Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon nhận tin nhắn từ Myung Soo sau gần 30 phút chờ đợi, mắt nó mở to hết cỡ đọc những dòng chữ như đang nhảy nhót trên màn hình :

- Nói chung là yêu đó...À mà đó có phải là yêu không...mà sao vắng em thì buồn...Ố ô..

Nó bò lăn ra cười sặc sụa, rep lại :

- Em chưa thấy ai tỏ tình như anh đấy.

Myung soo đỏ mặt. Tự nhiên anh thấy lúng túng quá. Anh ấn số gọi cho Ji Yeon :

- Dạ - Nó vẫn nhỏ nhẹ.

- Anh...yêu em...thật ấy...

- Yêu...vì sao ạ?

- Vì em là em.

- Anh không sợ em từ chối à?

- Anh...- bỗng Myung Soo ngập ngừng - Sợ chứ...Nhưng nghiện rồi, chả ngại nữa...

Im lặng.

Nín thở.

Chờ đợi.

- Thế...

- Sao hả em? - Myung Soo vồ vập.

- Thế thích em lâu chưa...?

Bao nhiêu dây thần kinh trên mặt anh nãy giờ co vào vì căng thẳng, giờ giãn ra thoải mái. Anh cười thật tươi :

- Từ năm 1945 rồi ấy...

Thế là yêu nhau!

                                                                                   ****

Ngày ngày, Myung Soo thực hiện nhiệm vụ của "Thằng-Người-Yêu" một cách ngoan ngoãn theo yêu cầu của Ji Yeon về tiêu chuẩn "trai ngoan". Nghĩa là : sáng gọi Ji Yeon dậy lúc 6h15, chiều không phải đi học thêm thì qua trường đón nó đúng 5h15, tối đi chơi phải về nhà trước 9h30, đọc trước bài, soạn sách vở đầy đủ trước khi đến lớp, và phải lựa chọn : Hoặc là nó, hoặc là thú vui... Myung Soo đã dần quen với nếp sống "lành mạnh" mà Ji Yeon tạo dựng cho nó, tự nhiên thấy cuộc sống có ý nghĩa hẳn. Đến nỗi bố mẹ amj cũng không thể tin nổi đây là chính là thằng con trai sống trong cái nhà này mười tám năm giời ăn chơi phá phách. Mọi thay đổi của Myung Soo cũng nhờ cả vào sự nỗ lực của Ji Yeon. Đôi khi, anh vẫn hay gây bất ngờ, kiểu như một hôm, anh lù lù xuất hiện trước cổng trường nó, mà không phải tầm giờ "đón cháu", vẫy tay với Ji Yeon cười toe toét :

- Em ơi đi ăn bánh đi...Anh đói quá !!

Nó ngạc nhiên :

- Em có dặn anh đón em giờ này đâu? Sao lại đến?

- Ờ...Tại anh nghiện em mà, vã thì phải đi tìm thuốc chứ.

Ji Yeon tát "yêu" một cái rõ đau, nhăn mặt :

- Chưa từng thấy con người nào thô lỗ và lộ liễu như anh ý!

Lại có sáng, Myung Soo gọi Ji Yeon dậy muộn, vừa lon ton chạy vào lớp cho kịp giờ thì điện thoại Ji Yeon báo tin nhắn đến :

- Em ơi. Anh gửi xe xong từ chỗ gửi xe chạy vào trường hết 3 phút, đến cổng trường thì đã muộn 10 phút rồi. Thằng bảo vệ nó không cho anh vào? Bây giờ em bảo anh về hay đồ sát nó?

Nó hốt hoảng :

- Này, anh đã hứa là bỏ thói côn đồ rồi đấy. Nếu không được vào thì về nhà chơi ngoan, không nghịch bẩn, cấm la cà ngoài đường nhá!

- Vâng ạ - Myung Soo nhăn nhở. Và nó yên tâm về nhà...ngủ tiếp.

Hay là khi, Ji Yeon bất ngờ gọi cho Myung Soo, nhõng nhẽo :

-  Kim Myung Soo ~..! Em không ngủ được! Kể chuyện cổ tích cho em.

Anh méo mặt :

- Em gọi 1900990 bảo chị Thỏ Ngọc kể cho mà nghe, anh có biết truyện nào đâu.

- Không - Ji Yeon nũng nịu - Em thích anh cơ không thích Thỏ Ngọc...

- Anh còn chưa được nghe bao giờ thì kể cho em làm sao ?

- Học nhà trẻ cô giáo vứt thùng rác à? Không thuộc thì bịa ra cũng được! - Ji Yeon giận dỗi.

- Vâng. Thế em thích nghe truyện gì?

Nó đổi giọng luôn, ngợt xớt :

- Truyện gì mà có mụ phù thủy với hoàng tử đẹp trai ý.

Myung Soo khổ sở ngồi bịa ra một câu chuyện, không đầu, không cuối, chi tiết rời rạc, nội dung lung tung, nhưng rốt cuộc, Ji Yeon vẫn chìm vào trong giấc ngủ, thật ngon...Trong giấc mơ, nó biến thành mụ phù thủy, còn anh là "hoàng tử đẹp trai"...

Tình yêu của chúng nó, sôi nổi, cháy bỏng, hạnh phúc nhưng lắm lúc cũng rất êm đềm. Và có lẽ nó sẽ cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy nếu không có ngày hôm ấy...

------------

Vote hay Cmt ủng hộ tớ đi mà ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro