở mắt ra, lần này hắn tu luyện nói trắng ra bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, yêu khí hóa thành huyết châu rốt cuộc...

Bụng con muỗi trở nên đỏ rực, no căng trướng, lạch bạch một cái rơi xuống bên ngoài áo choàng.

Tại Hưởng: "...... À."

Con muỗi này lớn gấp ba bốn lần so với muỗi bình thường, trên người còn có yêu khí của hắn, xem ra thủ phạm chính là con muỗi này!

Mặt Tại Hưởng không cảm xúc gãi cái cổ sưng lên ngứa ngáy của mình, làm con muỗi chấn động rơi xuống, vươn chân chuẩn bị đưa nhóc lên Tây Thiên.

"A! Đừng giẫm tui! Hu hu hu, xin lỗi! Ngài đừng giẫm tui hic!"

Chân treo ở giữa không trung, Tại Hưởng cũng không ngoài ý muốn muỗi hóa thành hình người, huyết yêu của hắn bao hàm yêu khí hơn một ngàn năm, tuy nói chỉ là một giọt máu nhưng cũng có ba bốn trăm năm tu vi. Con muỗi dưới chân tóc đen đến eo, da như tuyết trắng, ngón tay ngón chân cùng vành tai trắng hồng, mặt cũng đỏ bừng, vừa nhìn đã biết hút nhiều máu, có lẽ là lần đầu tiên hóa hình nên không có những hiểu biết thông thường, muỗi trần trụi thân thể nước mắt lã chã xin tha, lúc này Tại Hưởng thấy rõ, ngay cả đầu vú cũng trắng hồng đáng yêu.

Tại Hưởng thay đổi chủ ý, làm một con hồ ly độc thân hơn một ngàn năm vốn đã kiềm chế đến cấp bách, con muỗi này to gan lớn mật, vừa lúc giữ lại bắt nạt chút xem như trừng phạt nhóc.

"Không giẫm nhóc, có thể, nhưng hút máu của ta dù sao cũng nên trả một cái giá." Tại Hưởng ngồi xổm xuống nâng mặt muỗi lên, nếu chỉ nhìn mặt thật sự làm cho người ta nhìn không ra đây là một con muỗi hóa thành, mắt to mũi nhỏ khuôn mặt tròn, nhất là đôi môi đầy đặn vểnh lên mê người, vừa nghĩ đến chính cái miệng này hút một hơi trên cổ hắn...

Ánh mắt Tại Hưởng tối sầm lại.

Muỗi nhỏ Hạo Thạc trừng mắt ngơ ngác nhìn hắn một lát, sau đó bỗng chốc oa khóc lên, vươn cánh tay trắng nõn ra, vẻ mặt khẳng khái hy sinh: "Hu hu hu xin lỗi mà, tui đói bụng quá, ngài đừng tức giận, tui cho ngài hút một cái xin lỗi được hông?"

Một năm trước nhóc Hạo Thạc này mới có thần trí, vẫn luôn lang thang trong núi, yêu quái trong núi rất hung dữ nhóc không dám hút, nhóc quá đói bụng mà ngửi được động phủ có mùi thơm thiệt thơm mới theo lại đây.

"Hút một cái?" Tại Hưởng nhướng mày "Được thôi, ta không hút nhóc, nhóc lại hút ta một cái là được rồi." Dứt lời ngồi trên ghế đá, vén áo ngoài lên.

"Cảm ơn! Ngài thiệt là người tuyệt vời!" Muỗi nhỏ Hạo Thạc lau nước mắt, trước nay nhóc chưa từng thấy qua yêu quái chủ động cho nhóc hút!

Tại Hưởng thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn cởi quần ra: "Chẳng qua nhóc chỉ có thể hút nơi này, hơn nữa ta bảo nhóc hút như thế nào thì hút như thế ấy."

—–

[Muỗi nhỏ Hạo Thạc: (chép chép miệng) hương vị và màu sắc của máu này là lạ.

Tại Hưởng: (thoải mái không muốn động)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro