Chap 24: Cõi lòng nát tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hồi tôi có mối tình đầu tiên, tôi cứ ngỡ cô gái này chính là điều tôi tìm kiếm bấy lâu. Cô ấy học rất giỏi, chỉnh chu, dễ cưng. Tôi phải lòng cô ấy từ lần đầu tiên và sau đó chúng tôi hẹn hò. Nhìn thế nào cũng không bao giờ chia tay như các cặp đôi khác. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn ôm nỗi đau khổ khi tình yêu không đi được tới cùng như mong đợi.

Tính cách chúng tôi không hợp nhau. Tình đầu cái gì cũng đẹp hết. Lâu ngày, những khuyết điểm mà chúng ta cố gắng che đậy để giữ gìn hình tượng thuở ban đầu bắt đầu bộc lộ. Có một số thứ, nếu điều chỉnh bản thân chấp nhận được là một chuyện tốt. Nhưng nếu không...thì có lẽ phải chấm dứt.

Tôi đã không còn tin vào tình yêu nữa kể từ sau khi chia tay với cô bạn gái đầu tiên. Tôi trở thành người dễ dàng nói lời chia tay chỉ bởi vì cảm giác chán nản. Tôi chưa bao giờ yêu ai chân thành vì cái lý do cố chấp rằng không muốn đau khổ như trong quá khứ. Vậy nên bằng mọi cách phải bao bọc bản thân khỏi sự thất vọng.

Tất nhiên! Nếu tôi vẫn là con người như trước đây, có lẽ hôm nay tôi đã không phải đau khổ...

Nhưng không. Tôi không còn là Tine không biết yêu ai như trước đây nữa. Trái lại, tôi đã trót yêu một người nhiều đến nỗi chính mình cũng chẳng dám tin.

Kết thúc cảnh xúc động.

Ờ! Tao cũng chẳng muốn thê lương đâu. Muốn vui vẻ cười đùa cơ. Có cái khỉ gì xảy đến cũng không cần phải nghĩ. Nhưng bởi đã để tâm quá nhiều nên mới bận lòng vì nó. Muốn bỏ cũng không bỏ được. Thằng Sarawat ngồi ngay đây, ngồi cho tôi ôm thật chặt, chưa kể còn nghệt mặt ra như không biết cái khỉ gì hết. Bể sạch sành sanh!

"Tine...Hôm nay mày sao thế? Sao lại hỏi tao kỳ lạ vậy?" Giọng nói trầm thấp của thằng Sarawat khiến tôi bừng tỉnh khỏi tiềm thức vốn đã trôi xa, một lần nữa trở về với thực tại.

Câu nói của người thân cao như thể đang nghi ngờ tôi có ý tứ gì đó. Có lẽ do những lời vừa nãy không có cơ sở rõ ràng. Chỉ biết rằng...tôi nhắc đến mối tình đầu của nó nhưng không hề chỉ điểm rõ đó là ai. Lỡ đâu không phải cô gái tên Pam kia, mất mặt lần nữa chắc luôn.

"Chẳng biết nữa."

"..."

"Có lẽ do tao thật sự mệt mỏi." Thật lòng mà nói thì tôi không muốn biết thằng Sarawat đang nghĩ thế nào. Bởi nếu câu trả lời không như mong đợi, tôi sẽ còn đau lòng hơn.

"Nghĩ nhiều cái gì thế?" Chủ nhân bàn tay dày nói bằng giọng đều đều, đưa tay ôm trọn người tôi lại đến mức cảm thấy bí bách. Một mặt muốn khóc ra để giải tỏa, nhưng nếu khóc thì còn gì là ngầu lòi nữa. Thế là đành nín lại.

"Không..."

Tôi chỉ không muốn trở thành người không có lý lẽ trong mắt nó. Trước đây nếu có ai nhắc đến những chuyện vô nghĩa hay nhảm nhí đến nỗi không buồn giữ lại suy nghĩ, tôi đều xếp những kiểu thông tin này vào loại chuyện vớ vẩn và ngu xuẩn. Vậy nên tôi không muốn thằng Sarawat nghĩ như thế về tôi, bất kể là chuyện gì đi chăng nữa.

"Tao không hề xem mày là thế thân của ai hết. Lấy drama từ đâu vậy chứ?" Từ chính mắt tao đây này. Cơ mà không muốn nói ra sự thật. Cũng có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều.

"Sarawat, tao yêu mày."

"Ừm...Biết rồi."

"Tao yêu mày thật đấy."

"Biết..." Vòng tay đang ôm chặt tôi ấm ấp đến mức xoa dịu trái tim. Thân hình cao lớn nâng người cả hai chúng tôi lên như muốn dỗ dành để tôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay có lẽ chỉ là do tôi cảm thấy mệt mỏi nên mới tự suy diễn. Song con tim vẫn muốn làm nũng đối phương dù trước đó chưa bao giờ làm như vậy.

"Sarawat, hôn chút đi."

"Nhõng nhẽo ghê đó mày." Đối phương cười nói trước khi cúi đầu tới gần, dịu dàng áp môi xuống môi tôi. Bây giờ tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa ngoài việc hé miệng cho lưỡi của đối phương xâm nhập vào bên trong để trao cho nhau biết bao nhiêu cảm xúc.

Tôi muốn nói với nó rằng tôi sợ đến nhường nào. Sợ mất nó đến mức cả nghĩ. Song mặt khác lại chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng không có gì đâu, mọi việc không có gì tệ hại đến mức đó. Với cả thằng Sarawat cũng đã bảo không hề xem tôi là thế thân của ai dù cho chúng tôi có không nhắc đến tên của người thứ 3 đi chăng nữa.

"Sarawat..."

Nụ hôn của chúng tôi vẫn tiếp tục một cách chậm rãi. Nó vừa âu yếm vừa cảm thấy kích thích khắp cơ thể. Bàn tay dày vuốt ve lưng tôi trước khi luồn vào trong lớp áo thun mà tôi đang mặc. Nếu là trước đây khi chúng tôi còn chưa cảm nhận được 3 từ "lần đầu tiên", có lẽ tôi sẽ né tránh rồi ngoan cố phủ nhận rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Trái ngược hoàn toàn với lúc này. Vì tôi muốn yêu thằng Sarawat. Muốn nói với nó rằng đừng bỏ đi. Bất kể là hiện tại hay tương lai, tôi luôn muốn mình là người được nó lựa chọn.

Bàn tay ôm lấy thân hình cao lớn bắt đầu chuyển động lên xuống theo cơ thể của đối phương. Để cho thằng Sarawat chủ động bấy lâu, hôm nay tôi xin được là người bắt đầu trước bằng việc nắm chặt áo sinh viên của đối phương đến mức nhàu nhĩ trước khi tách ra một chút để có thế cởi nút áo.

Người đối diện giống như khựng lại một chút trước khi bừng tỉnh, giữ chặt hai cổ tay của tôi rồi nói một câu với giọng nhẹ bẫng, nhẹ đến mức khiến trái tim người nghe bay theo không khí.

"Tine."

"..." Nhưng tôi không muốn nghe, vẫn tập trung cởi tiếp nút áo thứ 2.

"Tine, đừng...Ngày mai phải đi học." Tôi im lặng một lúc giống như đang góp nhặt những mảnh vụn vỡ nào đó trở lại như cũ.

Thì người ta chưa bao giờ mất mặt như thế này mà.

"Vậy...tao đi tắm trước đã. Nóng chết đi được. Haha." Tiếng cười phát ra. Bất cứ ai nghe thấy cũng đều biết nó giả tạo đến đâu. Dù biết vậy nhưng tôi vẫn cười không ngừng trước khi gãi đầu trong bất lực rồi đi vào phòng tắm.

Hai tay vẫn còn run. Xúc cảm khi chạm vào nhau vẫn rõ ràng. Nhưng không có gì hơn thế...

Hay là thằng Sarawat thật sự đã thay đổi. Vì cô gái kia đã trở về trong cuộc sống của nó nên tất cả mới không còn như cũ ư.

Tại sao lại trở về chứ. Trở về vào ngày thằng Sarawat bắt đầu lại tất cả và tôi cũng đã yêu nó trọn con tim. Tại sao lại trở về...

"Tine." Đối phương gọi tên tôi lúc bấy giờ đang đứng ở trước cửa phòng tắm, không mang theo khăn hay bất cứ sự sẵn sàng nào.

"Sao?"

"Mày tắm rồi không phải sao?" Tôi cúi đầu nhìn quần áo mình một lần nữa. Ờ nhỉ. Quên mất là mình tắm rồi. Thế mà cái người chưa tắm vẫn ngồi nguyên ở ghế sofa.

"Ờ nhỉ."

Thằng Sarawat đứng dậy, đi thẳng tới chỗ tôi trước khi nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay thô ráp của nó lên đầu tôi.

"Thật ra hồi nãy..."

"Kệ đi. Ngày mai phải đi học mà. Mày đi tắm đi."

"Tắm chung một lần nữa không?"

"Không thì hơn." Sợ lại phấn khích nhưng lại chẳng có gì. Chỉ thế này thôi đã mất hết mặt mũi rồi. Ờ! Rồi tại sao tự dưng lại cảm thấy mình sắp khóc vậy chứ. Không ngầu lòi gì hết. Ghét cảm giác này đến mức không biết giải tỏa ra bằng cách nào.

Tôi từ từ lê bước chân trở về giường trong lúc thằng Sarawat đi vào phòng tắm. Trong cuộc sống luôn phải có những ngày chúng ta cảm thấy tệ hại. Song đôi khi chúng ta chỉ có thể cảm nhận nó, bởi lẽ có một số thứ không thể miễn cưỡng. Cuối cùng chỉ có thể nằm ngu ngốc trên giường rồi thức dậy đợi chờ sự thật vào ngày mai.

Đã 12 giờ đêm rồi...

Trong phòng tối mịt nhưng tôi vẫn không ngủ được dù đã nằm trong vòng tay của thằng Sarawat. Mỗi lần ôm nhau, tôi luôn cảm thấy ấm áp trong lòng. Song hôm nay lạ làm sao bỗng cảm giác lạnh lẽo hơn mọi ngày.

Bình thường thằng Sarawat lúc nào cũng giở trò dâm dê với tôi. Cho dù chỉ là một tí xíu cũng đều dụ hoặc. Khác hẳn với ngày hôm nay, không có vẻ gì giống như những lần trước đó. Tôi cố gắng tự nhủ với bản thân rằng đừng nghĩ nhiều, song cuối cùng vẫn không khỏi nghĩ ngợi.

1 giờ 30 phút sáng, tôi xoay người trên giường mấy lần trước khi dừng ở tư thế nằm quay lưng lại với thằng Sarawat và cứ thế suy nghĩ. Đúng ghét moment kiểu này luôn. Vui thì không vui mà buồn thì cũng không hẳn. Chỉ biết rằng không thoải mái trong lòng. Giải quyết vấn đề bằng cách lấy tai nghe trên đầu giường lên cắm vào điện thoại rồi mở nhạc nghe cho đến khi ngủ được.

"Trong hồi ức, anh ở lại cái ngày
Hôm qua ta còn gửi gắm câu chữ, câu nói ấy vẫn giữ trong lòng
Vô định trôi qua ngày lẫn đêm, mỗi lần tỉnh giấc vẫn là
Nhớ đến lời nói khi xưa mà anh vẫn lưu giữ trong tim

Ngân nga theo bài hát mà đôi mình nghe ngày ấy
Khiến nỗi cô đơn mờ nhạt trôi xa
Quên hết đi bao nhiêu chuyện đau khổ từng trải qua*"

(*) Lời bài "Trốn tránh" của Scrubb

Lúc tao buồn ơi là buồn mà vẫn random ra bài buồn thấy mẹ này cho được. Không biết thiên đường trêu ngươi hay là ông trời ganh ghét, nhưng list nhạc tiếp theo đây đúng buồn đến mức chẳng buồn lướt tiếp. Bàn tay yếu ớt đến mức chỉ có thể nằm nghe nhạc trong im lặng giữa bóng tối mờ mịt.

Chỉ là đang trốn tránh
Muốn rũ bỏ hiện thực nếu nó
Khiến ta phải buồn đau, hãy để nó đợi
Bây giờ chỉ xin được khép đôi mi...

Và bỗng dưng tôi căm ghét bản thân mình. Ghét mình lỡ bật khóc. Phải làm sao đây nếu một ngày nào đó thằng Sarawat chọn mối tình đầu thay vì tôi. Phải làm sao đây nếu tôi phải trở về làm con người của trước đây. Cuộc sống như vậy tôi không thích nữa. Không muốn yêu ai rồi chia tay. Không muốn cứ liên tục bắt đầu một mối quan hệ mà không có điểm dừng.

Nhưng nếu có một ngày chúng tôi chia tay, tôi hi vọng nó sẽ nhớ kỹ mọi thứ từng thuộc về chúng tôi.

Mẹ nó! Tao nghĩ xa quá rồi.

3 giờ sáng, bụng tôi bắt đầu kêu như thể dấu hiệu cảnh báo cái gì đó. Nhớ là buổi chiều thằng Peuk đưa đi ăn tận 4 quán. Thay vì cảm thấy no thì nó lại tức ngực, không có cách nào giải tỏa được nên đành lặng lẽ từ từ ngồi dậy khỏi giường. Đứng trước bồn rửa tay một hồi lâu, tôi chỉ biết tấp nước lên mặt để bản thân cảm thấy tỉnh táo.

Lúc quay trở lại phòng ngủ, tôi nhìn thấy thân hình cao cao đã ngồi đợi sẵn. Ánh đèn từ đầu giường rọi sáng đủ để tôi nhận ra sắc mặt của đối phương một cách rõ ràng.

"Bị làm sao?" Thằng Sarawat hỏi bằng giọng đều đều như mọi khi.

"Không biết nữa. Muốn nôn nhưng không nôn được. Nó cứ ứ lại."

"Thuốc kháng acid không?"

"..." Lần này tôi lắc đầu trước khi trèo lên giường như cũ.

Thằng Sarawat kéo người tôi xích lại gần, sau đó khom người nằm xuống rồi ôm vỗ về tôi cho giảm bớt cảm giác khó chịu. Tối nay dường như cả hai chúng tôi đều không ngủ được nên chọn cách phá vỡ sự im lặng bằng việc trò chuyện với nhau.

"Ngủ không được." Tôi nói giọng mè nheo.

"Ai bảo mày cứ nghe nhạc."

"Cũng biết hả? Bình thường không ngủ được tao cứ mở nhạc của Scrubb nghe vậy đó.

"Còn bây giờ thì sao?"

"Mày đúng là..."

"Chocolate không? Ăn rồi ngủ quên dậy luôn đó."

"Nói như thể sợ tao sẽ ăn ấy. Đồ khốn."

"Không ăn là tốt rồi. Sâu răng bây giờ."

"Tao không phải con nít mẫu giáo."

"Thế hả? Nhưng tính cách mày y chang con nít vậy." Cuộc đối thoại chấm dứt khi tôi khóa cổ chủ nhân vòng tay vững chắc thật chặt rồi vật lộn với nó trên giường. Lúc tao căng thẳng, nó còn ghẹo gan cho tao nổi giận nữa. Phiền phức thật sự.

Như thế này thì bảo ngừng yêu sao cho được. Như thế này thì sẽ chấp nhận được khi nó không chọn mình ư. Đây là lý do khiến tôi không muốn hỏi đối phương những điều vớ vẩn nữa. Vì sợ rằng nếu biết được sự thật, tôi sẽ không thể chấp nhận việc chúng tôi không còn ở bên nhau như bây giờ.

Vậy nên tôi đành giữ châm ngôn rằng...

"Thế giới này có những lý do mà mình không cần biết một khi người ta đã không muốn cho mình biết." để an ủi bản thân.

Đêm qua trôi qua một cách khổ sở. Thừa nhận rằng không ngủ được cho tới sáng dù có cố nhắm mắt cách mấy. Thế nên hậu quả là sáng hôm sau tôi có bộ dạng như đã thấy.

"Sao mắt mày sưng húp vậy?" Đó chính là bộ dạng của tôi mà thằng Sarawat nhìn thấy sau khi đi ra khỏi phòng tắm. Còn bản thân chỉ có thể ngồi ngu ngốc trên giường gãi đầu chữa ngượng.

"Tại không ngủ được."

"Không khỏe hả?" Chủ nhân làn da ngăm sải bước tới gần trước khi mau chóng áp mu bàn tay lên trán tôi.

"..."

"Người không nóng."

"Chắc là hôm qua uống cafe hơi nhiều nên không ngủ được." Nói như vậy dù chẳng phải vậy.

"Vậy đi học nổi không?"

"Nổi chứ. Định đi tắm đây." Không để cho đối phương hỏi thêm, tôi liền ngồi dậy khỏi giường, cầm khăn tắm treo ở tủ quần áo rồi mau chóng đi vào phòng tắm.

Nói thẳng ra thì trong lúc đi suýt ngã mấy lần. Không biết do tối qua không ngủ được hay vì sao. Thế giới của tôi bỗng quay mòng mòng như người say sóng. Cảm giác nôn nao mà tôi cảm nhận từ tối qua vẫn chưa hết. Cứ lặp đi lặp lại, càng lúc càng nặng hơn trước.

"Thằng Tine, ăn bánh mỳ hay ra ngoài ăn?" Thanh âm trầm thấp trước cửa phòng tắm vọng vào một lần nữa.

"Tùy mày."

"Vậy ra ngoài ăn nhé."

"Ừm."

Thật ra bây giờ tôi hầu như chẳng muốn ăn gì, song vì sáng nào chúng tôi cũng đều ăn cơm hoặc bánh gì đó với nhau nên tôi không thể từ chối.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi tắm rửa thay đồ rồi sắp xếp balo đi học trước khi ra ngoài cùng thằng Sarawat. Sau khi chúng tôi chuyển ra ở chung, tôi gần như không dùng xe nữa. Ngoại trừ những hôm nay nào phải tách nhau đi cùng nhóm bạn hay thằng Sarawat bận việc gì phải chia ra ở đâu đó.

Mãi cho đến khi tới quán ăn ở gần trường, thằng Sarawat viết menu mà nó muốn ăn xong xuôi trước khi ngẩng đầu lên hỏi tôi.

"Muốn ăn gì?"

"Cháo thịt heo đi." Có lẽ sẽ dễ tiêu hóa hơn vì bây giờ tôi vẫn còn thấy tức ở cổ họng và sẵn sàng nôn ngược trở ra bất cứ lúc nào.

"Tine, mày ok không?"

"Ok mà. Sao thế?" Tôi hỏi dù thừa biết. Đã thế còn nặn ra nụ cười ghẹo gan với đối phương.

"Mặt mày tái mét."

"Thế hả? Chắc là do ngủ ít."

"Về phòng ngủ không? Hôm nay tao xin nghỉ cho."

"Sarawat, mày đừng làm quá. Mau viết menu cho xong đi để còn đi học. Bạn tao gọi réo bây giờ." Gương mặt điển trai gật đầu trước khi đưa tờ phiếu gọi đồ ăn cho người bán.

Cháo của tôi được bưng lên sau đó chưa đầy 10 phút. Chúng tôi bắt đầu ăn, song hình như cơ thể tôi không muốn tiếp nhận thêm bất cứ loại đồ ăn nào nữa nên cứ nghẹn ứ hết cả dù chỉ mới ăn được 2 thìa.

Cố nhét vào không chừng nôn thốc nôn tháo ra bàn mất. Rồi mất công thằng Sarawat phải ngồi lau dọn đống ói của tao. Không muốn như thế đâu. Phải giữ gìn hình tượng chứ.

"No rồi hả?" Người đối diện hỏi bằng giọng có phần căng thẳng. Lông mày nó nhíu cả vào nhau khiến tôi không khỏi lo lắng theo.

"Ừm..."

"Mua để ăn hay mua để ngửi?"

"Sao mày biết tao mua để ngửi? Chỉ cần ngửi mùi là tao no đến kiếp sau luôn rồi."

"Ngu ngốc." Hự! Chửi tao nữa. Đệt...

"Vẫn còn sớm nên tao chưa đói. Lát tao kiếm gì đó ăn với tụi nam chính. Mày mau ăn đi."

Bữa sáng trôi qua cũng không có gì nhiều. Tìm chuyện có ý nghĩa gì đó là không có vì chỉ toàn chí chóe với nhau. Dạo gần đây thằng Sarawat tập nhạc nặng nên ăn cũng nhiều. Lúc nhận ra thì đã mập rồi nha mày. Tao sẽ đem guitar đi giấu cho nó biết mùi luôn.

Ca học buổi sáng tôi và thằng Sarawat chia nhau mỗi người một tòa nhà. Còn môn học đăng ký học chung học kỳ này là ngày kia nên chúng tôi không gặp nhau mấy. Buổi trưa tôi tranh thủ gọi cho đối phương nhưng máy lại bận. Gọi bao nhiêu cuộc vẫn thế.

Đang từ yên tâm lúc đầu giờ lại trở nên lo lắng hơn cả lúc trước. Thế là đổi thành gọi cho thằng Man. Và câu trả lời nhận được chính là thằng Sarawat không ở cùng tụi Bạch Hổ. Nó ra ngoài từ tiết thứ 3 sau khi hết giờ học và vẫn chưa trở về. Vậy nên tôi đành ăn cơm với đám bạn trong nhóm mà thiếu vắng bóng dáng của ai kia.

"Mày! Tao hỏi xíu."

"Nói đi." Tiếng nhai cơm xen lẫn tiếng trả lời cùng lúc cất lên.

"Mày có...cảm thấy tức bụng hay là lúc nào cũng cảm giác muốn nôn không?"

"Không. Sao thế?"

"Hôm qua ăn tận 4 quán. Ứ đến giờ luôn."

"Đi ỉa đi."

"Không mắc."

"Đi ngồi đi. Rồi sẽ khỏe thôi."

"Tao buồn nôn, không có buồn ỉa."

"Mày không khỏe hả, thằng Tine? Mặt mày trắng bệch như chân gà ấy. Đi khám bác sĩ không?" Thằng Fong cắt ngang. Vì vậy tôi thử giơ tay lên sờ mặt mình xem có nóng hay không. Toàn người bảo rằng mặt tái mét từ lúc vào lớp rồi. Muốn biết nó có đến mức đó thật không.

"Tối qua chắc là ngủ không đủ. Nhưng không sao đâu. Uống thuốc kháng acid là đỡ thôi."

"Tao đi mua cho." Thằng Ohm giơ tay xung phong. Thật ra tôi nghĩ nó cố tình đi kiếm mục tiêu cực đáng yêu đang đứng trước tiệm nước thì đúng hơn.

Nơi đây chỉ còn lại 3 chúng tôi.

"Tao...muốn hỏi tụi mày một chút." Tôi phát hiện ra việc giữ kín điều gì đó cho bản thân rồi không để nó giải tỏa ra thật sự rất khó chịu. Và khi nhận ra rằng cứ tiếp tục hành động kiểu này sẽ khiến đầu óc tôi vỡ tung mà chết, tôi đành quay qua tìm những đứa bạn thân trong nhóm.

Tụi nam chính đã góp phần giúp tôi và thằng Sarawat yêu nhau, vì vậy tụi nó nên ở bên làm nơi khuyên giải cho tôi những lúc gặp vấn đề.

"Nói đi. Hay là Blue Hawaii không ngon? Vậy để tao uống." Thằng khốn này! Lúc tao căng thẳng mà cứ thích kiếm chuyện cãi nhau suốt.

Song tôi không có đủ dũng khí để nói rằng mình đang đối mặt với chuyện gì mà chỉ...

"Bạn cũ của tao ở Bangkok. Nó gọi xin lời khuyên của tao. Bây giờ nó đang gặp vấn đề với người yêu."

"À há. Rồi sao nữa?" Người nghe vừa ăn vừa nghe như mọi lần. Thật ra đám bạn của tôi là người biết lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên hữu dụng. Tuy vậy cũng không dám chắc là lần này tụi nó hiến được kế tốt đến đâu.

"Nó nghi ngờ người yêu của nó quay lại hẹn hò với một cô gái khác nên cảm thấy lo sợ rằng cuối cùng người đó sẽ chọn cô gái kia mà không phải nó."

"Rồi cái tên người yêu có biểu hiện thay lòng đổi dạ không?"

"Thì...ra ngoài gặp cô gái kia mấy lần rồi nhưng không nói. Đăng hình chung với nhau, cười với nhau dù người yêu nó không phải người hay cười. Bạn tao nó bắt gặp nên hỏi tao xem nếu mày là nó, mày sẽ làm thế nào?"

"Hỏi người yêu nó đi. Tự suy diễn làm gì? Hỏi đi là biết liền." Thằng Peuk đáp bằng giọng ráo hoảnh như thể rất tự tin vào câu trả lời của nó. Nếu thật sự dễ dàng như vậy, tao đã làm từ lâu rồi.

"Bạn tao nó không dám. Không muốn hỏi nhiều vì sợ chỉ là chuyện nhảm nhí nếu lỡ người yêu nó không có ý gì với người kia. Thế nhưng mặt khác lại sợ nếu mọi thứ đúng như những gì nó nghĩ, nó sẽ phải đánh mất người đó."

"Thằng Tine, đây là chuyện của bạn hay của mày?"

"Tao."

"..."

"Hới, không phải, thằng quần. Chuyện của bạn tao chứ." Thằng Peuk với thằng Fong quay qua nhìn nhau trước khi thở hắt một tiếng. Bàn tay thô ráp của bạn Peuk vỗ vai tôi 2,3 cái trước khi nghiêm mặt nhìn.

"Vậy nhờ chuyển lời với bạn mày nhé. Hỏi là đúng rồi. Có những chuyện không thể tự sáng tỏ rằng họ nghĩ thế nào mà chỉ có thể nói thẳng ra. Cái này tùy thuộc vào bạn mày có sẵn sàng chấp nhận hay không. Nếu người đó còn yêu nó thì cứ yên tâm, không cần phải căng thẳng."

"..."

"Nhưng nếu người đó không yêu thì đành chấp nhận sự thật thôi."

"Nếu không thể chấp nhận, nếu đã yêu và không muốn mất thì phải làm sao?"

"Thua cuộc thì rời đi thôi. Tại sao phải tự lừa dối rằng bản thân chiến thắng chứ? Chỉ là trở về độc thân rồi chấp nhận sự thật bằng mọi giá. Mẹ nó, còn tốt hơn là đau khổ vì người đó không yêu nữa. Quan trọng là..."

"..."

"Con người ta không thể chọn nhầm người không yêu mình. Đó là lý do mà dù thế nào chúng ta cũng chẳng thể níu kéo bất cứ thứ gì."

Tôi ngồi im. Lối thoát duy nhất dành cho tôi chính là phải hỏi. Trái tim tôi đủ không mạnh mẽ để đón nhận thứ gì đó đến mức ấy. Tôi yêu thằng Sarawat mất rồi. Chúng tôi từng thuộc về nhau. Tất cả mọi thứ mà tôi có đã trao hết cho nó rồi. Và tất cả mọi thứ mà thằng Sarawat có cũng đã trao hết cho tôi. Hoặc là...

Có thể nó không trao hết cho tôi như tôi đã trao đi.

"Thằng Tine, đừng suy nghĩ nhiều." Thằng Fong vỗ vai tôi lần nữa. Vỗ mạnh đến mức vai suýt tao gãy rồi này.

"Tao không có nghĩ nhiều. Để tao đi nói với bạn."

"Ừm. Vậy nói với nó là đừng vội suy diễn nhé. Làm gì thì cũng nhớ đến lúc người đó ra sức theo đuổi nó. Tao nghĩ người yêu nhiều như vậy không thể nào thay lòng đổi dạ đâu."

"Nếu cô gái kia là mối tình đầu của người yêu nó thì sao? Giống như lúc đó tụi mày nói với tao."

"Mối tình đầu thì kệ nó. Miễn bây giờ nó yêu mày là được. Cho dù có thêm mấy chục người nữa, nếu nó yêu mày thì dù thế nào người nó chọn vẫn sẽ là mày."

"Bạn tao chứ."

"Ờ, bạn mày. Xin lỗi." Thằng quần! May mà tao cua kịp. Không muốn nói với bạn rằng cuộc sống đang bế tắc. Xấu hổ với tụi nó vì yêu nhau chưa được bao lâu đã xảy ra vấn đề rồi.

"Thằng Tine, thuốc kháng acid." Kết thúc cuộc hội thoại chưa được bao lâu, thằng Ohm trở về bàn cùng với thuốc kháng acid. Hồi nãy mới thấy đứng ở quán nước, thế mà biến mất tăm một lúc lâu rồi trở về mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Chắc là đi theo tán tỉnh con gái qua tận tòa nhà đối diện chứ gì.

"Đi lâu vậy mày. Tao mà bệnh sắp chết chắc khỏi đợi mày luôn quá. Nghẻo mất tiêu rồi." Tôi mỉa mai đối phương. Thằng Ohm chẳng mảy may chột dạ vì câu nói của tôi mà chỉ chen người ngồi xuống ghế rồi phe phẩy tà áo sinh viên để giải tỏa cơn nóng bức.

"Cằn nhằn làm cái khỉ gì? Tao đi theo người yêu mày thì có."

"..."

"Thằng Sarawat ấy. Tao thấy nó đi cùng một cô gái đúng đáng yêu luôn nên muốn biết xem ở khoa nào, tại sao tao chưa bao giờ thấy."

"Trường rộng như vậy, lấy ai cho mày quen mắt đây hả thằng khỉ Ohm?" Thằng Peuk lập tức cắt ngang. Không biết nữa. Có lẽ thật ra thằng Fong và thằng Peuk đã biết vấn đề chúng tôi vừa nói đến là của tôi. Và giờ đây nó còn căng thẳng hơn trước ở chỗ thằng Sarawat đang ở cùng người khác.

Điện thoại không nghe. Đi đâu không nói. Kêu tao nghĩ làm sao đây.

"Thì tao nhìn không quen thật mà. Chỉ toàn người thắc mắc cô gái kia là ai. Thật lòng tao cũng muốn đi lại hỏi nhưng tưởng là mày biết rồi."

"Chắc là đi cùng bạn cũ của nó." Tôi thì thầm với chính mình, song tin chắc bạn trong nhóm đều đã nghe thấy hết.

"À, ở tiệm cafe ấy hả? Tao nhìn không rõ. Xin lỗi. Suýt nữa còn tưởng là vợ bé. Haha."

Lời nói của thằng Ohm một lần nữa khiến tôi càng lo sợ hơn. Kể từ tối qua lúc không ngủ được tôi đã sợ rất nhiều thứ rồi. Giờ đây cảm giác sợ hãi ấy bắt đầu phát tán rộng đến nỗi không thể tìm được lý do để phản bác. Nếu nghe điện thoại, có lẽ tôi đã yên tâm hơn thế này.

"Đó kìa. Người mà ai cũng biết là ai." Một trong những thành viên của băng nam chính khẽ nói trước khi chu miệng về phía thân hình cao cao của người đang đi tới căn tin từ phía xa xa.

Trong mắt tôi. Phải! Trong mắt mọi người, thằng Sarawat lúc nào cũng nổi bật dù có đang ở giữa rất nhiều người. Nhưng lần này nó không đi cùng cô gái mà thằng Ohm nhắc đến mà chỉ đi một mình. Ánh mắt nhìn về chỗ bàn chúng tôi, không buồn quan tâm đến ai như nó vốn dĩ.

"Gọi điện không nghe." Đây là câu đầu tiên tôi nói với người thân cao. Và nó cũng đáp gần như lập tức.

"Xin lỗi."

"Máy bận."

"Nói chuyện với bạn."

"Bạn nào?"

"Bạn cũ của tao ở Bangkok ấy." Biết ngay mà, không sai. Và nếu để tôi đoán thì người kia tên Pam đúng không. Chẳng hiểu sao chỉ mới nghe tên thôi, trong lòng đã dâng lên cảm giác thất vọng một cách kỳ lạ.

"Rồi tới tìm tao có gì không?"

"Rủ đi ăn cơm."

"Tao ăn rồi." Dù đồ ăn có nuốt không trôi đi chăng nữa vì bao tử không tiếp nhận. Thằng Sarawat cúi đầu, hết nhìn đĩa cơm rồi nhìn mặt tôi trước khi lặng lẽ chen người ngồi xuống bên cạnh.

Muốn khóc...Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng có cảm giác mình mít ướt đến vậy. Từ nhỏ đến lớn, P'Type luôn bảo với tôi rằng là con trai thì phải mạnh mẽ, không được khóc. Vì vậy tôi chỉ khóc có mấy lần. Nhớ được là có lần bị P'Type cắn tai vì ăn trộm túi giày của anh ấy mang vào. Với một lần nữa là lúc thất tình lần đầu tiên trong cuộc đời. Rồi tao bị cái gì vậy chứ.

"Sao ăn có chút xíu vậy, trâu nhỏ?" Hưuuuuuuuu. Ghét nó gọi tôi như vậy trước mặt bạn bè.

"Tao không đói lắm. Mày ngồi ăn chung đi."

"Để tao đi mua cơm. Ngồi đây đợi nhé." Câu trả lời đó khiến mau chóng khiến tôi nhẹ lòng hơn. Ít ra chỉ cần được ngồi ăn cơm với nhau ở đây là đủ rồi. Và hình như 3 thằng bạn đồng minh cũng vơi bớt nỗi lo.

Sự vui vẻ một lần nữa trở lại khi tụi Bạch Hổ nhập bọn đông đủ. Chỉ phiền phức ở chỗ thằng Man cứ lẽo đẽo theo tôi xin số điện thoại của P'Type. Đã căng thẳng nay còn căng thẳng hơn.

Sở dĩ P'Type trở về có một phần lý do là vì thằng Man. Nhưng đâu phải anh ấy sẽ không trở lại đâu chứ. Bởi lẽ anh ấy phải thực tập trong vòng 3 tháng trước khi kết thúc năm 4. Trọng điểm nằm ở chỗ anh tôi đăng ký công ty thực tập ở 2 chỗ. Chỗ đầu tiên ở Bangkok và chỗ còn lại ở Chiangmai.

Chúng ta đều thầm cầu nguyện rằng công ty nhận thực tập ở Bangkok sẽ thiếu người. Thế thì cũng đồng nghĩa với việc anh tôi sẽ thoát khỏi thế lực bóng tối mang tên Man.

Mãi cho đến đầu giờ chiều khi đã sắp sửa bắt đầu giờ học, tụi Bạch Hổ do rảnh rỗi nên giải tán đi làm công chuyện có ích, đó chính là hẹn đi tán gái. Chỉ có thằng Sarawat là quay sang nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc.

"Buổi chiều tao sẽ dắt bạn cũ ở Bangkok đi dạo quanh trường." Tôi cứng họng một lúc. Đã cố tình nghĩ là không có gì rồi, cuối cùng vẫn vòng lại cho bằng được.

"Đám bạn con gái hôm qua hả?"

"Ừm. Mày đi chung không?"

"Tao còn học tiếp, mày cũng biết mà. Thế chiều tối có về tập nhạc không?"

"Đi chứ."

"Vậy tao đợi ở phòng tập như cũ nhé. Muốn ăn gì không?"

"Tùy mày mua gì cũng được." Tôi không muốn trở thành người cả nghĩa một khi thằng Sarawat đã bảo sẽ về tập nhạc. Trong thời gian đó, nó đi đâu là chuyện của nó. Phải để cho đối phương tự do trong cuộc sống một chút. Không nhất thiết phải biết hết tất cả mọi thứ như làm gì, ở đâu, khi nào.

Vậy ư...?

Nếu là người khác có lẽ sẽ nghĩ như thế. Nhưng trong đó có cô gái là mối tình đầu của nó. Phải làm sao đây.

Song con người ta không thể chỉ thuận theo cảm xúc của bản thân. Có đôi lúc phải làm điều trái ngược với cảm xúc bởi vô vàn lý do. Vậy nên tôi không phản bác gì nữa mà chỉ gật đầu.

Chỉ là muốn thấu hiểu những điều nó làm, với hi vọng rằng nó sẽ thấu hiểu những điều tôi đang gặp phải lúc này.

Tôi gần như không có tâm trạng để học. Lý do đến từ việc mất ngủ cả đêm. Là do suy nghĩ nhiều về chuyện của thằng Sarawat hay là do đồ ăn ứ đọng không biến mất sau khi ăn bạt mạng tận 4 quán với tụi nam chính hôm qua.

Bây giờ mọi thứ đều đổ dồn một lúc vào tôi khiến tôi gần như gục trên bàn lecture, song vẫn cố nhẫn nhịn cho đến khi chịu không nổi, phải trốn đi ói trong nhà vệ sinh. Bộ dạng đúng thê thảm.

May là xả ra ngoài được. Rồi sẽ đỡ hơn thôi nên tôi lê xác trở về học tiếp dù chẳng hiểu gì đi chăng nữa. Không ai biết tôi cảm thấy tệ đến đâu. Tôi không muốn làm ai phải lo lắng. Thằng Ohm hỏi, tôi cũng chỉ đáp là không sao cùng với một nụ cười gượng ép.

5 giờ chiều là đến thời gian tự do của đám sinh viên khoa Luật. 3 thằng bạn thân định đưa tôi đi nằm phè phỡn giảm căng thẳng ở một tiệm cafe. Nhưng vì phải ở cùng Ctrl S tập nhạc nên tôi đành từ chối.

Trước khi ghé vào phòng tập, tôi không quên mua đồ ăn vặt, trái cây và sữa hộp cho các thành viên trong nhóm bao gồm cả thằng Sarawat. Không biết hôm nay do tôi tan học sớm hay sao mà những người khác trong nhóm vẫn chưa thấy xuất hiện. Thế nên tôi đành im lặng ngồi đợi cho đến khi tất cả đến đông đủ như mọi ngày.

Bạn đã từng rơi vào tình cảnh vô cùng thảnh thơi, chỉ có điện thoại làm người bạn duy nhất chưa?

Tôi không cầm nó lên kể từ sau khi không liên lạc được với thằng Sarawat vào buổi trưa vì sợ gặp phải chuyện đau lòng. Song mặt khác, tôi cũng muốn biết xem bên kia đang làm gì. Ý là người tên Pam ấy.

Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại một cách tự nhiên. Bấm vào application Instagram xong, tôi ấn vào IG của cô ta. Ờ! Thuộc nằm lòng còn hơn tên của mình nữa.

Trong lòng chỉ biết thầm cầu nguyện. Đừng có hình gì dính dáng tới thằng Sarawat nha. Thế mà cuối cùng...

Tôi lại thất vọng một lần nữa.

Pam_pitcha Nhớ Scrubb nhỉ. 🙂

Là tấm hình thằng Sarawat và người tên Pam, cả hai đang cười với ống kính nhưng lại không tag tên của nhau.

Điều đó khiến tôi lại suy nghĩ. Hay là thật ra thằng Sarawat không phải thích tôi vì cuồng Scrubb mà chính là cô ta. Lúc nào cũng là cô ta, nhưng tôi lại chưa bao giờ biết.

"Ực...!" Tôi phải kiềm chế cảm xúc nào đó vừa dâng lên. Quyết định đóng màn hình điện thoại lại rồi ngồi yên trong phòng tập.

Biểu hiện nôn nao tích tụ cả ngày hôm nay bắt đầu bộc phát. Tôi vội cầm chai nước lọc đưa lên miệng uống để giảm bớt cảm giác nhộn nhạo nhưng vô ích. Vì vậy liền tức tốc chạy vào nhà vệ sinh của tòa nhà.

"Ọe. Ọeeeeeeeeeeeeee." Chết tiệt. Dơ hết cạnh bồn rồi.

Thế là phải tạt nước từ vòi rửa cho sạch sẽ. Thế mà chưa kịp làm gì đã nôn tiếp thêm vài lần đến nỗi cơ thể kiệt sức.

Nước mắt thi nhau chảy liên tục. Rất nhiều cảm xúc lần lượt ùa đến làm tôi chỉ muốn nằm luôn trong nhà vệ sinh cho nó biết mùi. Hưuuuuuu. Thật sự không thích tâm trạng như thế này.

Tôi trở về phòng tập bằng chút sức lực còn sót lại. Nằm lăn ra mặt sàn chợp mắt, đợi đám bạn trong nhóm đến. Lúc đó có lẽ tôi sẽ xin phép về phòng nghỉ ngơi hay sao đó.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng tôi cảm thấy rất khổ sở và dài đằng đẵng. Không có ai mở cửa bước vào. Mặt đồng hồ đeo tay đã chỉ tới 6 giờ chiều rồi. Đúng nhỉ! Thật ra chúng tôi hẹn nhau 6 giờ chiều mỗi ngày. Tôi vừa mới nhớ ra sau khi rất nhiều ký ức dường như biến mất khỏi đầu.

Cạch!

Mãi cho đến khi có tiếng nắm cửa bị xoay và ai đó xuất hiện.

"Sao hả? Nghe nói giỏi lắm mà. Tập đến đâu rồi các em?" Tôi chống tay lên mặt sàn, ngồi dậy xếp bằng dù bộ dạng trông cực kỳ thê thảm. Người vừa đến xuất hiện trong tầm mắt. Song thay vì thành viên của Ctrl S, người trước mặt lại là...

"P'Mil?"

"Thằng Tine, mày làm gì ở đây? Rồi bạn mày đâu? Tao định đến khủng bố một chút." Tên này thẳng thắn ghê.

"Bạn chưa tới. Nếu anh đến ghẹo gan thì đi đi."

"Tine..."

"..."

"Mày sao thế?"

"Em không. Ực! Không...Ọeeeeeeeee."

"Hới. Làm sao thế? Thằng Fu, thằng Bank, đến phụ tao coi!" Tiếng hét của P'Mil vang lên sau khi tôi nôn mửa ra sàn phòng. Hưuuuuuuu. Tao tội nghiệp cô lao công quá.

Bàn tay dày trước mặt nâng cánh tay tôi lên rồi đỡ cho đứng dậy dù cả thế giới quay mòng mòng ngay trước mắt. 2 người bạn của anh ta chạy đến phụ. Một người kéo tay, một người kéo chân. Nhưng trông có vẻ khó khăn nên P'Mil bèn quỳ gối xuống rồi để cho bạn đỡ tôi lên.

"Leo lên lưng tao. Mày đỡ nó một chút đi."

"Ờ, đợi xíu. Ok chưa, thằng em? Xăm tay không em? Rồi mày sẽ đỡ hơn."

"Phải thời gian để giỡn không chứ, thằng khỉ?" Tụi mày chưa bao giờ giỡn. Tụi mày lúc nào cũng nghiêm túc. Tao còn nhớ nắm đấm từng thụi vỡ mặt tao là của một trong số tụi mày đó, cơ mà không nhớ là ai.

Từng choảng nhau tơi bời hoa lá, thế mà hôm nay lại đưa tao đi bệnh viện. Nói nghe mà cảm động đến nỗi chảy nước mắt luôn.

"Hưuuuuuuuuu. Muốn nôn." Tôi liên tục thì thào. Nước mắt cũng tự động chảy không ngừng dù có cố gắng giơ tay lau đi thế nào. Thế nhưng sức lực đã không còn nữa.

"Lười thả xuống. Muốn nôn thì nôn đi. Trừ cái đầu tao ra." Căng thẳng hơn trước nữa. Mày kêu tao nôn lên gáy mày hả, đồ điên.

Tiếng cửa thang máy bật mở. Tôi được đặt nằm lên lưng của đàn anh khoa Kiến trúc, sau đó hắn chạy một mạch ra khỏi tòa nhà. Những người bạn trong nhóm cũng chạy theo sau. Trong tay hắn cầm theo cây guitar và bass như prop thêm vào cảnh tượng. Để trong phòng cũng được mà, vướng víu tao quá trời.

"Không dám nôn."

"Mày lấy bịch cho em nó đi. Sắp chết đến nơi rồi."

Một người trong nhóm đó vội chạy ép sát P'Mil, trong tay cầm bịch plastic có tay cầm 2 bên. Tôi vừa quay đầu qua chạm mắt với nó đã bị xử liền luôn.

Tai phải một bên, tai trái một bên. Xong rồi, ói đi!

Bộ dạng gớm ghiếc quá, đồ đềuuuuuuuuuuuu. Mặt gần như chôn trong cái bịch. Tao không muốn comedy đâu nha tụi mày. Lúc này đang drama đó. Đừng có vớ vẩn.

Có vẻ như những người xung quanh đều bất ngờ, song tôi không còn sức để mà quan tâm đến bất kỳ ai nữa. Thế này thôi đã khổ sở sắp chết đến nơi rồi. Hai bên tai ù cả lại, lúc nghe rõ lúc không. Nghe thấy rõ nhất có lẽ chính là câu "tránh ra" của người vác tôi.

"Hới, thằng Tine đây mà!"

"..."

"Tine!"

Không biết bị ai gọi tên, nhưng một trong những âm thanh mà tôi nhận ra được có giọng nói trầm thấp của thằng Sarawat trộn lẫn trong đó. Và ngay khi ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy người thân cao đang đứng cách đấy một sải tay.

"Tránh ra, thằng Sarawat. Tao sẽ đưa nó đi khám bác sĩ." P'Mil cắt lời. Đã thế giọng nói còn nghiêm trọng đến mức đáng sợ.

"Anh thả thằng Tine xuống. Để em tự đưa đi."

"Tránh ra!"

"..." Nhưng thằng Sarawat không chịu nhúc nhích. Một tay nó giữ chặt cánh tay tôi và sẵn sàng kéo ra khỏi P'Mil bất cứ lúc nào.

"Rồi trước đó mày biến đi đâu? Lúc nó nằm sắp chết trong phòng tập, tại sao mày không quan tâm?"

"..."

"Vợ mày, mày còn chăm sóc không tốt. Thế thì còn kêu gào cái khỉ gì!"

"Anh...để bạn em chăm đi. Xin anh." Bầu không khí căng thẳng đến mức gần như bùng nổ. Thằng Taem bèn đứng ra hòa giải trước khi mọi chuyện nghiêm trọng hơn. P'Mil đồng ý thả tôi xuống. Thằng Sarawat đón tôi trong vòng tay, chuẩn bị hướng thẳng tới chỗ bãi đậu xe cách chỗ này chưa tới 100m.

Nhưng còn chưa kịp đi tới chỗ đó thì đã bị đàn anh khoa Kiến trúc kéo lại. Tông giọng người nói nhẹ đến mức gần như chỉ là tiếng thì thầm, song lại mang đến cảm giác nặng nề cho người nghe.

"Tao không đấu với mày vì chuyện thằng Tine. Chuyện giữa chúng ta đợi đến sự kiện âm nhạc đi. Nhưng hôm nay tao muốn nói rằng...cho dù tao có khốn nạn với người khác, nhưng với người tao yêu, tao chưa bao giờ khốn nạn với họ."

"..."

"Mày cũng vậy. Yêu cho được như miệng mày nói. Đừng khốn nạn để tao thấy. Nếu không mày ăn đòn!"

Tôi được đưa vào phòng cấp cứu vì nôn mửa liên tục trên đường đến bệnh viện. Dù chỗ đó cũng nằm trong khuôn viên trường nhưng vẫn làm bẩn xe thằng Sarawat. Tao còn thấy hôi thay cho người ngồi ghế sau. Nhưng tôi làm gì có thời gian quay lại xin lỗi người ta.

Tao hết ngầu lòi rồi. Bộ dạng lúc ôm xuống càng không muốn nói đến. Ai từng nhìn thấy tôi trong vai trò hoạt náo viên cấp trường giờ phải thốt lên rằng đúng là một trời một vực. Mất hết hình tượng gây dựng suốt cả năm qua. Tim tôi. Tim tôi. Tim tôi!!

Bác sĩ và y tá xúm vào xung quanh giường, vừa đo huyết áp vừa hỏi han triệu chứng khiến tôi chóng cả mặt nên lỡ nôn thêm lần nữa vào bịch. Thế là y tá liền trừng phạt bằng cách chích lấy máu trả thù. Chích cả ngón tay, bắp tay, cánh tay. Chích hết cho đến khi người tao toàn lỗ không. Muốn khóc nhè cũng không được vì lỡ nôn mất rồi, không chừng mất luôn cả sự cool.

Đã thế còn găm kim tiêm vào mu bàn tay tao nữa. Bác sĩ bảo là truyền thuốc chống nôn cho nhưng sao tôi vẫn chưa thấy đỡ. Nằm đó chịu trận gần 2 tiếng đồng hồ thì bác sĩ đi tới bảo rằng có vi khuẩn trong đường máu. Chắc là sinh ra từ đống đồ ăn đã ăn vào, cộng với việc căng thẳng khiến mọi thứ càng tồi tệ hơn.

Cái thằng dắt tao đi ăn sao không thấy bị!!

Bác sĩ gọi thằng Sarawat vào dặn dò trước khi nhận thuốc. Lúc này chính là lúc cô y tá độc ác đi lại chỗ giường tôi trước khi cầm một bên tay bị chích lên.

"Giờ rút kim ra. Hơi đau một chút nhé."

"Hưuuuuuuuuuu." Tao hét trước luôn. Thằng Sarawat giữ đầu tôi quay qua nhìn nó.

Ô hồooooo. Đau bố đau mẹ luôn. Thế này mà một chút gì chứ! Lần sau tôi sẽ không ăn uống gì với tụi thằng Peuk nữa. Rốt cuộc chính mình phải la hét ở trong phòng cấp cứu thế này.

Xử lý mọi thứ xong xuôi, nam y tá đẩy giường ra khỏi phòng. Tiếp tới là gánh nặng của thằng Sarawat khi phải đỡ tôi.

"Cần giúp gì không? Tình trạng đã đỡ hơn chưa?" Một giọng nói cắt ngang khi tôi đang leo xuống khỏi giường người bệnh. Trong tích tắc trước khi ngẩng mặt lên nhìn, tôi nhủ thầm rằng chỉ xin đừng là người đó. Nhưng nó không có tác dụng.

Cô gái tên Pam và bạn của cô ta đang đứng đợi ở đây. Nghĩa là trong suốt 2 tiếng đồng hồ ngồi đợi tôi trước phòng cấp cứu, thằng Sarawat luôn có người bầu bạn.

Nếu tôi không bệnh trước, có lẽ nó đã vui vẻ tập nhạc cho gái xem. Đau thì đau đấy nhưng không làm gì được, đành để cho người kia đỡ rồi dìu đi trong im lặng.

"Để tao đi lấy thuốc. Mày ngồi đây đợi nha."

"Ừm." Chỉ biết gật đầu. Người ta đã không muốn nói gì nữa rồi. Quan trọng là Pam vẫn đi theo nó không rời. 3 người bạn kia ngồi chung với tôi nhưng tuyệt nhiên không hé môi nửa lời. Ngột ngạt chết đi được. Nếu có thể, tao muốn đi lấy thuốc rồi tự mình trở về cho nó biết mùi.

Chưa đầy 10 phút sau, thằng Sarawat và Pam trở lại cùng túi thuốc to. Đợi xem nó sẽ nói câu gì đầu tiên.

"Tụi mình về thôi. Đưa mày về phòng trước rồi tao ra ngoài mua cháo cho mày, nhân tiện đưa bạn về luôn."

"Tại sao phải đưa tao về trước? Đi cùng nhau không được hả?"

"Mày đang không khoẻ. Nằm lâu trên xe không tốt."

Đây là lo lắng cho tao hay lo lắng cho cô ta?

Nhưng vì đã hiểu ra nên tôi cầm điện thoại của mình lên gọi cho một đứa trong tụi nam chính đến đón. Ít ra cũng không phải khó chịu ngồi chung một chiếc xe.

"Tao nói chuyện với bạn một chút." Tôi né tránh không nói thẳng mà chỉ đi ra chỗ khác. Lý do thì chắc là vì không muốn để cho bạn thằng Sarawat nghe thấy nỗi uất ức trong lòng của tôi về bọn họ.

"Gọi làm gì?" Người thân cao đi tới chỗ tôi trước khi hỏi bằng giọng đều đều.

"Kêu bạn qua đón. Mày sẽ không phải mất thời gian đưa tao về phòng."

"Tao có bảo là mất thời gian chưa?"

"Mày không nói nhưng tao cảm thấy vậy! Đưa tao đến bệnh viện làm gì chứ? Tại sao không để P'Mil đưa tao đi ngay từ đầu để không phải cảm thấy tệ hại như thế này?"

"Tine..." Người trước mặt chỉ khẽ gọi tên tôi. Ánh mắt vẫn ôn nhu khiến tôi chỉ muốn òa khóc.

"Mày chưa bao giờ...lo lắng cho tao. Ức! Mày hết yêu tao rồi phải không? À không. Mày chưa bao giờ yêu thì có!" Mọi lời nói mang theo sự tủi hờn đến mức nhói lòng. Hơi thở tôi đứt quãng. Có lẽ chỉ còn lại tâm trạng tức giận và tủi thân có sức ép hơn cả.

Cho tôi thời gian bộc bạch...điều mà tôi muốn bộc bạch trước khi kiệt sức.

"Thế thì còn xin hẹn hò làm cái gì? Đùa giỡn làm gì? Hức..." Tôi ôm ngực mình thật chặt rồi vỗ nhẹ để dừng cơn nức nở.

"..."

"Hẹn hò với tao vì tao giống người đó. Mày có từng nghĩ tới rằng nó sẽ đau lòng đến mức nào khi biến tao thành một con người tốt hơn, biến tao thành một con người biết cách yêu nhưng cuối cùng lại bỏ mặc. Vì cái gì chứ!"

"Tine, bình tĩnh. Mày nghĩ xa quá rồi." Thằng Sarawat cố tiến tới gần để kéo tôi vào lòng ôm, song tôi không chịu, liên tục đẩy nó ra và thì thào trong nước mắt.

"Người đó là mối tình đầu của mày. Tại sao không nói với tao?"

"Nó không có gì quan trọng. Tine, mày nghe tao đã."

"Không quan trọng hay là muốn giấu diếm, mày nói thẳng với tao đi. Người đó đúng đáng yêu. Người đó hay chụp hình chung với mày. Mấy lần mày lén gặp người đó rồi nhưng tao không hề biết. Mấy lần tao phải giả ngốc như không biết gì trong khi tao biết hết nhưng lại chẳng thể nói ra."

"..."

"Bạn tao cũng bảo tao hỏi thẳng mày rồi đối diện với sự thật. Sở dĩ tao không muốn hỏi là vì tao sợ sẽ mất mày. Nhưng bây giờ tao không chịu nổi nữa rồi. Tao không nổi nữa rồi..."

"Tine, tịnh tâm lại. Bình tĩnh đi." Thằng Sarawat nắm chặt hai bả vai của tôi, giữ cho chúng tôi nhìn thằng mặt nhau.

Nếu có kết thúc thì nặng lắm cũng chỉ ngày hôm nay thôi. Nếu vượt qua được, tôi sẽ không sợ gì nữa. Vậy nên tôi phải chấm dứt tất cả nỗi lo sợ tại đây và ngay lúc này.

"Người đó tên Pam. Tao thấy người đó trên IG. Tao lướt timeline của người đó trong suốt những năm tháng có mày xuất hiện. Người đó là mối tình đầu của mày. Người đó thích Scrubb. Nghe chung một nhóm nhạc với mày. Chơi nhạc cụ giỏi. Là người đáng yêu theo kiểu mày thích."

Giọng tôi run rẩy. Mắt nhòe cả đi nên chỉ có thể giơ mu bàn tay lên quệt nước mắt, cố hết sức nói ra những câu nhói lòng dù có đau đớn như thế nào.

"Hôm qua tao thấy mày cùng người đó trong tiệm cafe. Mày cười đùa một cách vui vẻ. Nhìn thế nào cũng vô cùng thích hợp. Lúc tao hỏi mày về mối tình đầu tiên, cuối cùng mày lại lảng tránh. Lúc tao cố gắng hôn mày, nó cũng kết thúc ở việc chúng ta nằm quay lưng lại với nhau. Tao làm gì sai sao?"

"..."

"Tao cố gắng suy nghĩ cả một đêm rằng do tao chưa đủ tốt hay vì thật ra mày yêu người đó. Nếu là vế sau, có lẽ tao sẽ không thể làm gì khác ngoài việc để mày đi."

Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm nén lại cơn nức nở rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của chủ nhân gương mặt trầm ngâm không chớp mắt.

"Sarawat, tao sẵn sàng rồi. Mày... cứ nói chia tay với tao cũng được."

SARAWATLISM SOLO

Tôi đang cứng họng. Phải nói là cứng họng thật sự với câu nói vừa thốt ra từ miệng của thằng Tine. Nói sao đây nhỉ. Nó...vừa tội nghiệp vừa dễ thương. Bàn tay còn dấu vết của bông gòn dính trên đó giơ lên quệt quệt nước mắt nom càng tội nghiệp. Cái gì khiến nó cả nghĩ như vậy chứ.

Trâu nhỏ đúng thật là trâu nhỏ mà.

Hôm qua thằng Tine hỏi về mối tình đầu của tôi vốn dĩ chẳng có gì mờ ám cả. Cứ tưởng đâu nó nhắc vu vơ vậy thôi, không ngờ nó lại nghĩ xa xôi đến mức tổn hại thân thể. Có muốn bước tới ôm hay vỗ về cho ngừng khóc đến đâu cũng không làm được vì cái thằng gây phiền nhiễu cứ gạt tay ra. Đứng đã không nổi rồi, giờ còn khóc bù lu bù loa lên nữa, coi chừng ốm nặng hơn.

"Vậy sẵn sàng để nghe chưa? Muốn nghe thì tao sẽ nói." Tôi nói bằng giọng đều đều rồi nhìn ngược lại, không có ý né tránh khiến đôi mắt đang nhìn kia run bần bật.

Chắc là sợ chia tay thật. Muốn trêu ghê nhưng mà thôi. Tội nghiệp đến mức tim muốn vỡ rồi đây.

"Đ...định nói chia tay với tao hả? Định bỏ tao cô đơn một mình chứ gì. Thế...còn phòng? Tao phải chuyển ra ngoài hay là mày dọn đồ đi? Tủ quần áo trong phòng rộng lắm đó. Không có mày nó trống trải chắc luôn. Giường cũng rộng nữa. Mày thật sự sẽ chia tay với tao hả?"

Một tràng dài được thốt ra từ miệng của người trước mặt. Thằng Tine hướng mắt lên nhìn tôi như con nít nhõng nhẽo, biết mình sắp bị đánh thì cố viện ra những cái cớ tội nghiệp để mình không bị phạt. Lần này cũng không khác.

"Có nói là chia tay chưa?"

"..."

"Lại đây tao lau nước mắt cho đã."

"Giải quyết luôn đi, còn níu kéo làm gì. Có được tao rồi, không cần níu kéo." Tâm trạng ghê! Có rồi lại muốn có nữa, bộ chưa nghe câu này bao giờ hả. Có những người dù thế nào cũng không đủ.

"Không có níu kéo. Vậy để tao gọi điện thoại đã. Đừng vội nói gì." Nó ngoan ngoãn nghe lời, đứng quệt nước mắt rồi làm điệu bộ menly mà nó thích làm. Còn tôi quay qua gọi điện thoại cho thằng Theme đến đón 4 người bạn kia về khách sạn trước, bởi có lẽ hôm nay còn phải làm rõ với vợ khá lâu.

"Gọi cho ai?" Đối phương tò mò hỏi sau khi tôi cúp máy.

"Thằng Theme."

"Để nó phụ chuyển đồ đúng không?"

"Vớ vẩn gì đấy, trâu nhỏ. Tao gọi kêu nó đưa bạn tao về. Còn mày về với tao. Hôm nay không có tâm trạng đưa đón ai nữa hết." Dứt lời liền kéo cổ tay của người mít ướt đi theo, sau đó ghé vào nói chuyện với Pam và bạn một chút rồi đi luôn. Tất cả vỏn vẹn chưa tới 2 phút.

Thằng Tine ngồi ở bên cạnh ghế lái, mặt cứ quay qua nhìn gương mà không nói tiếng nào. Cặp mắt sưng húp khiến tôi không khỏi tội nghiệp. Không những vậy, tay còn bị bác sĩ chích để lại lỗ không. Nhìn thế nào cũng thấy mỏng manh đến nỗi không thể thả cho đi đâu.

"Mày không thèm nói chuyện với tao luôn hả?" Kỳ lạ làm sao, trước đây mỗi lần nói chuyện với người khác có thể đếm được luôn số câu. Khác hẳn với thằng Tine, vừa muốn nói, vừa muốn trêu, vừa muốn ghẹo cho nó khóc, cho nó hờn dỗi không ngừng. Tôi bắt đầu bước vào con đường biến thái rồi sao.

"Muốn nói cái gì?"

"Nghe nhạc không?"

"Nghe đến mức mắt tao sưng húp rồi này." Tôi khẽ cau mày, tự hỏi rằng tại sao nghe nhạc lại sưng mắt. Mãi tôi mới đoán ra có lẽ người nào đó đã lén khóc trong lúc nghe nhạc buồn rồi đây.

"Để ghé vào mua cháo. Nằm đợi trong xe được không?" Thằng Tine gật đầu trước khi quay lưng lại như thể rất phiền phức. Thế nên tôi đành tranh thủ mua lẹ rồi đưa nó về vì sợ nó sẽ thấy khó chịu hơn.

Về đến phòng thì tức tốc đưa người bệnh lên giường nằm, lấy thuốc trước bữa ăn cho uống, sau đó đổ cháo vào tô rồi bưng tới tận nơi. Trước đó ói lên ói xuống liên tục, cái xe này bốc mùi hết cả, chắc phải dành thời gian đem đi rửa. Nhưng còn cái người đang hiểu lầm kia thì không dành thời gian được nữa, phải ngay bây giờ cơ.

"Muốn nôn nữa không?" Tôi hỏi. Thằng Tine lại lắc đầu. "Bác sĩ bảo nếu nôn rồi mà ăn được thì ổn."

"Nôn với ăn cùng lúc được hả? Thế thì tao phải hốt lại à?"

"Mày đang ghẹo gan đó hả? Nôn xong rồi ăn uống lại, không phải kêu mày nôn xong rồi hốt bỏ vào miệng." Giữa ngốc thật và ghẹo gan tồn tại một sợi dây ngăn cách nhưng tôi nghĩ đối với thằng Tine, có lẽ là vế sau.

"Thế hả?" Hồi nãy còn khóc lên khóc xuống như sắp chết đến nơi. Giờ thì ghẹo gan. Chắc là lấy lại được bình tĩnh rồi.

"Cần đút không?"

"Không có tàn phế."

"Bác sĩ cho khoáng chất với thuốc kháng sinh nữa đấy. Mày phải ăn nhiều vào mới uống thuốc được." Những gì tôi nói hình như nó thậm chí còn không thèm nghe. Nhìn mà ngứa mắt chết đi được. Mẹ nó, muốn ngắt mũi cho biết thế nào là lễ độ.

Thằng Tine ngồi múc cháo của nó một cách chậm rãi. May là được nằm trên giường thoải mái nên không còn bực bội, hạnh họe mấy. Cơ mà không ăn được nhiều, hiệu suất giảm xuống khoảng 30% thì đối phương đã buông thìa xuống.

"No rồi hả? 2 thìa nữa đi." Tôi năn nỉ nhưng nó không chịu.

"Đưa thuốc đây."

"Sao người không khỏe mà mày không nói với tao?"

"..." Lại im lặng. Thế là tôi đành lấy thuốc trong túi đưa cho người kia uống sau bữa ăn. Thằng Tine ngoan ngoãn nhận lấy rồi nằm tựa lưng vào gối mà chẳng nói năng gì.

Tôi bỏ chiếc bàn kiểu Nhật đang cản trở chúng tôi ra, sau đó nắm lấy bàn tay trắng bệch của nó vuốt ve như muốn kéo sự chú ý của người nào nó trở về chỗ tôi.

"Nói rõ với nhau nào. Muốn hỏi gì thì hỏi đi." Kể từ lúc hẹn hò, tôi chưa bao giờ cự cãi hay xảy ra chuyện không hiểu nhau. Cuộc sống chúng tôi êm đềm, hoặc có thể nói là vô cùng hạnh phúc.

Ghẹo gan có thể xem như là chuyên môn của tôi và thằng Tine, vì vậy tôi không hề nghĩ rằng rốt cuộc cũng có ngày chúng tôi không thể ghẹo gan nhau nổi như ngày hôm nay. Bình thường chuyện gì chúng tôi cũng bàn bạc hay nói chuyện thẳng thắn nhau. Song tôi quên mất rằng có những chuyện chúng ta lựa chọn giữ lại cho riêng mình, không muốn nói ra.

Thằng Tine có. Tôi cũng có...

"Kêu tao hỏi cái gì?" Nó không chịu nhìn thẳng mặt tôi, cứ cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị giam giữ bởi tay tôi rồi lẩm bẩm.

"Muốn hỏi gì cũng được. Cái gì còn vướng mắc trong lòng mày, tao sẽ trả lời hết."

"Mày có chia tay với tao không?"

"Không chia!" Chia tay thì quá là trâu rồi. Để tán dính, để có được nó làm vợ, tôi đã tốn biết bao nhiêu mồ hôi và công sức. Chưa kể tôi mà bỏ thằng Tine, thể nào cũng bị thằng Man và P'Type đập chắc luôn.

"Người tên Pam là mối tình đầu của mày, tao hiểu đúng không?"

"Đúng. Nhưng chỉ là thích, vẫn chưa hẹn hò."

"Rồi có muốn hẹn hò không?"

"Không."

"Nếu không có tao, mày còn muốn hẹn hò không?"

"Không. Chỉ thích thôi, không muốn tìm hiểu." Tôi hi vọng thằng Tine vẫn nhớ về khoảng thời gian chúng tôi nói với nhau về chuyện khoa. Tôi muốn học khoa Chính trị vì tôi muốn học hỏi và tìm hiểu về chính trị, giống như tôi muốn học hỏi và tìm hiểu về con người nó.

Mối tình đầu không có nghĩa phải là người thích hợp nhất. Vì vậy tôi sẽ không vương vấn chuyện này.

"Mày thường xuyên gặp Pam, tao thấy hình rồi. Cuối học kỳ vừa rồi cũng gặp nhưng mày chưa bao giờ nói với tao."

"Vì tao nghĩ chẳng có gì quan trọng hết. Pam cũng chỉ như một người bạn. Hồi cuối học kỳ tao đi gặp rất nhiều bạn bè. Chả ai đặc biệt hơn ai nên tao mới không nói."

"Mày lưu tên cô ta."

"Bạn hồi cấp 3 nào thân thiết đều có số tao hết, cho dù là vừa mới đổi số."

"Mày trả lời IG cô ta."

"Vì cậu ấy gọi bảo trả lời IG đi. Mà đâu phải lúc nào cũng trả lời nếu mày thử đọc kỹ." Pam nhắn 10 tin thì có lẽ tôi chỉ trả lời "Ừm" hoặc một dòng tin gì đó. Không giống thằng gây phiền nhiễu nha. Chẳng những thường xuyên gửi tin mà còn phải tập gõ chữ trên cái bàn phím bé còn hơn lòng bàn tay nữa.

Nhưng biết làm sao được. Con tim trót yêu nên cũng muốn có cái gì đó chung với người ta.

"Hôm qua mày đi cùng cô ta. Điệu bộ trông hạnh phúc lắm."

"Thì nói về chuyện của mày. Rủ mày mà mày không đi, biết sao giờ." Có vẻ như thằng Tine cứng họng mất một lúc.

Tôi thật sự nói về chuyện của nó. Kể từng giai đoạn cho bạn nghe rằng phải mất công thế nào mới có được nó làm người yêu. Câu chuyện đúng dở khóc dở cười khi tôi rơi vào tình cảnh khổ sở vì bị ngó lơ.

"Lúc hôn mày rồi tao..."

"Định cưỡng hiếp tao ấy hả?"

"Cái đầu mày ấy!"

"Không muốn làm là vì mày phải đi học. Lần trước nằm liệt mất mấy ngày, nhìn đúng tội. Nếu mà là ngày nghỉ, mày xong với tao chắc luôn."

"Tim mày làm bằng cái gì vậy chứ."

"Vậy mày đã hỏi tao xem tối qua tim mày làm bằng cái gì chưa?" "Con trai" tôi dựng thẳng đứng, phải trốn đi tắm nước lạnh. Trong lòng muốn đè ra lăn lộn cho nằm rên rỉ dưới thân chết đi được. Rồi nhìn cơ thể nó đi. Trắng ơi là trắng. Đúng muốn bắt hiếp nhưng lại chẳng làm ăn gì được. Ngày mai nó còn đi học.

"Tao chỉ không muốn mất mày." Lần này đối phương đáp bằng giọng nũng nịu.

"Vậy mày nghĩ tao muốn mất mày hả? Lúc P'Mil cõng mày, tao suýt nữa xông tới đấm vỡ mặt hắn rồi."

"Anh ta giúp tao mà."

"Nhắc nhở tao nữa."

"Buổi chiều mày không nghe điện thoại."

"Nói chuyện với Pam. Cậu ấy muốn đi chơi quanh trường."

"Biết."

"Nên mới nghĩ nhiều?"

"Làm sao có thể không nghĩ nhiều. Pam giống tao mọi thứ. Đến nỗi nhiều lúc tao nghĩ liệu mình có phải bản sao của cô ta đối với mày không. Hay là vì mày không thành được với mối tình đầu nên mới chọn thế thân là tao."

Bản sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy dù chỉ một lần. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của thằng Tine, tôi bèn cầm điện thoại lên rồi gọi điện cho Pam ngay lập tức. Đợi máy không lâu thì đầu dây bên kia nhấc máy. Sau đó tôi mở loa ngoài của điện thoại để người ngồi bên cạnh nghe được luôn.

"Pam, người yêu mình muốn biết vài thứ. Pam giúp trả lời một chút được không?"

[Được chứ.] Đầu dây bên kia chỉ đáp như vậy. Xung quanh yên ắng như thể Pam ở trong phòng một mình và đang dành thời gian ngay lúc này để nói chuyện điện thoại với tôi và thằng Tine.

"Pam đặc biệt thích nhóm nhạc nào?"

[Ờ...Scrubb...]

"...!!"

[Nap a Lean, Stoondio, Blue Shade. Ngoài ra còn có M83 và Radiohead nữa.]

"Còn mày chỉ thích duy nhất nhóm Scrubb."

Câu này tôi quay qua nói với người đang ngồi im lắng nghe cuộc nói chuyện điện thoại mà không thể hiện ra ý kiến gì. Thấy thằng Tine không có vẻ gì là sẽ mở miệng nên tôi hỏi Pam tiếp.

"Pam thích nước uống gì?"

[Americano.]

"Thằng Tine thích uống Blue Hawaii. Vậy Pam thích chơi guitar không?"

[Thích chứ. Nhạc cụ yêu thích mà.]

"Thằng Tine không thích nhưng lại bị ép chơi. Đến bây giờ nó vẫn gảy sai chord C." Tôi nghe thấy tiếng cười vang tới trước khi chăm chú nhìn người đang ngồi nhăn mặt trên giường.

"Nếu gặp nghệ sĩ mình thích đứng trước mặt, Pam có xin chụp hình với họ không?"

[Phải chụp chứ.]

"Thằng Tine không chụp. Vì nó bảo chỉ cần đứng gần nhìn là đủ rồi." Vì vậy tôi tiếp tục hỏi. "Nếu Pam gặp lại nghệ sĩ mới gặp hôm qua, Pam có xin chụp hình với họ không?"

[Không chụp. Hôm qua mình đã có kỷ niệm về họ rồi."

"Còn thằng Tine sẽ đi tới xin chụp vì cảm thấy tiếc khi lần đầu tiên không làm."

"Thằng Sarawat, sao mày lại ghẹo gan như vậy chứ?" Người được nhắc đến hét lớn. Thế là tôi đặt điện thoại xuống giường rồi quay qua nói chuyện trực diện với nó.

"Nhìn cũng biết mày và cậu ấy không giống nhau. Mỗi người đáng yêu theo một kiểu. Sở thích không giống. Style lại càng khác. Người ta chỉnh chu, còn mày khùng điên."

"Thằng quần."

"Của người ta không biết nói bậy, còn mày bắn như súng liên thanh."

"Ai bảo miệng mày như thế cơ."

"Của người ta thoải mái khi nói chuyện, còn mày thoải mái khi ở cùng."

"..."

"Của người ta không uống rượu, còn với mày thì cùng nhau đi mọi nơi."

"..."

"Của người ta phải cẩn thận với rất nhiều mối hiểm nguy, còn mày có thả vào rừng cũng trở ra được."

"Đúng là đồ Sara-đểu."

"Và dù cho tao và cậu ấy có thích gì giống nhau, nghe chung một nhóm nhạc, thích guitar giống nhau, làm những điều giống nhau thì sự thật vẫn là tao không cần người giống tao tất cả. Tao còn muốn tìm hiểu rất nhiều điều tao không biết ở người khác."

"Cảm động."

"Tao không muốn chơi guitar với người chơi giỏi guitar mà tao muốn dạy guitar cho người không giỏi."

"Cảm động nha."

"Tao không muốn uống Americano đắng mỗi ngày vì cuộc sống phải cần thêm đường để tao biết uống gì đó ngọt ngọt như người ta."

"Lại cảm động."

"Thế giới này của tao không chỉ có mỗi âm nhạc và bóng đá nữa khi tao phát hiện rằng ngồi ngắm mày tập cổ động cũng là việc gì đó thú vị."

"Đúng cảm động."

"Qua bên kia ghẹo gan đi." Thằng Tine bĩu môi. Tôi ngứa mắt nó chết đi được. Muốn nhay cắn nó rồi nuốt xuống bụng luôn cho đã cơn ngứa mắt lúc này.

"Sao bây giờ mới nói? Làm tao mất ngủ cả một đêm." Nó nói trong lúc đưa tay ôm tôi thật chặt. Bình thường người thơm lắm, cơ mà hôm nay phải nói là hôi mùi ói ghê.

"Bộ chưa bao giờ biết hay sao?"

"Trả nước mắt tao lại đây."

"Chắc là ngập luôn cái bệnh viện rồi."

"Tại mày hết."

"Có biết một điểm nữa mà Pam không giống mày là gì không?"

"Cô ta đẹp hơn tao chứ gì."

"Không phải. Một ngày nào đó cậu ấy có thể là của người khác. Còn mày..."

"..."

"Là của tao."

"...!!"

"Tao có sở thích giống cậu ấy thật đấy, nhưng có một thứ không giống đó là tao thích mày. Chỉ thích duy nhất một người!"

[Iyaaaaaaaa. Híuuuuuuuuuuu.]

"Tiếng gì thế?"

[Bạn làm lành rồi.]

"Mày không cúp máy hả?" Thằng Tine hỏi bằng giọng căng thẳng.

"Tao tưởng Pam cúp máy rồi."

[Ái chà!! Chết nha! Chết nha! Chết nha! Bặp bặp bặp bặp.]

Đang romantic cơ mà, rốt cuộc tụi nó đã cắt đứt giấc mộng mà tôi đang cố nói làm sao cho mình đẹp trai thật lâu chỉ với câu nói đậm rate 18+, trong khi tôi đã dụng ý xóa đi hình ảnh dâm dê của mình ra khỏi suy nghĩ của thằng Tine. Cơ mà xem ra không được rồi.

"Pam! Sao lại ở chung với tụi Bạch Hổ?"

[Thì các cậu ấy đến đưa về. Nghe lén nãy giờ rồi.]

"Tụi chết tiệt!"

[Đừng đánh trống lảnh chứ, bạn Wat. Ơ, thôi chết. Cứ quất nhau tới bến đi nhé, bạn hiền. Híuuuuuuu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro