Chap 6: Koojin* của Teepakorn (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 phút sau bắt đầu có người đến, lần lượt cho đến khi đông đủ cả phòng. Tôi với thằng Sarawat ngồi mỗi đứa một góc vì khác người dạy. Vậy đó quý vị khán giả, mẹ nó, có chơi với người ta đâu vì nó đã nói trước là phải đi tuyển chọn cầu thủ đá bóng. Thế nên các anh chị cho phép cả hai chúng tôi về sớm hơn mọi người.
Song chưa kịp thu dọn đồ đạc chuồn đi, cửa phòng đã bị đẩy ra bởi đàn anh miệng chó. Mẹ nó, thằng cha Disathat xuất hiện kiểu không kèn không trống. Đến một mình chưa đủ, hắn còn kéo theo vật thể sống uốn éo tới cùng. Và...
Đệtttttttttttttttt, thằng Green!
"Đây là thành viên mới của chúng ta. Kể từ bây giờ sẽ tập guitar cùng tất cả mọi người. Làm quen đi. Và đừng gây sự với nhau đấy." Nói xong hắn đẩy cửa bỏ đi ngay, để lại những vật thể sống sắp trở thành một trong những thành viên mới của câu lạc bộ chúng tôi. Sao các anh bảo là không nhận thêm người nữa cơ màaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Đồ lật lọng.
"Các em giới thiệu mình đi." Air noona lên tiếng với nụ cười hòa nhã.
Tôi quay qua mếu máo chuẩn bị khóc ròng với thằng Sarawat như muốn tìm sự cảm thông.
"Xin chào, mình tên Green ở khoa Nhân học. Xin mọi người giúp đỡ nhaaaaaaaaaaa." Trông nice quá trời. Vừa lively vừa friendly. Tự nhiên thấy sởn gai ốc ghê. Đặc biệt là ánh mắt thằng bê đê chúa này lúc nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.
"Xin chào. Mình tên là Prae, học khoa Y. Xin giúp đỡ nhé."
Hưuuuuuuuuuu haaaaaaaaaaaa.
Tiếng xôn xao chợt xuất hiện ngay khi màn giới thiệu kết thúc. Tôi nhìn chăm chú cô gái đối diện không rời mắt. Cô nàng đeo huy hiệu của khoa Y. Gương mặt đáng yêu, có nụ cười hòa nhã. Quan trọng là trắng đến mức tao phải kêu trời kêu đất. Pleaseeeeeeeeeee.
Cảm giác rơi vào lưới tình của cô nàng này mất rồi.
"Xin chào. Tên Earn, học khoa Kiến trúc." Giới thiệu xong thì xách cây guitar đi tới chỗ ngồi với điệu bộ đúng chất chơi. Cô nàng mặc áo đồng phục phối với quần jeans rách gối, hoàn toàn khác biệt với những người khác khiến bọn con trai huýt sáo trêu chọc vì gặp được đồng bọn, chưa kể mặt mũi còn xinh.
"Được rồi các em. Dù gì câu lạc bộ chúng ta cũng có thêm thành viên mới, đừng quên thân thiết với nhau nhé." Một đàn anh nói. Vật thể sống là thằng Green liền tiến tới ngồi sát rạt với tôi như thể kẹo kéo.
Người hay cá ép vậy chứ. Cứ âm thầm len lỏi vô cuộc đời tao. Chết tiệt.
"Không gặp 2 ngày, nhớ lắm luôn á." Thằng Green là người lên tiếng trước. Tao tưởng đâu nó rút lui rồi chứ. Ai ngờ đâu trở lại mạnh mẽ còn hơn trước.
Này là mặt mày hay vật liệu công trình kiến trúc vậy. Bê tông còn phải gọi bằng anh đấy.
"Nhưng tao chưa bao giờ nhớ mày. Tới làm gì?"
"Muốn chơi guitar." Thằng xạo sự.
"Muốn chơi thì tránh xa tao ra mà chơi."
"Tine...Tine có biết 1 + 1 bằng mấy không?" Nãy giờ nói gì không thèm để vào tai đấy nhỉ.
"Mày qua kia mà chơi." Vừa nói vừa chỉ tay về phía góc phòng với vẻ mặt vô cùng chán đời.
"Ôi...1 + 1 = 2 chứ còn gì nữa. Thế thì Tine + Green sẽ ra cái gì nào? Có phải tình yêu không ta? Íiiiiiiiiii." Tine + Green sẽ được 2 cái chân tao này, đúng chưa. Nhưng vì không muốn dài dòng đôi co nữa nên đành quay đầu bỏ đi trước khi va phải người nào đó. Là cô nàng khoa Y tên Prae. Cô nàng cười dễ thương với tôi. Mẹ nó, chỉ thế thôi mà tan chảy như kem Glico rồi.
"Mình tên Tine nhé. Học khoa Luật." Tôi giới thiệu mình.
"Ừm, mình tên Prae. Rất vui được quen biết cậu."
"Vậy đây..." Còn chưa kịp đặt câu hỏi, cổ tay tôi đã được đỡ đứng dậy giữa ánh nhìn của con dân câu lạc bộ.
"Tới giờ tập cổ động rồi. Mau đi thôi. Đàn anh cho phép rồi." Thằng Sarawat hùng hổ kéo tôi ra khỏi phòng một cách khó hiểu. Ngay cả thằng Green cũng chẳng kịp nói năng gì luôn.
"Mày bị cái quần gì thế?"
"Mau đi tập cổ động đi." Lưng tôi bị đẩy bởi bàn tay dày của người cao hơn. Sau đó chúng tôi tách ra ở ngã 3 rượu say như chó giữa khoa Luật, khoa Khoa học Chính trị và khoa Khoa học Xã hội.
Buổi tập cổ động của khoa bắt đầu sau đó không lâu. Đàn anh cho sinh viên năm 1 dựng bảng nửa tiếng. Đứng đến mỏi háng, mồ hôi chảy ròng ròng như nước tiểu ướt đẫm quần mới cho nghỉ ăn cơm hộp rồi tập tiếp. Tao cũng sắp lăn lê bò lết luôn rồi.
Tôi ngồi xúc cơm hộp bỏ vào miệng để nạp energy được một lúc thì tiếng hò reo của các đàn chị và đám bạn cổ động vang lên không ngớt. Tôi nhìn về hướng phát ra tiếng động trước khi bắt gặp thân hình cao cao của người nào đó đang đi tới với vẻ siêu chán đời.
Thằng Sarawat.
"N'Sarawat tới đây làm gì ở khoa Luật thế?" Đàn chị mà tôi không quen lắm ngúng nguẩy còn hơn bọ chét.
"Đến tìm thằng Tine ạ."


"Ư hư, đến tìm koojin đây mà. Haha." Thằng Sarawat quăng người ngồi xuống hàng ghế đối diện rồi chăm chú nhìn, hết nhìn hộp cơm đến nhìn mặt tôi.
"Nhìn cái gì?" Tôi hỏi.
"Không."
"Thế đến làm gì?"
"Đã bảo là sẽ ghé qua chọc mà."
"Tuyển chọn cầu thủ đá bóng xong rồi hả?"
"Ừm."
"Không được chọn hả?"
"Nhìn mặt tao trước khi nói kiểu coi thường nhé."
"Vậy thì chúc team mày thua." Chả hiểu sao nhìn mặt nó là muốn chọc. Ban đầu lúc mới đi tìm thằng Sarawat, tôi nhớ mình đúng nhõng nhẽo, năn nỉ ỉ ôi nhờ nó giúp kiểu nào cũng có. Bây giờ thì chỉ hận không thể đuổi đi được. Nếu như thằng Green không phải sợi mì dai nhách bám đến tận câu lạc bộ, tôi đã tống tiễn thằng Sarawat đi từ lâu rồi.
"N'Tine, lại đây một xíu. Bọn chị có cái này cần nhờ giúp." Đàn chị khóa trên vẫy tay gọi tôi. Sau đó tôi liền đứng dậy rồi đi lại chỗ đối phương đang ngồi cùng một nhóm bạn lớn. Họ đưa một danh sách giấy còn dài hơn cả hóa đơn shopping của mẹ tao nữa.
"Cái gì đây ạ?"
"Có từng xem Diary Tootsie chưa? Bạn chị muốn làm quen với Sarawat, bạn của em đó. Thế nên là muốn Tine cầm tờ giấy này đi hỏi Sarawat một chút." Tôi cúi đầu đọc lướt tờ giấy trong tay. Thấy chữ viết giun giun dế dế như lông mu gấu trắng thì biết ngay là viết vội vàng lắm.
"Kêu em đi hỏi ạ?"
"Đúng. Rồi qua nói với tụi chị. Chị muốn tìm hiểu N'Sarawat."
Đệtttttttttttttttttttt. Có phải không chứ!
"Hỏi ngay bây giờ luôn ạ?"
"Làm luôn đi , N'Tine. Giúp chị đi mà." Muốn nổi điên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy sự mong chờ của đàn chị bê đê đang đứng đằng sau lưng, tim tôi mềm nhũn rồi quay đầu đi về chỗ ngồi một cách gượng gạo. Vì tất cả tụi mày đều nhìn chằm chằm tao đấy.
"Mày, tao có chuyện muốn hỏi."
"Ăn cơm đi." Thằng Sarawat nói với giọng thờ ơ.
"Vậy vừa ăn vừa hỏi."
"Ăn đi đã, mắc nghẹn bây giờ." Chỉ có đồ ghẹo gan nhà ngươi mới làm ta tiến không được mà lùi cũng không xong như bây giờ. Trông có vẻ cũng hơi bài xích nên cũng sợ nó không hợp tác. Thế nên đành ăn cho xong hộp cơm trước rồi mới lôi danh sách ra hỏi.
"Đàn chị nhờ hỏi mày."
"Nói đi."
"Nếu có 2 điều cho mày lựa chọn, mày sẽ chọn cái gì? Nào, bắt đầu nhé. Louis hay Gucci?"
"Là cái gì?"
"-_-" Mới câu đầu tiên tao đã muốn đập đầu chết cho rồi. Câu hỏi khó lắm đúng không. Làm mặt khó hiểu giống như chó buồn ị như thế này. Phải hiểu rằng nó là thằng con trai đúng chất con trai luôn. Chơi nhạc, đá bóng, không màng social, nói ít, ghẹo gan. Thằng Sarawat chắc chắn đang ở trung tâm của sự khó hiểu luôn.
"Vậy hỏi cái khác. Adidas hay Nike?"
"Onitsuka."
"Tao kêu chọn 1 trong 2, thằng trâu."
"Thì không thích."
"Ờ ờ." Mời mày Indie tự nhiên. Mấy bà chị chắc là mừng lắm. Hỏi một đường trả lời một nẻo. Giống như hỏi hôm nay ăn gì, mày trả lời đi chơi thác nước vui lắm. Kiểu vậy đó.
"Iphone hay Samsung?"


"Samsung."
"Nhưng mày xài Iphone cơ mà."
"Tao xài Samsung." Sau đó nó lôi chiếc Samsung Hero mà tôi mua với giá 500 baht ra khoe. Ô hồ, nước mắt tao chảy thành thác Erawan luôn này. Tôi còn tưởng nó vất vào thùng rác rồi chứ. Quẹt nước mắt hỏi tiếp câu thứ 4.
"One Piece hay Dragon ball?"
"Thích bằng nhau."
"Tao kêu chọn. Mày phải chọn!"
"Dragon ball."
"Waltz hay Post-Rock?"
"Waltz."
"Guitar hay trống?"
"Trống."
"Series hay điện ảnh?"
"Series. Đặc biệt là series sướt mướt." Sau đó cảm giác câu trả lời có vẻ lạ lùng sao đó, tôi liền tự thêm câu hỏi để check mực độ tin cậy thêm một chút.
"Âm nhạc hay vẽ tranh?"
"Vẽ tranh."
"Biết ngay mà. Mày trả lời không thật." Tôi mắng ngay lập tức. Định chơi trò lừa đảo với tôi, đợi kiếp sau đi nha.
"Tao trả lời những gì tao ghét." Nhưng tao kêu mày chọn cái mày thích cơ mà. Với việc muốn biết nó ghét gì hơn, suy nghĩ đổi ý chợt xẹt ngang. Nhịn không nổi mà hỏi ra ngay.
"Vậy giữa tao và series Hàn Quốc đúng sướt mướt, mày chọn ai?"
"Mày."
"Ờ, ghét tao. Thằng quần."
"Không. Đang trả lời điều tao thích."
"...!!"
"Hỏi xong chưa, thằng gây phiền nhiễu? Đói rồi, định đi kiếm gì ăn."
"Ơ...ờ...đi đi." Song trước khi đi, thằng Sarawat vẫn mặt dày quay lại ném câu hỏi khiến tôi càng cứng họng so với câu "điều tao thích" vạn lần.
"Còn mày? Đẹp trai hay không đẹp trai?"
"Gì chứ? Tao hả? Tao chọn đẹp trai." Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào mình.
"Ok."
"Ok cái gì chứ?"
"Tóm lại là mày chọn tao. Vì tao đẹp trai."
Rồi nó bỏ đi. Cái đầu mày ấy! Làm người ta thổn thức rồi đủng đỉnh bỏ đi. Bọn đàn chị cũng nhìn tôi với vẻ háo hức xem nhiệm vụ thế nào rồi. Nói thẳng luôn là đổ bể sạch sành sanh. Lấy đi, tao không còn phân biệt được phải trái nữa đây. Tim tôi...
Tôi về đến phòng lúc 8 giờ vì đàn chị cho về trễ. Thật ra không phải tập nặng gì đâu, toàn là tra hỏi chuyện của người của công chúng Song Joong Ki thôi. Mấy bà chị bê đê hú hét đến mức thiếu điều mua Onitsuka cho nó luôn. Vô cùng tệ hại.
Vì đã mệt mỏi cả một ngày nên tôi nằm trên giường lướt điện thoại đến khi ngủ quên luôn. Tỉnh lại thì đã gần 11 giờ. Hoạt động thường ngày sau khi tỉnh dậy giữa đêm không phải đi rửa mặt hay tắm rửa mà là lướt mạng xã hội để check tin tức.
Và newsfeed của Instagram đã tạo nên sự ngạc nhiên vô cùng lớn đối với tôi. Vì một tiếng trước, thằng Sarawat đã tạo nên sự vụ bùng nổ đúng nghĩa bằng việc post hình có dòng chữ ngắn gọn cùng caption.

Chọn 1 hay 2?
Sarawatlism Sửa hoai. Gõ sei nữa rồi. Phiền phức.
Lúc đẹp trai mà mày cũng gõ sai chính tả cho được, thằng nghiệp chướng.
Momomoko Chọn 2 nha.
Prem_Kanin Có game gì vậy, Sarawat?
Apple09me 1 nè. Đối với Sarawat, lúc nào cũng số 1 hết. >///<
Và bình luận đó đã nhận được câu trả lời từ thằng Sarawat 1 tiếng trước...
Sarawatlism 1 là private. 2 là mở acc.
FC-Sarawatlism @Sarawatlism Ayyyyyyyyyyy. Sarawat, đừng đùa như vậy chứ!
Tôi chỉ biết cười lớn. Thấy đám vợ của nó lo sốt vó lên mắc cười chết đi được. Cái thằng gây rắc rối đúng ghẹo gan luôn. Tâm tình nào mà đăng bài hỏi mở acc hay để private. Lượng like một tấm còn bằng tất cả bài viết trên IG của tôi cộng lại trong 2 năm. Fuck!
Rrrrrrrrrrrrrrrrr
Đang trong chế độ hóng hớt chưa được bao lâu thì tiếng chuông từ điện thoại vang lên. Là số lạ mà tôi không hề quen biết. Với sự tò mò nên nhanh chóng nghe máy rồi lên tiếng.
"Alo."
Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nghe tiếng lạch cạch của cái gì đó. Sao chứ. Mày đập đầu trong nhà vệ sinh hả.
"Alo." Tôi nhắc lại một lần nữa. Không nói tao cúp máy rồi block số mày chắc luôn.
[Thằng Tine...] Câu đầu tiên vừa cất lên, tôi đã nhận ra là giọng của ai. Song Joong Ki đây mà.
"Làm sao có số của tao?"
[Điện thoại mày từng ở chỗ tao. Đây là số mới.]
"Mỗi ngày mày lại đổi một số, tao biết mà. Rồi gì đây? Hôm trước còn chảnh chó không chịu cho tao số cơ mà."
[Gọi để tập trước cho ngày mai. Nghe nói mày muốn tao và mày đuổi người nào đó tên Green đúng không?] Gọi tập lúc này ấy hả. Có phải giờ không chứ, thằng quần. Phải không chứ!
Nhưng rồi cũng không thoát được việc nói chuyện với nó suốt 2 tiếng đồng hồ đến mức mí mắt sắp sụp xuống. Không tắm nữa đâu. Ngày mai rồi tính. Bây giờ buồn ngủ đến mức không có sức mở miệng nữa rồi đây.
"Moày...tao buồn ngủ rồi." Tôi ngáp ngắn ngáp dài nói với nó.
[Thì ngủ đi.]
"Mày cúp máy đi."
[1 hay 2?]
"Cái gì?"
[Chọn đi.]
"Trời...Dạo này cũng chơi trò trên IG nữa ha. Tao chọn số 2. Mở acc đi. Phiền phức, mày ấy."
[2 phạm trù khác nhau.]
"Rồi. Thế số 1 là cái gì?"
[1 là tao.]
"Vậy thì đổi qua chọn số 2."
[2 cũng là tao.]
"Cái nào không có mày chứ?"
[Với mày, cái nào cũng là tao hết. Ngủ ngon.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro