Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon nằm thẩn thơ nghe nhạc. Nó thích T-ara khủng khiếp. Đang quay cuồng với Sugar Free, chợt điện thoại đổ chuông dồn dập, Ji Yeon uể oải nhoài người với lấy cái điện thoại trên bàn. Sms từ một số máy lạ :

- Em ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii...

Hơi bất ngờ, nhưng Ji Yeon trả lời luôn :

- Ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Kèm cái icon " " cười lăn lộn. Số máy kia trả lời rất nhanh :

- Em đang ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ?

Ji Yeon lém lỉnh :

- Ở đâu còn lâu mới nói. Anh là aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ?

Nửa phút sau :

- Đã thế anh cũng không bao giờ nói cho em biết anh là Myung Soo, bạn thằng Seung Ho và là người lúc chiều đưa em về.

Ji Yeon khúc khích :

- Lộ rồi

- Ồ thế à. Em có muốn nghe anh thì thầm một chút không?

- Có. Em đang dỏng tai lên nghe đây.

Ngay lập tức, cuộc gọi đến hiện số của Myung Soo

- Dạ em đây.

- Chim sẻ gọi chim cu nghe rõ gật gù...

Im lặng.

- Em ơi!!!

Vẫn im.

- Em ơiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Không trả lời.

- Ji Yeon ơi!!! - phát cáu.

- Dạ.

- Sao em không nói gì ???

- Anh bảo nghe rõ gật gù, em gật nãy giờ muốn gãy cổ anh không thấy à

- À ừ...Anh xin lỗi...

Kết quả là ngày hôm đó Myung Soo nằm buôn điện thoại với Ji Yeon đến tận khuya, tổng thiệt hại lên tới hàng trăm nghìn đồng. Myung Soo pha trò, còn Ji Yeon thì cười không ngớt. Đến khi mắt mi mắt nặng trĩu, Ji Yeon mới nhỏ nhẹ :

- Anh à...Em buồn ngủ rồi. Để hôm khác nói chuyện tiếp nhá.

- Ừ. Thế chúc em ngủ ngon với cả mơ về anh nhé.

- Mơ về anh thì khác gì ác mộng.

Myung Soo giận dỗi :

- Đùa chứ...Tụt hết cảm xúc. Ngủ đi. Ứ chơi với em nữa!

Anh cúp máy "rụp" một cái khá là phũ phàng, Ji Yeon ngẩn ngơ, rồi cười tủm tỉm :

- Đồ trẻ con!

***

Những ngày sau đó, Myung soo chủ động gọi điện, nhắn tin cho Ji yeon nhiều hơn. Bỗng dưng Myung Soo cảm thấy người con gái này khiến tâm hồn nó trở nên nhẹ nhõm khi tiếp xúc. Những câu nói đùa vu vơ, những lần Ji Yeon đành hanh "đá xoáy", những lúc cô dở trò trêu chọc, hay những cuộc tranh luận , Myung Soo đều bị Ji Yeon "đánh gục" vì sự lém lỉnh của cô nàng, mà đôi khi cũng là do Ji yeon chơi bài cùn ăn vạ.

Càng ngày Myung soo càng nhận ra thời gian nó dành cho Ji Yeon quá nhiều, đến nỗi mà nó bỏ ngoài tai lời rủ rê của mấy thằng bạn, ở nhà ôm khư khư cái Laptop chỉ để đợi cô học bài xong là online nói chuyện. Một ngày không nhắn tin cho Ji Yeon, anh thấy thời gian cứ dài dằng dặc ra như con ốc sên bò trên cây bạch đàn...Trong người bức bối khó chịu và ruột gan thì cồn cào như người đói. Ji yeon luôn có một cái gì nó, khiến nó bị cuốn hút ghê gớm, như chất kích thích vậy. Có lần Myung Soo đã thành thật thổ lộ với Ji Yeon về cái cảm giác đang đeo bám mình, cô phá lên cười khoái chí :

- Há há! Chết chưa! Anh nghiện em rồi đấy!

- Có lẽ...

Ji Yeon tinh nghịch :

- Cai nhanh còn kịp.

Myung Soo thở dài :

- Em thấy thằng nghiện nào cai thuốc được thành công chưa?

- Rồi mà.

- Nhưng anh không phải thằng đó - lại thở dài phát nữa.

Cô trầm ngâm :

- Khi nào anh nghiện em như...nghiện đá mới nguy hiểm...

Chẳng nói chuyện với ai thoải mái được như Ji Yeon. Một cô gái đa cảm xúc, có thể vui buồn bất cứ lúc nào. Có thể chuyển từ trạng thái trẻ con nhí nhảnh sang người lớn sâu sắc chỉ trong tích tắc. Lắm khi thiếu điều Myung Soo muốn thốt lên rằng cô thật thần thánh. Chỉ ghét mỗi một điều, cô hay động chạm vào "nỗi đau thầm kín" của anh :

- Học xong anh định làm gì?

- Một xe 2 mũ.

- Là sao ?

Myung Soo chép miệng :

- Đại học Giao thông vận tải, khoa đứng đường vẫy vẫy ý.

- Chả hiểu - nó ngơ ngác.

Myung Soo hóm hỉnh :

- Tên khoa học của nó là "Xe Ôm" em ạ.

- Ờm...Nhìn anh cũng có triển vọng phết - giọng đá đểu thấy rõ.

- Cảm ơn...Ai cũng khen anh thế.

Ji Yeon ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Anh không có ước mơ nào to lớn hơn một chút à?

- Có chứ - Myung soo giả bộ ngây thơ - Hồi bé anh toàn ước làm siêu nhân đi bảo vệ Trái đất ấy.

- Em không đùa -  nhăn mặt - Anh cũng lớn rồi, cũng phải có hoài bão chứ
Bằng cách nào hả em?

- Chơi bời ít thôi. Lớp 12 mà anh cứ học hành hời hợt thế này làm sao có tương lai.

- Anh cũng muốn học hành tử tế lắm chứ, nhưng gia đình mới gặp chuyện buồn, thực sự anh chẳng còn tâm trí nào để mà học nữa...

Ji Yeon ái ngại :

- Gặp chuyện gì hả anh?

- À - Myung Soo vờ thiểu não - con mèo nhà anh đi đâu mấy hôm nay rồi, anh thương nó lắm. Ăn không ngon nhưng ngủ như điên em ạ, khổ...

Những lúc ấy, Ji Yeon chỉ còn biết lắc đầu chán nản :

- Em chịu anh rồi !!!

Dần dần, hai người trở nên vô cùng thân thiết. Myung Soo giống như một người anh, người bạn, lúc nào cũng chăm chút cho Ji Yeon từng tí một, còn cô thì chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh...Không thể thiếu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro