Chap 8: Alter-đến-tán* (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) trong tiếng Thái đọc gần giống với Alternatives
Tôi nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn đến mức chỉ có thể thốt lên duy nhất một câu...muốn chửi!
"Mày không cần yêu tao như vậy cũng được. Follow mình tao, coi chừng fanclub mày giết tao chết bây giờ." Sở dĩ phải nói là vì lo lắng cho mạng sống của bản thân. Fanclub thằng Sarawat đáng sợ thế nào ai mà chả biết. Đừng để phải thanh minh nha, coi chừng xếp thành một hàng dài còn hơn kẹt xe ở Sukhumvit.
"Bạn bè follow nhau có gì phải suy nghĩ nhiều. Nếu như là kiểu khác thì hẵng nói." Coi nó trả lời đi...
"Tụi nhóm mày sao không thấy follow?"
"Hỏi lâu nữa không? Hay là muốn thành kiểu khác?"
"Kiểu khác là kiểu gì?"
"Vợ bé."
"-_-" Ok, không muốn cãi. Nói nhiều đau miệng. Thà để thời gian xúc cơm bỏ miệng rồi hưởng thụ còn hơn, mặc kệ cái người da ngăm đen ngồi lướt điện thoại. Bỗng dưng mấy đàn chị khóa trên và đám bạn bên kia hú hét chẳng khác gì ma quỷ cầu phúc.
"Sarawat like hình mình tag nèeeeeeeeeeee."
"Sarawat~"
"Tặng cho chị ấy nữa kìa. Người ta thích mày lắm đó."
Cái thằng đẹp trai trừng mắt nhìn tôi, song chẳng nói năng gì. Cho đến khi...
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii >///< Sarawat like rồi. Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Give away đây. Give away hình polaroid của Sarawat cả store luôn. Ngày mai tất cả đàn em cổ động đến trước cửa khoa nhận nhé. Ôiiiiiiiiiiiiiiiii." Như thế này người ta gọi là...hạnh phúc lan tỏa muôn nơi dù chỉ là trong giây phút. Thằng Sarawat...giơ ngón tay lên rồi quay sang móc cứt mũi, sau đó chét lên mặt tôi với vẻ khoái trá. Thằng quần. Mặn!
"Tại sao chụp hình lại làm mặt như vậy?" Một lát sau nó hỏi tôi.
"Cái gì?"
"Hình trong IG mày." Chẳng nói chẳng rằng, đối phương mở hình sample cho tôi xem. Tấm hình này phải nói là ánh sáng đẹp vô cùng, location cũng đỉnh. Quan trọng là đứng cái tư thế này gần 20 phút mới ra được tấm hình perfect nhất. Tôi xin được sử dụng caption "hé môi xịn sò".
"Đẹp trai chứ gì."
"Mặt cứ như vi khuẩn nốt rễ."
"Thằng trâu. Đó là trend 4 mùa của người ta nha." Lúc chụp tôi còn nghĩ mãi là do tao đẹp trai hay do máy ảnh xịn nữa. Gần 500 like mà còn dám chửi tao là vi khuẩn nốt rễ à. Thồ...Cái thằng móc câu. Cái thằng rắn độc.
"Thấy có gì mà phải phô trương như vậy."
"Ai đẹp mã như mày. Lúc nào mặt cũng đơ như con cơ mà tụi con gái vẫn khen đẹp trai."
"Thế mày thấy có đẹp trai không?
"Bình thường."
"Sờ ngực nhau cũng bình thường."
"Đệt. 2 chuyện khác nhau mà." Nói cái quần què gì cũng vòng lại chuyện ngực hết.
"..."
"Thật sự thì mày thích ai tao không có ý kiến. Không cần follow mỗi mình tao đâu. Tao cho phép mày thích người khác, trừ những lúc có thằng Green."
"Ăn cơm đi."
"Thế mày không nói cho tao biết mày thích ai được à?"
"Đã bảo là thích người nào thì sẽ theo dõi người đó."
"Nghiệp chướng. Ý tao là người mày có ý định nghiêm túc ấy. Ờ! Mẹ nó, không hỏi nữa."
Lại rơi vào bầu không khí ảm đạm một lần nữa. Không có gì để tranh cãi, song lạ ở chỗ tôi lại không hề cảm thấy ngột ngạt một chút nào hết. Nhiều khi có lẽ là do quan hệ bạn bè nên mới không cảm giác kỳ quặc và luôn thấy thoải mái, cho dù là lúc nói chuyện hay giữ im lặng với nhau cả giờ đồng hồ.
"Tập dùng IG mấy đêm liền, giờ mới biết không save hình được." Nhưng chỉ được 5 phút mà thôi.
Làm rối loạn logic của tao hết, khốn kiếp.
"Ngu ngốc. Tao tưởng mày biết."
"Hôm qua lúc thằng Man nói mới biết."
"Ờ, rồi giờ đang ngồi làm cái gì đấy?"
"Cap hình."
"Đệttttttttttttt. Người như mày cũng có moment này cơ á? Đâu đâu, để tao nhiều chuyện xem là hình ai."
"Hình cái thằng thích phô trương."
"Thích phô trương nào?"
"Là mày đó, cái thằng gây phiền nhiễu."
"..."
"Nếu bộ nhớ điện thoại của tao đầy, mày phải chịu trách nhiệm."
Mới đầu lúc nói rằng việc được ở cùng bạn bè khiến con người ta không bức bối, cơ mà có lẽ...chúng tôi là bạn không thân cho lắm. Bởi lẽ không chỉ thấy ức chế một cách khốn nạn, tôi còn cảm giác không thở được nữa cơ. Tim tôi...
Việc trở thành đầy tớ của đàn chị khóa trên chính là vận xui lớn nhất trong cuộc đời của người ngầu lòi. Tới hiện tại thì đã nhảy ghép nhạc không dưới 10 lần rồi. Thời gian cũng trôi qua gần tới 11 giờ đêm, thế mà các chị vẫn chưa thả tự do tụi đàn em. Không những thế còn bắt thằng Sarawat lãnh chung vận xui phải ngồi đợi ở gần đó.
Mặt mũi đúng thảm thương luôn. Nhưng mà biết sao được, bị đàn chị khóa trên năn nỉ ở lại ngồi trông coi. Thật ra nó lỉnh về kí túc xá trước cũng được, cơ mà không biết tại sao lại giả vờ chiều lòng bồi đắp danh tiếng cho mình đến nỗi phải ngồi đập muỗi bất chấp nguy cơ bị sốt xuất huyết như vậy.
"N'Tine, giơ tay lên cao nữa...Cao nữa. Ờ...vậy đó."
Em sợ độ cao, phải vẫy tay thấp thấp thôi. Đợi đến lúc đàn chị đi tới chỗ của người đứng cuối hàng, tôi bèn hạ tay xuống vì quá mỏi.
"Chị ơi, thằng Tine bỏ tay xuống."
"N'Tine!!"
Thằng khốn. Thằng Sara-đểu. Mẹ nó, mới nghỉ xíu mà đã vội méc rồi.


Tôi chỉ có thể lẩm bẩm miệng rủa thầm nó. Nhìn cách cái tên hot boy của dân chúng ngồi chống cằm cười cợt một cách gợi đòn, tôi chỉ muốn đạp một phát cho bõ tức. Mày hãy đợi đấy, đừng để tao lên cơn.
"Tine, giơ lại bảng."
"Vâng."
"Ăn cơm rồi, chắc có sức rồi ha."
"Muỗi cắn ạ. Máu em ngọt." Nói thật nha, không có nói xạo đâu. Không chỉ mỏi mà còn ngứa nữa.
"Vậy hết bài này chị sẽ cho các em về. Nhưng phải tập trung đấy."
"Vâng ạ."
Làm thôi, lần cuối cùng rồi. Thế nên tất cả đều dồn toàn lực khua tay đến nỗi vai muốn lệch sang một bên khiến đàn chị vỗ tay khen tấm tắc. Cơ mà chỉ được 3 giây thôi. Sau đó thì các chị ấy quay qua dọn dẹp đồ đạc rồi bám rịt lấy thằng Sarawat.
Tao còn quan trọng không vậy.
"N'Tine. Chị cho nghỉ rồi. Về nhà đi." Thấy tôi cứ xà quần tới lui không chịu đi, đám đàn chị khóa trên đồng loạt quay sang nhìn.
"Em muốn lấy balo ạ." Nói ra ngại ghê. Vấn đề nằm ở chỗ thằng Sara-đểu đang cầm baolo của tôi, vậy nên mới không đi được. Chen ngang đàn chị để nói chuyện với nó thì ngại. La to kêu nó trả balo thì cũng kỳ. Kết quả là đành đứng nghệch ra cho muỗi cắn một hồi lâu.
"Vậy em về đây." Lần này đến lượt thằng Sarawat lên tiếng, sau đó nó ngồi dậy khỏi ghế đi qua chỗ tôi.
"Về rồi hả?"
"Vâng."
"Về nhà cẩn thận nha." Đối phương gật đầu.
"Đưa balo tao đây." Giãn ra một chút liền mở miệng ngay.
"Về cùng đi. Tao hộ tống."
"Tao có mang theo xe."
"Hộ tống tới xe."
"Mày nghĩ tao là con nít mẫu giáo thắt bím khóc nhè cần bạn đưa về hay sao?"
"Nhóc con như mày không phải thì cũng gần giống." Bàn tay dày giơ ra cốc nhẹ đầu tôi, sau đó luồn xuống nắm tay tôi dắt đi một cách hiên ngang.
"Hôm nay sơn phòng chưa?" Miệng hỏi, chân vẫn tiếp tục bước theo người đằng trước.
"Chưa."
"Sao bảo hôm nay sơn cơ mà?"
"Không có mày, không có chân sai vặt."
"Khốn nạn!"
"Ngày mai qua phụ chút đi." Mới mắng tao là chân sai vặt, ngay giây sau đã năn nỉ đi phụ. Đợi kiếp sau đi ha, cái thằng mặt mũi kém cỏi.
"Không. Mai là thứ 7, phải ngủ đến tận chiều."
"Nếu đến, tao sẽ cho sờ ngực."
"Không thích ngực phẳng lì."
"Tao mua đồ ăn vặt cho."
"Tao không ham ăn tục uống."
"Chỉ bài tập cho."
"Tao với mày học khác khoa."
"Dạy guitar cho."
Tôi khựng lại ngay. Đem cái muốn làm ra dụ nên lọt bẫy liền. Thời gian này tôi đúng muốn chơi guitar thành thạo để tán nhỏ khoa Y luôn. Nếu nuôi hi vọng tiến bộ nhanh nhờ câu lạc bộ thì chắc chắn không thể rồi. Thế nên đành ngẩng mặt lên nhìn người cao hơn một cách trầm ngâm...
"Mấy giờ?"
"6 giờ sáng. Đến thì đánh thức tao dậy. Lái xe cẩn thận." Tôi bị đẩy mạnh đầu. Đến khi định hình lại thì thằng Sarawat đã bỏ đi hướng khác mất rồi. Thằng đểuuuuuuuuu. Bắt tao dậy sớm bảnh mắt như vậy, sao không kêu tao ngủ lại phòng luôn đi.
Tôi càm ràm trong bụng, song đối phương nào có biết. Rồi cái gì mà đánh thức vào sáng sớm. Gõ cửa phòng gây ra tiếng động lớn, bạn chung kí túc xá có lao ra đập tao không đây. Ghét lắm mà không làm gì được. Đành đá bánh xe trút giận vậy.
Trút giận kiểu người ngầu lòi xong, tôi đi vòng qua cửa phía bên ghế lái. Thọc tay vào balo tìm chìa khóa, song đồ vật bàn tay chạm phải lại là...xịt chống muỗi, chưa kể còn có thêm chiếc chìa khóa lạ hoắc móc một con búp bê hình Luffy. Khỏi cần nói cũng biết là của cái tên hot boy kia. Giờ nên chửi hay cảm ơn đây.
Cảm ơn đã mua xịt muỗi cho. Cơ mà muốn chửi một trận là tại sao không đưa cho tao lúc tập cổ động, thằng nghiệp chướng!
Ting!
Ngồi vào xe chưa được bao lâu, còn chưa kịp bấm nút Start, message từ điện thoại đã vang lên.
Sara-đểu
- Tiền cơm 10 gộp 350 bajt
- Tiền nước 10 chài 80 baht
- Tiền xịt muôi 35
Tổng cộnf nợ 465 baht
Xong phim. Thật sự chỉ đến đây thôi. Ghẹo gan. Keo kiệt. Quan trọng là nó gõ chữ không có tí tiến bộ nào mà. Hớoooooooo, tụi nam chính ới ời, tao nghĩ nếu lỡ tao có tình tính tang với thằng khỉ gió rare item này thật thì thằng Green cũng sẽ không ghen tỵ đâu. Tim tôi.








Đừng tưởng tôi sẽ sợ người như thằng Sarawat. Hẹn 6 giờ, 7 giờ tao mới dậy. Tắm rửa thay đồ xong là vừa đúng 8 giờ. Đi đến trước cửa phòng bèn quyết định gõ cửa một cách lịch sự. Song dường như người bên trong chết mất xác rồi hay sao vì chẳng nghe thấy tiếng hồi đáp. Vậy nên tôi đành tự tiện mở cửa đi vào.
Thế nhưng hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy...
Pang!!
"Chết tiệttttttttttttt." Tôi la lớn, hai chân gần như xụm xuống. Cái gì đây chứ.
Hình ảnh khỏa thân trước mặt quả thật là hình ảnh vô cùng ác độc với đôi mắt của tao. Đã biết trước là sáng sớm sẽ có người đến phòng mà vẫn nằm ngủ banh càng hớ hênh một cách thoải mái, chẳng thèm vuốt mặt nể mũi ai cả. Để nghĩ hashtag chút.
#show_hàng #lộ_chuối #Sarawat_bệnh_hoạn #mục_đích_cao_cả #Sarawat_expo
Nghĩ được một lúc bèn lắc đầu xoa tan hết ý nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu. Thân hình cao cao ngóc đầu dậy ngồi dụi mắt kiểu mơ màng như chưa tỉnh hẳn. Nhưng mà tao đây này, tỉnh banh mắt!
"Đến rồi hả?" Còn mặt mũi hỏi à.


"Thằng khốn. Sao mày không mặc đồ?" Chẳng nói chẳng rằng ,tôi đi tới giật chăn che lấp đi hình ảnh không phù hợp trước mắt.
"Đi ngủ phải mặc nữa hả?"
"Chứ bình thường mày không mặc hay sao?"
Đối phương lắc đầu. Khốn kiếp. Mày bị liệt cảm xúc rồi hả. Sao tôi có cảm giác cái gì nó cũng thờ ơ hết. Muốn chửi muốn mắng cũng không được. Người ta sẽ cho rằng tôi làm quá vì ngay cả chính chủ còn phản ứng ít hơn cả dân tình.
"Tập mặc đồ đi. Lỡ ai đến mà nhìn thấy, tao tội nghiệp mắt người ta."
"Tao ở một mình, tại sao phải mặc?"
"Lỡ tao đến thì sao?"
"Nếu mày muốn tao tập mặc thì tao sẽ mặc." Tôi y chang mẹ nó vậy.
"Đi tắm đi."
Đối phương gật gà gật gù như một chú mèo, không ghẹo gan, không cãi lại. Kết luận sau cùng là thật ra nó chỉ đang bị tình trạng nửa tỉnh nửa mơ thôi.
Sau đó thằng Sarawat lê thân đi tắm rồi mở nhạc nghe cho đỡ chán. Thế là tôi đành nghe nhạc trong lúc ngồi đợi đối phương, sau đó nhìn quanh phòng để đánh giá. Một số món đồ đã bị dời khỏi vị trí trước đó. Tủ và đồ đạc bị kéo ra giữa phòng. Duy chỉ có cây guitar đắt tiền là được đặt nằm trên giường, cách xa những đồ vật khác.
Tôi đứng dậy thu dọn tài liệu học của nó rồi chất lên chiếc tủ sách đã bị kéo ra xa bức tường trước khi quay qua nhìn màu sắc của sơn.
Lần này là màu xám. Thật ra màu gì cũng đẹp hơn màu đen trong căn phòng quỷ ám này.
"Sarawat!" Tôi la lớn tên người đang ở trong phòng tắm.
"Gì?"
"Ăn gì để tao ra ngoài mua?"
"Có cơm hộp trong tủ lạnh. Lấy ra bỏ vào hâm đi. Trời nóng như thế này, có ngu mới ra ngoài." Giọng điệu kiểu đó...cái tính ghẹo gan lại quay trở lại rồi.
"Ờ, mẹ nó." Chỉ đáp lại nhiêu đó thôi, không đứng lên động tay động chân cái quần gì hết mà chỉ ngồi nghe nhạc đợi đến khi thân hình cao cao bước ra ngoài. Đừng tưởng bộ dạng của nó sũng nước đầy gợi cảm. Hứ! Không có mùa xuân đó đâu. Tên này thay đồ xong xuôi rồi. Chắc là sợ bị ăn chửi tập 2.

Thằng Sarawat mặc một chiếc áo T-shirt có in chữ "Drink vodka save water" cùng với chiếc quần boxer của nó. Đúng là nhìn không quen mắt cho lắm. Thì tại bình tường toàn thấy mặc đồng phục sinh viên với áo đá bóng thôi.
"Nhìn cái gì?" Giọng nói trầm thấp cất lên. Tôi liền lảng ánh mắt sang chỗ khác.
"Không có."
"Đói không?"
"Một chút." Thân hình cao cao liền đi tới mở tủ lạnh lấy ra hộp cơm rồi bỏ vào microwave.
"Chỉ có Ka Prao* thôi nhé."

"Có gì ăn đó. Rồi tay mày đỡ chưa?" Mới sực nhớ ra tay nó vẫn chưa lành với cả cũng không biết có đi tập nhạc thật hay không.
"Lo cho tao chứ gì."
"-_- Tao đã bảo là tao focus chuyện của câu lạc bộ."
"Mày không cho sờ ngực nên không lành mấy."
"Xàm xí."
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Sau đó chúng tôi vừa ngồi ăn hết hộp cơm vừa cãi cọ mất cả tiếng. Lần này thì đến lượt tôi thực hiện nhiệm vụ ôsin rồi. Để đổi lấy việc chơi guitar pro, tao phải đầu tư đến mức này luôn hả. Nghĩ tới là muốn khóc.
Hãy tưởng tượng cảnh 2 thằng con trai phụ nhau vác giàn giáo lên phòng đi. Đây! Chính là hình ảnh tôi và thằng Sarawat lúc này. Hỏi là tại sao không kêu bạn tới giúp thì mẹ nó, nó dám đê tiện nói là bạn không biết kí túc xá. Tóm lại là Tine người ngầu lòi là người duy nhất biết được căn phòng bí mật này. Kể ra cũng chẳng vẻ vang gì lắm khi có được cơ hội một trong một triệu như vậy.
Vận chuyển xong giàn giáo rồi thì bắt tay vào sơn. Đúng chất công việc nhẹ nhàng luôn. Khiêng tủ, bê đồ ra giữa phòng chính là nhiệm vụ của tôi. Còn công việc nặng nhọc như ngồi sơn và huýt sáo là nhiệm vụ của nó. Ok. Đàn ông con trai, chỉ là khiêng đồ thôi mà. Xí!
Cực nhất là tủ giày bị đẩy ngã úp ngược trong quá trình dịch chuyển khỏi tường. Gánh nặng đổ lên đầu tôi chính là sắp xếp lại giày dép. Vợ thì chẳng phải, thế mà không hiểu sao vẫn cứ phải làm.
Tôi ngồi ngó đông ngó tây nhìn cả chục đôi giày của chủ nhân căn phòng.
Nike, Adidas, Reebok, Vans, New balance. Khoan đã! Dép lào...
Dép lào nhiều thấy mẹ!
"Mày, đây là dép của ai?" Tôi chỉ vào đôi dép hàng Thái màu xanh nước biển trước khi cái người ngồi gần đó quay đầu sang trả lời.
"Của tao."
"Nhiều vậy luôn hả?"
"Đi thoải mái."
"Có nên nói cho fanclub của mày biết không ta? Người ta mua cho thì sao."
"Của người khác mua tao không đi."
"Rồi, bố đời có tự trọng."
"Nhưng nếu mày mua, tao sẽ đi."
"Mắc gì tao phải mua?" Thằng Sarawat nheo mắt nhìn với vẻ lạnh lùng.
"Ờ, đôi giày ở cửa không cần xếp vào tủ đâu."
"Ôsin mày chắc?"
"Chính xác." Trâu bò. Đúng là đấu không lại sự ghẹo gan đẳng cấp thượng thừa mà. Tôi đứng dậy đi về phía góc phòng, định bụng xách đôi giày nó bảo để ra giữa phòng vì sợ sẽ dính sơn. Nhưng ngay khi trông thấy nó, trong đầu tôi chợt dâng lên nỗi tò mò.
Mày còn dám gọi nó là đôi giày nữa hả. Ở nhà tao gọi là rác rưởi thì có. Quan trọng là những đôi giày hiệu khác đều mới coong, ngoại trừ đôi Converse và Onitsu trước mặt đây. Sao mày không đi mỗi đôi tần suất bằng nhau chứ, thằng trâu.
Ca thán xong, công việc ôsin và quét sơn vẫn tiếp tục thêm vài tiếng nữa. Song trong khoảng thời gian đó, căn phòng chưa bao giờ rơi vào tình trạng yên ắng vì không phải tiếng tôi và thằng Sarawat trò chuyện thì tiếng nhạc bật khẽ cũng thực hiện nhiệm vụ của nó. Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Một sự đề phòng chợt dâng lên.
Cốc cốc.
"Bạn mày đến hả?" Tôi hỏi, song thằng Sarawat lắc đầu rồi nhíu mày giống như chẳng biết gì cả.


Cốc cốc.
"Ra mở đi." Đối phương nói lần nữa. Tôi bèn đứng dậy đi ra xoay nắm cửa. Giây phút đó tôi bắt gặp một người.
"Sao hả, thằng hổ báo? Ơ! Con là bạn thằng Sarawat hả?" Người phụ nữ đối diện tỏ vẻ vô cùng bất ngờ một cách quá đáng. Sau đó tôi lui về sau nhường đường cho người vừa đến đi vào mà không cần sự cho phép.
"Mẹ tao." Húiiiiiiiiii, mẹ nom đáng yêu chết đi được. Chả trách nó được thừa hưởng khuôn mặt đẹp từ ai kia.
"Hụ hụ. Xi...xin chào ạ." Tôi chắp tay chào.
"Mẹ đến sao không nói?" Người đang đứng trên giàn giáo và cầm cọ quét sơn điềm tĩnh hỏi.
"Nói thì còn gì bất ngờ nữa. Định âm thầm đến xem có lén giấu bồ không."
"-_-"
"Cứ tự nhiên. Mẹ chỉ tạt qua gặp vậy thôi." Làm sao mà tự nhiên được chứ. Bây giờ gượng gạo muốn đau bụng ỉa chảy luôn này. Hơn nữa còn thân thiết đến mức mau chóng nhét túi trái cây đang cầm trong tay vào tủ lạnh rồi ngồi lên giường quan sát tôi và thằng Sarawat.
"Con tên gì nhỉ?"
"Tine ạ."
"Là bạn Sarawat hả?"
"Vâng."
"Lạ nhỉ. Bình thường không mấy khi thấy nó đưa ai về phòng."
"Chẳng có gì lạ cả." Lần này người được nhắc đến vội phản bác. Mẹ nó gật gù, sau đó đi xung quanh phòng thám thính. Chỉ có duy nhất một mình tôi chẳng biết làm thế nào. Không biết nên đứng ở đâu vì gượng gạo hết cả. Dù cho sự thân thiết nhận được từ mẹ nó là rất nhiều, song chúng ta đều hiểu một điều rằng giữa người lớn và người trẻ luôn tồn tại một bức tường.
Bức tường của sự ngượng ngập.
"Qua đây giúp tao quét sơn. Khỏi phải đứng quay quay như gà mắc tóc. Thấy mà tội nghiệp."
"Cái thằng..." Lỡ miệng nói to nên vội ngậm lại liền. Có mẹ nó ở đây, ăn nói tục tĩu là chết tao.
"Đôi giày này đem vứt được rồi. Mòn quá." Nhưng còn chưa kịp cầm cây quét sơn lên, người tôi đã nhào tới chỗ mẹ thằng Sarawat với tốc độ ánh sáng.
"Dì ơi, đôi đó của con."
"Ơ, của Tine hả con? Dì tưởng của Sarawat." Ôi, dì quay qua nhìn đôi giày của con dì đi. Mòn hơn của con gấp trăm lần. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của người nhiều tuổi hơn, sau đó đành lê bước chân về góc phòng tiếp tục quét sơn.
"Thế nghĩ gì mà sơn lại phòng? Bình thường con có thích phòng màu khác đâu."
"Có người không thích nên phải đổi đó mẹ."
"Ai? Bạn gái hả?"
"Bạn."
"Tiếc thế. Sao con của mẹ lại không có bạn gái nhỉ. Bất lực hả con?"
"Mẹ..." Tôi biết rồi. Biết từ ngay giây phút đó rằng cái tính ghẹo gan di truyền từ ai. Người ở ngay đây chứ đâu xa...
"Tine, để dì kể cho nghe. Sarawat chưa có bạn gái bao giờ nha."
"Thật ạ?" Ô hồ, nghe mẹ nó nói xong trợn tròn mắt liền luôn. Khó hiểu mức độ cao. Hot boy vạn người mê sao có thể chưa yêu ai bao giờ. Hay là thật ra nó có nhưng không nói với mẹ nhỉ.
"Dì từng lục phòng rồi. Toàn thấy DVD phim sex thôi."
"Cái đó là của bố." Đối phương lập tức phản bác.
"Thế Tine từng có bạn gái chưa con?"
"Từng rồi ạ."
"Bao nhiêu người?"
"Nhiều lắm ạ. Haha." Nói xong liền bật cười. Casanova giết người không chớp mắt chính là tao. Những cô gái xuất hiện trong cuộc đời tôi nhiều vô số. Mặt mũi không quen anh đây sẽ cua cho thành quen hết. Để cho nó biết ai là ai.
"Dạy Sarawat với nhé. Tên nhóc này không thèm cái gì cả ngoài..." Rồi dì không nói nữa, hít một hơi thật sâu như thể cố kiềm nén nước mắt.
"Sarawat, mẹ biết mẹ đã mất con kể từ ngày hôm đó..." Một bầu trời drama.
"..."
"Cái ngày con mua cây guitar đầu tiên thì liền quên mẹ luôn." Holllllllllllll. Sao tao tội nghiệp cái gia đình này quá đi.
Không được cười. Tao sẽ không cười.
Hahahahahahahahahahahahahaha, cho anh đây giải tỏa căng thẳng một chút.
Sau đó mẹ thằng Sarawat ngồi nói chuyện với chúng tôi thêm nửa tiếng. Hỏi ra thì mới biết hóa ra do bố nó có công vụ ở gần đây nên mới ngồi máy bay từ Bangkok tới Chiangmai. Sáng đi chiều về, vứt lại mỗi túi apple trong tủ lạnh và đống Kitkat mua ở Nhật.
Căn phòng tối tăm lúc này đã chuyển sang chế độ màu xám kiểu ngầu ngầu rồi. Đúng kiểu phòng theo style Mỹ mà tao thích đây mà. Bữa sau phải xin đống sơn còn dư mang về sơn phòng mới được.
"Mày, tao muốn biết." Thằng Sarawat ngồi trên sàn nhà, tay gọt vỏ táo bỏ lên đĩa cho một mình tôi ăn.
"Là?"
"Mẹ mày bảo mày chưa có bạn gái bao giờ. Thật hả?"
"Như vậy đó."
"Thật á?" Không dám tin luôn. Rare item cỡ này sao lại lọt ra được nhỉ. Hay là do cái tính ghẹo gan của nó nên với ai cũng không ổn. Nhưng con gái nào chẳng thích con trai vừa đẹp trai vừa giàu có, lại còn phải có gợi đòn nữa cơ. Cỡ tôi đây còn có mà.
"Vậy mày thích kiểu con gái nào?"
"Hỏi làm gì?"
"Để giúp chứ chi."
"Nhiều chuyện." Đau...nhưng quen rồi.
"Nói đi mà."
"..."
"Ok. Thế này đi. Mày chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi. Ok chưa?" Với sự tò mò mãnh liệt, tôi bèn nghĩ cách để moi bằng được bí mật

của đối phương. Và dường như người bên cạnh cũng xuôi xuôi nên tôi bắt đầu câu hỏi đầu tiên.
"Mày thích người đẹp?"
"..." Đối phương lắc đầu.
"Thích người giỏi giang, đáng yêu?"
"..." Đối phương lại lắc đầu.
"Thích người giàu?"
"..." Lắc đầu.
"Thế thì mày có thích con gái không?"


"..." Lắc đầu.
"Hới, mày thích con trai hả?"
"..." Lắc đầu.
"Cái này không thích, cái kia không thích. Rốt cuộc mày thích cái quần gì?"
"Ừm, tao thích mày."
Ô hồ, câu trả lời của nó. Có khốn nạn quá không mày.
"Nếu tính lừa để chửi tao cỡ đó thì không cần nói thích đâu. Không có xúc động tí nào luôn." Nhưng mà đau thật...
Rồi bị cái gì vậy chứ. Tại sao tim lại đập mạnh. Táo có độc hả. Hưuuuuuu. Tim đập nhanh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro