Chap 3: Xin đừng nghi ngờ, đây là tấm chân tình của tớ (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều khi Tine nghĩ...tại sao lúc nào cũng gặp phải những chuyện surprise thế này. Bấm F5 rồi, logout đăng nhập rồi vào lại rồi. Vẫn như cũ!
Thằng Sarawat.
Mẹ nó, đồ mặt dày. Mở khóa điện thoại của người ta không chưa đủ, nó còn trút giận tôi bằng cái status trước khi ngủ. Vì không muốn làm lớn chuyện khiến dàn hậu cung của tôi hiểu lầm, tôi liền search tên mình trong danh sách chat để chửi nó.
Tine là người ngầu lòi
[Thằng Wat. Thằng khốn. Sao biết mật khẩu của tao?]
Tôi nhìn dòng tin nhắn đang gõ của đối phương trước khi nó trả lời lại một cách vui vẻ.
Thấy mày bấm trước mắt.
Hiểu mà đúng không? Thằng Sarawat dùng Facebook của tôi để gõ tin nhắn, mà tôi thì cũng dùng cái Facebook đó để đáp trả. Thế là thành tự hỏi tự trả lời. Cơ mà sự thật có phải thế đâu!
[Mẹ nó, tận 6 ký tự. Mày nhớ được hả?]
123456, thứ mật khẩu ấu trĩ.
Móaaaaaaaaaaa, thằng tiểu nhân. Trông mặt mũi cũng sáng sủa mà mồm miệng thì độc không thể tả. Chỉ có thể rủa thầm nó trong lòng, song thứ tôi đáp trả lại còn nhẹ hơn cả không khí.
[Sara-đểu.]
Thay vì nhận được câu trả lời, cái tôi nhìn thấy lại chỉ là...

*Chú thích tin nhắn từ trên xuống dưới của bạn Tine
[Đừng động đến Facebook tao nữa. Đây là lời cảnh báo.]
[Mày có hiểu không vậy?]
[Ối, thằng khốn. Tao sắp chịu hết nổi rồi đó.]
[Đừng có gửi sticker nữa, thằng trâu.]
[Ờ, tao chịu thua.]
[Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.]
Tao không nên download sticker nhiều như vậy mà. Đệt, thằng Wat xài không chừa cái nào luôn. Chưa kể chúng tôi còn nói chuyện kiểu không hiểu mô tê gì hết trừ việc xóa đi dòng trạng thái kia trước khi tôi lỡ tay đập phá đồ đạc ở bên cạnh vì đang phát điên với hành động gửi toàn sticker của đối phương.
Ting!
Sau đó chưa đầy 3 phút, thông báo liền gửi đến.
Tine là người ngầu lòi
Gấp! Clip xx chân dài mông to chất lượng cao. Click ngay trước khi bị xóa.
Bặppppppppppp, thằng Sarawat. Xem phim sex chưa đủ, nó còn lan truyền virus lên Facebook của tôi. Sau đó tất nhiên là bận bịu rồi. Chẳng biết cái clip nó dẫn đi đâu, vậy nên cái tôi làm được chỉ là click mouse hòng mau chóng xóa đi những hình ảnh không thích hợp kia. Khốn nạn thế nào thì tự hỏi lòng mà xem. Ngay cả người chưa bao giờ bắt chuyện còn hỏi quá trời là Tine bị làm sao thế.
Muốn đến cỡ vậy hả?
Nhiều người còn nghĩ tôi tưởng tượng tới thằng Wat nên mới nổi cơn ham muốn. Sự thật thì tôi đang nghĩ đến cảnh bẻ tay bẻ chân nó rồi vứt xuống nước một cách hả hê thì đúng hơn. Thằng quần.
Ban đầu tôi còn tưởng mình chịu được một chút, sáng mai hãy giải quyết. Nhưng giờ thì chịu hết nổi rồi, vội vội vàng vàng hấp ta hấp tấp bấm số của nó như người bị bỏ bùa. Đợi máy lâu ơi là lâu cũng chưa thấy đối phương nghe máy. Những lúc quan trọng đúng là chọc tức nhau mà, bố đời của thằng Tine.
Gọi lần 1 không nghe, gọi lần 2 không nghe, gọi đến lần 3 thì khỏi nói. Bố đỡ đầu của tôi thật là tốt mà, còn chưa kịp mở miệng tốn nước bọt, tôi đã nhận được lời chào từ tổng đài khiến lệ trào khóe mi.
Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được....
Hồ...Tắt máy tao nữa chứuuuuuuuuuuuuuuuu.







Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết cực kỳ âm u vì 2 mắt tôi mơ màng không tài nào thấy nổi sự tươi sáng. Bởi vì cái gì à? Thì là tại cả đêm tao không ngủ đấy. Đừng nghĩ là do tôi sợ thằng Green xuất hiện trong giấc mơ. Thật ra là do bị ám ảnh gương mặt thằng Sarawat đến nỗi không thiết làm gì cả thì có.
Khi ánh mặt trời ló dạng, tôi mau chóng ngóc đầu dậy khỏi gối, tắm rửa sửa soạn, tức tốc đến trường để đập chết tươi thằng Sara-đểu kia. Không có năn nỉ giúp đỡ gì nữa hết. Nói luôn là bây giờ tao đang cực kỳ giận. Giận như người đến tháng vậy đó.
"Ơ, Nadech. Cho mượn bài tập về nhà chép cái coi."
"Mày đó, đùa không lựa lúc gì hết." Tôi đi lại chỗ thằng Peuk rồi thảy túi xách lên bàn, nghiêm mặt nhìn nó.
"Rồi bị gì mà mặt mũi cau có thế? Bị con gái ông chủ quán cơm đè ra hiếp hả?"


"Tao gặp chuyện còn tệ hơn thế nữa cơ."
"À, tao biết rồi. Mày căng thẳng vụ mày ghiền đến mức đăng status trên Facebook đúng không? Tao hiểu là thằng Sarawat nó ngon, cơ mà mày cũng không cần công khai lộ liễu như thế chứ. Hay là mày fin*?"
(*) Phát cuồng vì được ship
"Fin cái đầu bùi mày. Mẹ tao nhắn Line chửi còn tốt hơn cái này."
"Ơ, thế mày còn đăng status làm gì?"
"Tao không phải người đăng."
"Không phải mày thì ai. Bồ mày hả?"
"Kệ đi." Tôi chấm dứt đề tài rồi chạy đi mua nước mơ ở quán bác Tim cho thử miễn phí. Trả tiền xong xuôi thì xách ly nước về bàn. Đúng lúc đó thằng Ohm và thằng Fong cũng vừa đến.
"Thằng Tine, mày đến thì tốt rồi. Hồi nãy đi qua khoa tao gặp thằng Green. Nó kiếm mày quá trời." Thằng Ohm nói với tôi với vẻ mặt thản nhiên của nó, còn tao đây thì hồn bay phách lạc.
"Rồi mày nói với nó sao?"
"Tao nói mày chưa đến. Chắc là đang nằm "hẩy" gối trong phòng."
"Mất dạy."
"Thì cũng tốt mà. Chắc là ba chân bốn cẳng chạy ào xuống nước tự tử rồi. Nghe nói tối qua mày chơi lớn thế kia mà."
"Đừng có nhắc." Tôi chỉ có thể nghiến răng nói. Nhìn mặt 3 thằng nam chính một lượt với vẻ bất lực. Đừng có nói này nói nọ mà. Hôm nay lê được tấm thân tàn tới khoa mà không bị để ý đã là chuyện rất khó khăn với tao rồi.
"Ok, không nhắc."
"Thật không?"
"Thật."
"Chắc nhé?"
"Chắc."
"Không xạo nhé?"
"Không xạo."
"Thứ chảnh chó."
"Chảnh chứ."
"Vậy tao đi đây."
"Đi đâu đó đa?"
"Đi đào hố chôn xác tụi mày đó, thằng trâu! Đùa gì cũng nể mặt tao với." Cơ mà tao cũng phụ họa theo nó gần hết bài. Trời ơi!
Nhiều lúc ở chung với 3 đứa này cũng vui. Cái gì cũng có chỉ có tương lai và tiền bạc là không. Điều duy nhất nhìn thấy được chính là cuộc đời đại học thảm hại. Cơ mà cũng giúp tôi nguôi ngoai đi phần nào trước khi nỗi lo lắng lại dấy lên vì phải nhanh chóng kiếm cho ra rồi tính sổ chuyện tối qua với tên đầu têu.
Và tôi chắc chắn một điều rằng bây giờ thằng Sarawat đang yên vị ở khoa Khoa học Chính trị rồi.
"Tụi mày chép bài tập về nhà trước đi. Nộp cho tao luôn." Tôi đứng dậy, cầm ly nước và túi đeo lên làm bộ chuẩn bị đi.
"Thế mày đi đâu?"
"Đi tìm thằng Wat." Tôi thật thà đáp.
"Ái chà!! Tiếng gọi con tim hả mày?" Thằng Fong chọc ngoáy với giọng ngả ngớn, hơn nữa còn nháy mắt làm tôi chỉ muốn lao tới song phi giữa 2 chân.
"Không phải tiếng gọi con tim đâu mà là chân tao đang ngứa ngáy đây này."
"Mày tính đi đạp nó?"
"Không! Tao sẽ đạp tụi mày nếu còn chưa chịu ngưng nhiều chuyện. Muốn không?"
"Cứ tự nhiên đi bạn hiền. Giữ chân mày lại mà đi tập tễnh đi."


Tôi giậm chân thình thịch ra khỏi tòa nhà khoa Luật, hướng thẳng tới tòa nhà khoa Khoa học Chính trị cách đó không xa lắm. Vừa bước chân vào tòa nhà, mọi con mắt đã đổ dồn về phía tôi như thể tôi phạm phải tội nghiêm trọng. Đàn anh, hoặc thậm chí các bạn cùng khóa đều quay ngoắt lại bật chế độ radar thăm dò.
Chết tiệt, xui xẻo rồi. Hình như tao vô lộn chỗ.
Người như thằng Tine chưa bao giờ làm gì sai trái đâu nhé. Ăn trộm đồ ăn trong đền thờ còn chưa từng. Tại sao phải tự rước họa vào thân thế này. Nhưng mà cũng chỉ biết căng thẳng vậy thôi. Thật ra có lẽ do kiếp trước tôi tạo nghiệp quá, đi tọc mạch chuyện nhà người khác khiến cuộc sống của họ khốn đốn nên kiếp này mới phải đền tội bằng việc bị người ta dòm ngó.
Đi ngang qua bàn đá cẩm thạch chưa được mấy bước, tôi đã nhìn thấy kẻ gây chuyện ngồi một mình cách đó không tới 20m. Thế là tôi không chần chừ hướng thẳng tới chỗ nó.
"Tại sao không nghe điện thoại của tao?" Vừa đến đã khai chiến liền. Thằng Sarawat rời mắt khỏi cuốn truyện tranh One Piece trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi với cặp mắt hững hờ.
"Thì mày kêu tao không được nghe máy của ai nên là tao không nghe."
"Khốn kiếp. Ý tao là người khác, không phải tao."
"Lúc đó mày đâu có nói vậy."
"Mày cố tình chọc tức tao đúng không? Rồi tắt máy trốn tao làm gì?"
"Phiền phức."
Tôi ấy hả, đúng muốn đạp xương búa, xương đe, xương bàn đạp trong tai nó thật luôn.
"Trả điện thoại cho tao được rồi đó." Không nhiều lời, tôi vội xòe tay ra trước mặt để đòi lại tự do mạng xã hội từ đối phương.
"Thế điện thoại tao sửa xong chưa?" Người đối diện hỏi ngược lại với vẻ bỡn cợt.
"Thì chừng nào sửa xong tao đem trả cho."
"Chừng nào sửa xong thì đem tới trao đổi." Sao lại lạnh lùng cứng nhắc quá vậy. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa gặp ai mà nói chuyện phải nhẫn nhịn như thế này. Nhưng nó đã không chịu trả thì tôi đành phải sử dụng tuyệt chiêu khiến các cô gái sẵn sàng quỳ rạp dưới chân. Đó chính là tài hùng biện.
"Chà...Khoan hẵng mê mẩn tao chứ. Mới dùng điện thoại tao 1 ngày mà đã không muốn trả lại rồi hả?"
"Hồi nhỏ không có ai dạy mày à?"
"Dạy cái gì?"
"Con nít con nôi đừng có mơ mộng, lớn lên coi chừng sẽ giống như vầy."
"Giống vầy là như thế nào? Mày ăn nói đàng hoàng coi."
"Thì giống mày đó. Tránh xa tao ra. Phiền phức."
"1 câu phiền phức, 2 câu cũng phiền phức. Hỏi thật nha. Tao mua rồi vứt câu này được không?"
"Mày không có bản lĩnh mua đâu. Lời nói của tao là vàng là ngọc." Ố hổ, đẹp trai quá ta ơi. Đẹp kiểu gì mà chết trâu chết bò hết trơn này, cha nội trái tim vàng kim, cha nội mở miệng ra hoa ra ngọc. Thúi.
"Đứng đó trề môi với tao lâu nữa không? Người ta đang đọc truyện tranh." Có thời cơ là chọc tao ngay. Từ dự định ban đầu là đến sạc cho nó một trận, giờ lại trở thành tôi mới là người bị đối xử lạnh lùng.
"Hứa với tao là mày sẽ không động vào điện thoại của tao nữa."
"Nếu mày không gọi tới ghẹo gan, ai mà thèm động."
"Ok. Hứa với tao rồi đấy nhé." Mới đầu còn nổi giận đùng đùng, thế mà chớp mắt một cái đã hết rồi. Giờ đổi thành ngồi xuống chung bàn với nó rồi mở lời nói chuyện khác một cách tự nhiên.
"Nickname của mày là Wat đúng không?"
"Bạn bè hay gọi vậy nhưng thật ra không phải." Giọng nói trầm thấp đáp lại gần như tức thì dù mắt nó vẫn không hề rơi trên người tôi một xíu nào.
Mày nên tự hào đi vì tao chưa cười mị hoặc thế này với con trai bao giờ đâu. Mày là người đầu tiên. Thế mà thằng trâu này lại coi Luffy 1 cuốn 45 baht quan trọng hơn tao.
"Vậy nickname của mày là gì?" Tôi tiếp tục gặng hỏi.
"Không có."
"Hả!"
"Thì không có thôi."
"Mày không có nickname hả?"
"Ừm."


"Bố mẹ mày nghĩ gì không biết. Đẻ con ra mà không đặt nickname cho*."
(*) Tên trên giấy tờ của người Thái rất dài, vậy nên họ thường sử dụng nickname để gọi nhau trong giao tiếp hằng ngày.
"Thì nghĩ là chỉ cần tên thật thôi. Hỏi lạ lùng."
Tôi đúng muốn hỏi lại là nó làm sao mà lớn lên được luôn. Vậy không lẽ lúc giới thiệu bản thân nó sẽ nói là xin chào, tôi tên Sarawat, không có nickname vì bố mẹ không đặt cho, như vậy ấy hả. Điên mất rồi. Ý tôi nói gia đình nó đấy. Phong cách Indie ở đâu không biết. Tao đúng khó hiểu luôn. Cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ thấy.
"Có anh chị em không?"
"Tọc mạch cái gì?"
"Muốn biết mà."
"Có 2 đứa em."
"Tên gì thế? Để mốt làm quen."
"Em tao chắc không muốn làm quen với người như mày đâu."
"Sao mày biết? Hay là cũng không có nickname? Đừng nói là nhà mày gọi nhau bằng tên thật hết nhé." Tôi nhìn gương mặt chán đời của người bên cạnh, suýt nữa không nhịn được cười. Mấy chuyện bà tám tọc mạch này nói luôn, đẳng cấp Oscar đấy nhé.
"1 đứa tên Pukong*, đứa còn lại tên Pumuat**." Cuối cùng cũng chịu nói.
(*) đại úy
(**) trung úy
FYI: Sarawat = thanh tra, cả nhà 3 anh em tên gọi theo cấp bậc từ cao đến thấp của cảnh sát.
"Mấy đứa em mày cũng có nickname mà."
"Lúc đó bố mẹ tao mới nghĩ ra là phải có nickname."
Mệt não mệt tim ghê. Tôi biết thằng Sarawat thừa hưởng cái tính ghẹo gan của ai rồi. Đúng là được cả nhà. Vụ này căng rồi đây vì tôi đang giả vờ thân thiết với thằng khốn gì nữa không biết.
"Tao tên Tine nha."
"Ai mà thèm biết."
"Ờ, tự tao bao đồng muốn nói thôi."
"Cũng biết thân biết phận đấy."
Chúng tôi im lặng một hồi lâu. Nói thật thì nếu nhìn thằng Sarawat theo hướng tích cực, mặt mũi nó cũng...đẹp trai xài được. Đây là lý do khiến tôi và cả 3 đứa nam chính cho nó vào vòng tuyển chọn cuối cùng, mặc kệ thằng con trai cao tồng ngồng này có hoàn toàn trái ngược với hình mẫu trong mộng của tôi đi chăng nữa.
"Nhìn mặt tao làm gì?" Tôi giật bắn người, vội vàng lảng tránh ánh mắt sang chỗ khác rồi giơ tay gãi đầu một cách bất lực.
"Kh...không có."
"Tao đẹp trai thì cứ nói."
"Mẹ nó, tự luyến thấy mẹ. Thật ra tao chỉ muốn mày giúp đóng giả thôi. Hiện tại có người đang theo đuổi tao." Nói tới nói lui cũng chưa vào được vấn đề chính.
"Người ta không đẹp nên mày không thích?"
"Là con trai." Thằng Sarawat đơ ra một lúc trước khi đảo mắt như thể đang suy nghĩ gì đó. Đừng nha mày...Tao không phải loại phi giới tính đâu như mày đang nghĩ đâu. Một lúc sau nó đáp bằng tông giọng monotone như bình thường.
"Thế thì sao? Được người khác để ý không phải là tốt sao?"
"Vậy tao hỏi một chút. Mày được nhiều người để ý, sao không thích lại đi?"
"Bộ tao phải để ý ai đó sao? Tao đâu có muốn người khác vào quấy nhiễu cuộc sống của tao. Đúng phiền phức luôn."
"Thì đó. Câu trả lời của mày chính là cảm xúc hiện giờ của tao."
"..."
"Nhưng tin tao đi. Rồi sẽ có ngày mày muốn ai đó đến quẫy nhiễu cuộc sống của mày thôi."
"Thì có một người rồi đấy."
"Đâu nào?"
"Ngồi ngay đây này, cái thằng quấy nhiễu cuộc sống của người khác."
Tôi bị bàn tay dày vò đầu thật mạnh trước khi thu dọn đồ đạc bỏ đi mất, để lại nỗi thắc mắc là tao đã làm gì sai hả ta. Hay là tao gây phiền nhiễu quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro