Qua cơn nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm lại một lần nữa, một…hai…ba…"

Bịch!

Thân thể của Trường Giang vẫn nẩy lên theo từng nhịp của máy sốc tim, màn hình của máy đo nhịp tim vẫn không thay đổi, nó vẫn là một đường thẳng và không có dấu hiệu tim đập yếu.

Bác sĩ cũng đã hết cách, tuy trước đó ca phẫu thuật khá là thành công nhưng không ai có thể chắc chắn bệnh nhân sẽ tỉnh lại.

"Bác sĩ, tại sao anh lại dừng lại, anh phải tiếp tục cứu sống anh ấy đi chứ? Tại sao lại dừng lại."

Bỗng dưng LLâm Vỹ Dạ hét lớn, đôi mắt của cô đã đỏ lừ vì khóc quá nhiều. Lâm Vỹ Dạ luôn có thái độ tôn trọng với bác sĩ nhưng có lẽ bây giờ cô không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa rồi.

"Chúng tôi xin lỗi nhưng tim của bệnh nhân đã…"

"Anh ấy chưa có chết. Nhất định là chưa có chết, bác sĩ tôi cầu xin anh đấy, làm ơn hãy cứu anh ấy đi. Làm ơn…"

Lâm Vỹ Dạ chạy tới chân bác sĩ, cô quỳ xuống để cầu xin bác sĩ cứu anh.

Không thể có chuyện Trường Giang cứ thế chết được, còn nhiều chuyện cô còn chưa nói với anh nữa mà.

Bác sĩ lắc đầu, tuy nhiên mọi hi vọng của cô vẫn đang thường trực, cô đang nuôi nấng một phép màu kì lạ sẽ xảy đến.

Lâm Vỹ Dạ nắm chặt tay của anh, vừa siết chặt tay anh vừa gào khóc:

"Cố Hiểu Phàm, anh không được chết. Nếu anh chết, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tỉnh lại đi, Trường Giang!"

Trong thoáng chốc tưởng chừng đã hết hi vọng, cuối cùng thì phép màu mà cô nuôi nấng cũng xảy đến.

Tim anh đã đập trở lại, nụ cười dần nở trên môi của tất cả mọi người.

Mọi người cho rằng, Lâm Vỹ Dạ chính là phép màu kì lạ đã giúp anh có cơ hội sống sót.

Tít…tít…

"Thật kỳ lạ, tim của bệnh nhân đã đập lại bình thường rồi."

Lâm Vỹ Dạ vội vàng lau nước mắt, cô mỉm cười nhìn chằm chằm vào anh.

Có lẽ anh đã nghe thấy những lời của cô nên đã cố hết sức chống chọi lại thần chết.

"Vỹ Dạ, cứ như kiểu Trường Giang nghe được những lời em nói vậy."

Võ Tinh Nhi cũng mỉm cười, cuối cùng thì đã qua cơn nguy kịch.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thật là khiến người ta đau tim muốn chết.

Mọi người rời khỏi phòng bệnh nhường không gian riêng cho Lâm Vỹ Dạ.

Cô chính là người đã cứu anh khỏi gang tấc của cái chết, cô cứ như một vị thần vậy.

"Trường Giang, đừng dọa em nữa có được không? Anh tỉnh lại đi, em xin anh đấy!"

Tuy nhịp tim của anh đã đập lại bình thường nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy anh sắp tỉnh lại.

Có lẽ ông trời đã phạt anh quá nặng hoặc là đang cố chứng minh tình cảm của cô dành cho anh.

Một tháng sau…

Kể từ lúc thoát khỏi bàn tay thần chết thì đến nay cũng đã tròn một tháng Trường Giang nằm bất động trên giường bệnh.

Tập đoàn Võ Thị không có người lãnh đạo nên Võ lão chủ tịch phải thay anh điều hành công ty.

Mặc dù ông đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng ông cũng từng gắn bó với Võ Thị cả nửa đời người.

Hôm nay, Lâm Vỹ Dạ tới Võ Thị để tìm ông nội, cô muốn cùng ông dùng bữa trưa.

"Chủ tịch!"

Lâm Vỹ Dạ đứng trước văn phòng chủ tịch, mỉm cười nhìn về phía ông nội đang chăm chú vào những tờ tài liệu.

"Hả? Vỹ Dạ đó à, không có ai ở đây thì không cần gọi ông như vậy đâu, vào đây ngồi đi."

"Vâng thưa ông nội."

Cô có đem theo cơm hộp mình tự tay làm để dùng bữa cùng ông ngay tại công ty.

Nhìn thấy ông tuổi đã cao nhưng vẫn gắng gượng giải quyết mấy công việc nặng nhọc đó, cô thương ông lắm.

"Ông nội, ông đừng cố quá sức, ông phải chú ý đến sức khỏe của mình nữa."

"Ừ, ừ, ông biết rồi. Ông không nghĩ là mình lại bị cháu dâu phàn nàn thế này đâu."

"Ông ngồi xuống đây đi ông."

Những món cô làm đều là những món ông nội thích.

Thật ra sở thích của ông nội và Trường Giang rất giống nhau, cô làm mấy món này cũng quen rồi.

Cố lão chủ tịch vui vẻ dùng bữa cơm mà cháu dâu đích thân đem đến, trong lúc đó cô lại thẫn thờ nhìn vào tấm biển ghi tên Trường Giang ở trước bàn làm việc.

"Cháu lại nhớ Trường Giang sao?"

"Cháu…chỉ nhớ dáng vẻ anh ấy khi ngồi ở cái ghế đó thôi ông."

Võ lão chủ tịch đặt đôi đũa xuống mặt bàn, ông thở dài nhìn vào cái ghế dành cho chủ tịch đó.

"Phải rồi, cũng đã qua một tháng rồi nó không ngồi ở cái ghế này, nó định bức chết ông già này hay sao đây?"

Văn phòng anh vẫn còn đó, nó chẳng thay đổi gì từ lúc anh nhập viện.

Nơi này lúc nào cũng chào đón anh trở về nhưng càng đợi lại càng mất.

Một tháng qua Võ Thị đã phát triển hùng mạnh thế nào, cô thật sự rất muốn anh biết điều đó.

Võ Thị từng là cả tâm huyết của ba anh, bây giờ tâm huyết đó được chuyển cho anh bảo vệ.

Lâm Vỹ Dạ bắt đầu liên tưởng, hình ảnh anh ngồi ở chiếc bàn làm việc đó mỉm cười nhìn cô đột nhiên xuất hiện.

Nhưng nó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, chính cơn gió thoảng qua cửa sổ đã đánh thức cô khỏi giấc mộng.

"Trường Giang, anh còn định tránh né em tới bao giờ nữa đây?"

Sau khi dùng bữa trưa với ông nội, như thường lệ cô lại tới bệnh viện để chăm sóc anh.

Lúc cô đang tiến gần tới phòng bệnh của anh đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Võ Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt.

"Em đã bảo là hương hoa hồng này tốt hơn cho Trường Giang rồi còn gì."

Võ Tinh Nhi cầm một vài bông hồng, khoanh tay trước ngực vênh cổ lên cãi tay đôi với Hàn Văn Triệt.

Đối phương cũng không chịu thua Võ Tinh Nhi, Hàn Văn Triệt cũng một mực khẳng định loài hoa trong tay mình mới phù hợp với anh.

"Sai bét. Trường Giang không có thích hoa hồng, hoa dành dành mới hợp với cậu ấy."

"Ý anh là em không hiểu em trai em sao?"

"Chứ còn gì nữa, em chẳng hiểu bạn thân anh một chút nào cả."

Hari Won và Trương Hạo đều đứng đó nhưng không thể ngăn cản hai người này cãi nhau.

Đúng lúc đó Hari nhìn thấy cô nên đã chạy đến nói với cô:

"Vỹ Dạ, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Xem hai người họ đi, cãi nhau suốt từ nãy tới giờ chỉ vì muốn chọn loại hoa cắm trong phòng bệnh đó."

Đúng là cũng chỉ có Lâm Vỹ Dạ cô giải quyết được chuyện này.

Cô bước đến chỗ hai người họ, hít một hơi thật sâu rồi gắt gỏng:

"Hai người có thôi đi không? Đây là bệnh viện đó, đừng có lớn tiếng cãi nhau ngay ở đây chứ."

Võ Tinh Nhi hạ thấp giọng xuống, nhìn Lâm Vỹ Dạ rồi chỉ tay vào những bông hoa hồng trên tay.

"Vỹ Dạ, em nói thử đi, hoa hồng rất hợp với Trường Giang có đúng không? Nên cắm hoa hồng này ở trong phòng của em ấy mới đúng."

Hàn Văn Triệt đẩy Võ Tinh Nhi sang một bên, dí bó hoa dành dành sát vào mặt của cô.

"Không đời nào. Lâm Vỹ Dạ, hoa dành dành mới hợp với Trường Giang. Cô nói thử đi, có đúng không?"

Thật đau đầu với hai cái người này.

Rõ ràng đang yêu nhau, à không…là sắp đám cưới mới đúng mà hai người họ vẫn cãi nhau như vậy, chẳng ai chịu nhường ai.

Chưa cưới đã vậy rồi không biết đến lúc lấy nhau về có kinh khủng hơn thế không?

"Được rồi, sẽ cắm cả hai loại hoa này được chưa? Hai người yên tâm, em sẽ cắm cả hai loại hoa mà hai người đề cập trong phòng Trường Giang mà."

Cuộc cãi vã cũng dần lắng xuống.

Đúng lúc đó, bác sĩ và y tá tới để xem qua tình hình của Trường Giang.

"Chúng tôi đến xem tình hình của bệnh nhân."

"À vâng, mời bác sĩ."

Mọi người đều theo bác sĩ vào trong phòng bệnh để xem thử, sau khi kiểm tra một loạt, gương mặt của bác sĩ cũng tươi hẳn.

"Tình trạng bệnh nhân diễn biến rất tốt, tôi nghĩ khả năng cậu ấy sắp tỉnh lại là tương đối cao."

Lâm Vỹ Dạ vui mừng, không thể tin nổi là anh sắp tỉnh lại.

"Có thật không bác sĩ? Anh không nói đùa tôi đó chứ?"

"Tôi chắc chắn với lời nói của mình."

Võ Tinh Nhi mừng rỡ đến nhảy cẫng lên, trong phút chốc quá trớn Hàn Văn Triệt và Võ Tinh Nhi đã ôm chầm lấy nhau.

Hai cái con người này thật kì quặc, ban nãy còn cãi nhau mà giờ đã ôm chầm lấy nhau vậy rồi.

"Mừng quá, vậy là Trường Giang sắp tỉnh lại rồi, vui quá, vui quá đi…".

________________

Xin lỗi mọi người vì ko ra chap, mình định sẽ xóa bộ này và bộ kia khi hoàn thành xong bộ này. Nếu chap này ra ko ai đọc thì mình sẽ xóa luôn.cảm ơn mọi người rất nhiều❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro