Chương 6: cà phê đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần đuôi xe bị tông đến nát vụn, sau đó là mất lái và xoay vài vòng rồi đập mạnh vào thân cây cổ thụ ở ngã rẽ. Sau khi chiếc xe kia rời đi, hai thân xác một lớn một nhỏ trườn ra khỏi xe

Cậu dừng video lại và thất vọng với những gì mình thấy. Chiếc xe gây tai nạn ấy không có biển số. Không sơn màu. Nhãn hiệu cũng không có. Chỉ là một màu của sắt xám xịt. Cậu không ngờ tên ác nhân lại trực tiếp hại người chứ không giả danh là một vụ tai nạn giao thông. Không gợi ý, không chút chi tiết. Đầu mối đều không có

Chiếc xe lớn như vậy muốn nó nhẵn bóng không sơn màu không nhãn hiệu thậm chí là không biển số xe thì một là phủ lên nó lớp sơn màu sắt và tháo biển số ra, hai là yêu cầu xưởng làm riêng một chiếc như vậy nhưng số tiền bỏ ra là không hề nhỏ. Và ba, tên ác nhân chính là chủ doanh nghiệp đã tạo ra chiếc xe ấy. Cậu không thể nghĩ ra là ai, cũng không biết về gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, đối tác hay đối thủ của anh

Nghĩ thế cũng không đi đến đáp án, cậu đành tạm gác chuyện ấy qua một bên. Jimin liên lạc nói chuyện với nơi làm việc và trường học sau đó cũng bất lực ở một chỗ để vết thương nhanh chóng lành lại. Cậu đọc sách mà 2 người bạn mang tới. Đến giờ lại có người đem đồ ăn tới và kiểm tra vết thương. Yoongi thì chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng, thấy anh xanh xao cậu lo lắm. Đồ ăn bệnh viện luôn rất nhạt nhẽo, nhưng chất dinh dưỡng đầy đủ sẽ giúp cậu nhanh chóng khoẻ lại và có thể chăm sóc cho anh

Việc vệ sinh cá nhân cũng khá khó khăn với cái chân đau rát này. tất cả những gì cậu có thể làm là nhịn cơn đau cho qua. Tối lại được Jungkook và Taehyung đến thăm. Khi họ về thì lại nằm nói chuyện với Yoongi để giảm đi sự trống trải cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới. Ánh trăng cứ thế mà xuyên qua ô cửa, để lại cái bóng của những chiếc lá thu đang dần rơi xuống

Buổi sáng của ngày thứ hai ở bệnh viện, cậu ngồi đọc sách bên cạnh anh sau khi vệ sinh cá nhân xong. Lại có người đến đưa đồ ăn và kiểm tra vết thương. Cậu tiếp tục đọc sách, lâu lâu lại ngó sang anh. Chiều chiều cậu bưng thau nước nhỏ và một tấm khăn để lau người cho anh mặc cho cái chân đau như bị nát vụn. Nhưng tuyệt nhiên cậu chẳng rên la hay than vãn một lời, im lặng run rẩy lau từng đường trên người anh. Cậu sợ lắm, bệnh viện vốn rất ồn ào, tiếng ho khan, khóc thé của trẻ em và tiếng trò truyện của hàng trăm người. Cậu sợ đám đông, sợ lắm, nhưng không có nghĩa cậu sẽ được ở một chỗ, mỗi lần như vậy điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là Min Yoongi.

Đến chiều tối Jungkook và Taehyung đến thăm còn mang thêm sách mà cậu nhờ vả và ăn trái cây mà Jungkook mang tới. Cả ba trò chuyện xong thì họ lại về. Đến tối cậu nằm cạnh giường và nói chuyện cùng anh, mặc cho anh cứ mãi im lặng như thế. Jimin Nói về những câu chuyện của họ, về vài mẩu chuyện đời thường của cả hai khi trước đến khi ngủ quên. Đây là lần đầu tiên anh ở bên cạnh mà không có một cái ôm hôn hay an ủi nào dành cho cậu, nước mắt lại rời hàng mi qua đêm lạnh của ngày giao mùa

Vài ngày sau đó cậu cứ như vậy, im lặng đọc sách, im lặng làm bài tập mà giảng viên giao cho, im lặng nghe bài giảng qua trang web của trường, lặng lẽ ngồi cạnh anh, lau người cho anh, im lặng nhìn cái cây đã khô héo rơi hàng lá cuối cùng vào mỗi sáng. Lại không nói gì khi ngồi lặng thinh nhìn trời, đọc những trang sách cuối cùng

Không ai có thể hiểu được người con trai ấy đang nghĩ gì, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc, không buồn, không vui cũng không khó chịu. Tối đến cậu cứ thế nhìn anh, ánh mắt vui mừng sáng rỡ rồi lại tắt ngấm ngay sau đó. Cũng không biết vì điều gì mà những giọt nước mắt cứ thế lăn khỏi mi, lăn xuống đôi gò má rồi ngấm vào chiếc gối mềm

"Yoongi à, em phải làm sao mới được đây, liệu em làm như vậy có ích kỉ quá không?"

Cậu khóc, khóc đến đôi mắt sưng húp cả lên, không ai sờ lên đôi mắt ấy, hôn lên bọng mắt sưng vù, vuốt ve tấm lưng nhỏ đang run, cậu lại cô đơn lần nữa, không ai an ủi, không một ai

Gần hai tuần trôi qua chân cậu cũng đã đỡ đi nhiều. Nhưng các bác sĩ khuyên một tuần nữa nó mới có thể hoạt động bình thường và hai tuần nữa mới lành hoàn toàn. Nhưng rồi cũng chẳng ai cản được việc Jimin sẽ xuất viện sau gần hai tuần nằm viện. Vì điều đó mà cậu, Taehyung và Jungkook đã cãi nhau một trận, họ không cho Jimin xuất viện khi chưa hoàn toàn lành lặn. Bản thân cậu cũng biết những vết thương trên người khó lành hơn bất cứ ai. Nhưng phải làm sao nếu cậu mất việc, không thể kiếm thu nhập chi trả cho nhu cầu hàng ngày, hàng tuần hàng tháng

Cậu bước ra từ cửa bệnh viện, cầm trên tay tờ viện phí mà thở dài. Đi qua cái cây đã rụng chỉ còn một chiếc lá. Cậu đưa mắt nhìn nó hồi lâu thì chiếc lá cuối cùng cũng đã rơi. Những cành cây trơ trọi, khô khốc như đã chết đi

"Yoongi à, mùa đông sắp tới rồi anh ơi..."

Sau khi xuất viện cậu đến nhà của anh, mở mật khẩu lần đầu tiên không chút sai sót. Cánh cửa mở ra, Jimin bật đèn, ngạc nhiên khiến cậu lặng thinh chôn chân tại đó. Ngực trái đau nhói nhìn cảnh tượng trước mắt

Chiếc băng rôn to lớn cột ngang hai bên với dòng chữ 'Happy birthday Park Jimin 13-10' được viết chính giữa. Những quả bóng đã bị xì hết hơi rũ rượi hướng xuống. Ruy băng đủ màu sắc trang trí xung quanh

Cậu khuỵ gối, như mất hết sức lực mà dựa vào cửa ngã xuống. Cảm xúc trong lòng dâng trào, nước mắt từ khoé mi rơi xuống, lã chã xong như dòng sông mà tuôn rơi. Lúc ấy tiếng khóc của cậu thấu tận tâm can, như xé toạc bầu trời, giằng xé những ai nghe thấy tiếng khóc ấy. Cảnh tượng đáng lẽ phải thật hoành tráng, thật vui vẻ mà diễn ra. Vậy mà người đã trang trí, chuẩn bị tất cả những thứ này lại đang nằm trong bệnh viện, phải tạm thời dùng máy thở để duy trì sự sống. Cậu đau khổ, điên cuồng khóc thật lớn, thật to như trút hết cảm xúc đã kìm nén

Bảo sao anh lại đến đón cậu, bảo sao lại úp úp mở mở nói như vậy. Bảo sao, anh lại chở cậu đến siêu thị rồi xin nghỉ phép giúp cậu. Tất cả cũng chỉ vì hôm ấy là ngày sinh nhật của cậu, vì Park Jimin

Sau trận khóc thật to, thật nhiều thì Jimin cũng dần bình tĩnh lại, cậu dần đứng dậy, đi đến cởi áo khoác ra, để đồ xuống và bắt đầu dọn dẹp. Đôi tay nhỏ run rẩy dọn đi những ngọn nến nơi đầu giường, những cánh hoa hồng đã khô héo rơi xuống từ bó hoa đặt trên bàn, bên cạnh hộp quà nhỏ được đặt ngay ngắn. Cậu lau đi những vết bụi sau hai tuần vắng bóng người

Suốt thời gian nước mắt không ngừng rơi, nhưng cậu không để tâm đến nó, cứ lau đi rồi tiếp tục làm việc. Dọn đi những bộ đồ mà những ngày nghỉ được anh mua cho, dọn đi sự hiện diện của cậu tại nơi này. Mỗi hành động như sợi dây thừng siết chặt tim cậu. Nhưng cho dù có đau chết đi sống lại đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ làm. Vì anh, vì tương lai của anh, chết đi sống lại cũng chẳng là gì

Xong xuôi mọi việc Jimin kéo vali chứa chấp kỉ niệm của mình ra ngoài, cậu quay đầu nhìn căn nhà là hơi ấm duy nhất trong cuộc đời lần cuối. Nhìn đến từng chi tiết, những mảnh hồi ức vui vẻ khi trước cứ thế vụt nhanh qua, tim cậu lại đau. Rời khỏi căn chung cư, Jimin đem hết những thứ mà anh mua cho về nhà, giá treo đồ cũ kĩ đã chật cứng, không thể treo thêm nữa, cậu đành cất những thứ ấy vào vali rồi để dưới giường. Dọn dẹp xong căn phòng nhỏ ọp ẹp, Jimin ngồi xuống ghế và xem lại vết thương, nó vẫn còn phải băng bó, vết thương rát hơn cậu tưởng và đã có một chút máu rỉ ra. Cậu tháo chúng ra và quấn những vòng vải mới

Cậu nhịn cơn đau để nó trôi qua, xong lại nhìn về hộp quà nhỏ trên bàn. Jimin nhìn nó rất lâu, rồi cuối cùng cũng đến cầm nó lên, cậu thầm cảm ơn anh vì món quà rồi mở nó ra, lấy ra mảnh giấy nhỏ viết dòng chúc mừng sinh nhật, ở dưới là một cặp nhẫn. Jimin im lặng, đứng chôn chân như tượng. Hai hàng nước mắt chảy dài, thời gian gần đây cậu thấy bản thân khóc thật nhiều, có phải bản thân được chiều chuộng đến yếu đuối, hay có lẽ vì anh quá yêu cậu, yêu đến từng chi tiết, từng cử chỉ đều dành cho cậu. Jimin lấy ra chiếc nhỏ hơn ngắm nghía, phát hiện ở mặt trong khắc dòng chữ 'Yoongi x Jimin'

Mảnh tình cảm anh dành cho cậu thật lớn, nó làm cậu trở nên ích kỉ, chỉ muốn ôm anh mãi mãi. Nhớ đến mỗi lần ra ngoài đi ngang cửa hàng trang sức cậu đều nhìn vào những đôi nhẫn lấp lánh. Cậu biết anh luôn để ý đến cậu, sở thích, thói quen anh đều để ý, nhưng cậu cũng chẳng ngờ đến đôi nhẫn này cũng vậy. Vì lẽ đó mà cặp nhẫn này đã ở đây. Cậu cười, nụ cười đau buồn, nuối tiếc, hạnh phúc, bây giờ chẳng thể giữ anh được nữa

Những ngày sau cậu đã đi học, đi làm bình thường. Mỗi sáng đều đến chăm sóc anh, nói chuyện với anh và thay nước cho lọ hoa nhỏ ở đó, một bông jutost tuyệt đẹp. Yoongi nói với cậu anh thích hoa jutost lắm, có thể anh thích vẻ mạnh mẽ của nó hoặc có thể là vẻ đẹp kiêu xa đầy tinh khiết. Cậu không biết lí do, nhưng anh thích cậu sẽ mua. Đến khi đi học và tan ca làm việc xong cậu lại đến vào chiều và tối khuya. Cứ đều đặn như vậy qua ba tuần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro