VÌ ANH ĐÃ YÊU EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[SE] VÌ ANH ĐÃ YÊU EM

Năm đó, anh 17 tuổi, còn cậu 16 tuổi. Họ cùng học chung một ngôi trường, cùng học một lớp.
Anh là một anh chàng phá phách, suốt ngày nhàn rỗi. Cậu là phần tử ham học trong lớp, thành tích xuất sắc, thi cử luôn xếp vào top 5 người. Anh cũng khá đẹp trai, tuy nhiên việc học tập không tốt lắm, nhưng lại rất thông minh. Cậu ấy rất đáng yêu, nhiều người mến, trong lớp lại có rất nhiều người để ý.
Họ là bạn bè, nhưng anh thích cậu, anh không hiểu được cảm giác của mình đối với cậu, chỉ là bất chợt muốn nhìn thấy cậu, anh vừa mới gặp đây thôi, nhưng lại không ngừng nghĩ về cậu. Cậu buồn anh cũng sẽ buồn. Cậu vui anh cũng vì thế mà vui. Không lẽ anh đã yêu cậu mất rồi ư....
Càng về lâu, anh càng phát hiện mình đã yêu cậu, vào học không nhịn được anh phải quay đầu lại nhìn cậu, hình như nó đã thành thói quen trong cuộc sống hằng ngày của anh. Cậu vẫn không hiểu được, cứ mỗi lần nói chuyện với anh, anh chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn xa xa, đáy mắt thoát hiện vẻ thất vọng, trong lòng cứ mãi âm ỉ vô số lần nói lên câu "tôi thích em", tiếc rằng cậu không nghe được.
Vào một đêm, anh và một người bạn trong lớp đang gọi điện thoại, vô tình biết được sđt của cậu, anh rất hứng khởi, nói qua loa vài câu rồi cúp máy ngay, ngay sau đó anh liền gọi cho cậu....

"Alo ?"

"...................."

Anh nghe thấy giọng của cậu, đột nhiên quên mất mình phải nói cái gì.

"Ai vậy ?"

"Cậu đoán đi ?"

Cậu nói tên của một người con trai trong lớp học, anh rất thất vọng vì cậu không đoán ra là anh.

"Haha... sao mới đoán mà đã đoán đúng rồi !"

Anh muốn mượn tên người bạn đó để dò thám trong lòng cậu thật ra có để ý tới đối tượng nào hay không.

"Hì.... Có chuyện gì không hả ?"

"Mình.... mình.... "

"Gì hả ?"

"Umk.... mình"

"Cậu sao vậy ?"

"Mình thích cậu, chúng ta có thể đi chung cùng một con đường hay không ?"

"Hả ?"

"Mình nghiêm túc đó."

"..................."

"Được không hả ?"

"Hãy cho mình suy nghĩ chút đã."

"Ok, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu."

"Umk...."

Mười phút sau anh gọi lại cho cậu.

"Hi, cậu suy nghĩ đến đâu rồi ?"

"Mình nghĩ tốt nhất chúng ta hãy là bạn."

"Thật không thể chấp nhận mình ư ?"

"..................."

"Vậy được rồi, chúng ta hãy là bạn vậy, mình cúp máy đây."

Cậu nằm trên giường, nghĩ lại mình cự tuyệt người con trai ấy, anh ta nhất định sẽ rất buồn, đêm đó cậu không ngủ được.

Ngày hôm sau, anh lên lớp học như thường lệ. Lúc tan học, cậu đột nhiên nhào tới chỗ ngồi của anh với vẻ mặt đỏ ngầu, đá thật mạnh vào gốc ghế của anh. "Cậu cảm thấy như vậy vui lắm à ?" Thì ra cậu thông qua những người bạn mà biết được sđt của anh, và biết được hết tất cả....

Anh ngồi lặng trên ghế, đôi mắt vô thần, anh biết mình đã làm sai. Nhưng, đã quá muộn. Cậu giận, chỉ vì anh nói dối cậu, cậu đã vì thế mà khóc rất nhiều lần.

Mấy ngày rồi, cậu không nói chuyện với anh, một câu trách móc cũng không. Xem ra, cậu thật sự đã bị tổn thương, sự tổn thương rất là nặng.

Anh thất thần và cứ luôn tự trách mình, muốn gọi điện cho cậu, nhưng cậu không bắt máy. Anh gửi tin nhắn cho cậu.

"Xin lỗi, mình không cố ý đâu, thật đó, cho mình xin lỗi nhé, có thể tha thứ cho mình được không ?"

Cậu không trả lời, anh không nản chí, gửi tiếp một dòng tin nhắn cho cậu.

"Mình biết là cậu rất là giận, đừng vì thế mà bỏ mặt mình. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, hãy tha thứ cho mình nhé."

Anh nóng ruột chờ đợi. Rất lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên, anh mừng như điên cầm điện thoại lên, quả nhiên là cậu.

"Nếu như một lời xin lỗi thì cần gì đến cảnh sát nữa hả ? Ai cũng có thể giết người trước, rồi nói lời xin lỗi với người ta ư ! Vì vậy, lời xin lỗi của cậu mình không chấp nhận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu thôi !"
Anh rất vui, dù cậu không tha thứ cho anh, chí ít cậu đã quan tâm tới mình.

Từ buổi đó, ngày nào anh cũng gửi một tin nhắn cho cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho anh. Không cần biết cậu có trả lời hay không, anh luôn kiên trì. Còn cậu ngày nào cũng nhận được một tin nhắn, đó là do anh gửi lại, dù hoàn cảnh nào cũng không thay đổi.

Vào một ngày nọ, anh không đến lớp, anh xin nghĩ, nhưng cậu vẫn nhận được tin nhắn do anh gửi đến. Vì thế cậu không nghĩ nhiều đến việc đó. Nhưng cứ liên tiếp thế, anh đã không đến lớp hai tuần rồi, cậu phát hiện những ngày không có anh, rất tẻ nhạt, như cả thế giới mất đi màu sắc vậy, cho dù đều đều ngày nào cũng nhận được tin nhắn của anh không nhìn thấy anh, trái tim cậu như rất cô đơn trống vắng. Cậu liền gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy, ngay sau đó cậu liền gửi tin nhắn cho anh.

"Cậu đang ở đâu ? Cậu sao vậy ? Tại sao không đến lớp hả ?"

Anh rất lâu vẫn không trả lời, cậu giờ mới biết rằng chờ đợi tin nhắn là cần phải có dũng khí và sự nhẫn nại rất lớn. Từ trước đến giờ, ngày nào cậu cũng nhận tin nhắn của anh mà không có một lần nào trả lời cả, cũng không khó đoán được, ngày nào anh cung ngốc nghếch chờ đợi dòng tin nhắn hồi âm của cậu.

Đến tối, cuối cùng cậu cũng nhận được tin nhắn của anh : "Xin lỗi, đã bắt cậu đợi lâu giờ mới trả lời tin nhắn, chắc cậu đợi lâu lắm rồi đúng không hả ? Xin lỗi nhé, gần đây nhà mình phát sinh một số chuyện, nên không thể đến lớp. Sức khỏe tốt chứ hả ? Nhớ cậu thật.... " Cậu rơi nước mắt, cậu không hiểu vì sao mình lại khóc, vì ai mà khóc, vì có một người con trai đối xử với cậu như thế.

Mười ngày lại trôi qua, trong mười ngày ấy không có anh. Cuối cùng cậu nhịn không được phải đi kiếm anh, vì cậu biết, mình đã yêu anh mất rồi !

Một người bạn nói cho cậu biết, anh có một người em trai đang học cùng trường. Không lâu sau, cậu đã tìm được em trai của anh. Hỏi đến anh, em trai anh nghẹn ngào khóc, nói sẽ dẫn cậu về nhà thì sẽ biết rõ mọi chuyện. Cậu theo cậu bé về đến nhà anh, bước vào phòng của anh, cậu bé chỉ một lá thư đang để trên bàn học, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc điện thoại :"Còn cái này, giờ giao hết cho anh ". Nói xong, cậu bé lẳng lặng rời khỏi phòng.

Cậu bước đến gần chiếc bàn, rung rẩy mở lá thư ra xem.

"Xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh cậu được nữa rồi ! Những ngày không đi học, mình không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói mình chỉ còn sống được một tháng. Thật có lỗi cái ngày cậu gửi tin nhắn cho mình mình rất lâu mới trả lời. Thật ra cậu vừa mới gửi tới là mình đã thấy rồi, chỉ vì mình phát hiện ngày thường có thể thoải mái nhấn nút điện thoại giờ lại trở nên khó khăn đến thế với mình. Mình đã phí thời gian rất lâu sau đó cuối cùng mới hoàn thành xong.... Xin lỗi nhé....

Cũng may cậu không tha thứ cho mình, nếu không.... Haha.... Nhưng thôi không còn quan trọng nữa.

Mình nhờ em trai mình mỗi ngày gửi đến cậu một dòng tin nhắn khi mình ra đi, về tin nhắn, mình đã nhắn sẵn
hết rồi, đề phòng bất trắc đó mà.... Hihi....

Hãy hứa với mình là không được buồn ! Những ngày không có mình, cậu phải vui vẻ đó !

Thật ra, mình yêu thầm cậu lâu lắm rồi, không nói cho cậu biết thôi.... Tiếc rằng không thể nói thành lời, đã khiến cho cậu giận rồi ! Và một khi phạm lỗi thì chỉ có chết !

Xin lỗi nhé, chuyện đó mình thật sự không cố ý đâu, mình chỉ muốn bít cậu thích ai, vì.... mình thích cậu.

Hihi.... Những điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu đó, nhất định phải chú ý đến sức khỏe, trời lạnh phải mặc thêm áo vào.... "

Mở chiếc điện thoại ra, cậu mở hộp thư nháp ra xem, trong đó lưu trữ tất cả 517 tin nhắn, tất cả dùng để chuẩn bị gửi cho cậu.

Cậu lặng người đi và ngã phịch xuống đất, đau khổ khóc không thành tiếng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro