2.Có Kinh Nghiệm Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình cùng đám người chạy tới, liền nhìn thấy Kiều Nguyệt ghé vào trong lồng ngực Thương Yến, đồng tử hắn ta co rút lại, rượu cũng tỉnh phân nửa.

Nhìn động tác của Kiều Nguyệt, mọi người không ai dám hé răng.

Trên áo bị nước mắt dính vào, dán vào trên làm da, còn mang theo nhiệt độ từ cô.

Tim Thương Yến đập có chút không xong, hắn kinh ngạc với động tác của mình, không những không đẩy cô ra mà còn ôm lấy cô, theo bản năng mà che chở.

Chậm rãi cúi đầu, lần đầu tiên Thương Yến cẩn thận đánh giá phụ nữ. Cô thậm chí còn chưa được gọi là phụ nữ, gọi là cô gái nhỏ thì thích hợp hơn.

Thiếu nữ nhỏ xinh một đoàn, run bần bật bắt lấy tay của hắn, gương mặt trắng nõn che kín kinh hoảng, đôi mắt nhìn hắn vừa mờ mịt vừa câu nhân.

Chỉ liếc mắt một cái, Thương Yến liền phát hiện mình cư nhiên...cứng???

Kiều Nguyệt trong lòng đã là kinh sợ tới cực điểm, lại lần nữa mở miệng cầu xin hắn

"Thương Yến...tôi...tôi vẫn còn là học sinh, anh cứu tôi được không?"

Thanh âm lại mềm mềm mại mại, làm cảm giác của hắn càng thêm mãnh liệt.

Thương Yến trầm mặc một hồi, quay sang nhìn chị Trần đứng bên cạnh, ngữ khí lãnh đạm:

"Mang cô ấy đi!"

Thân thể Kiều Nguyệt mềm nhũn, nức nở nói: "Cảm...cảm ơn."

-

Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng Kiều Nguyệt vẫn còn sợ hãi, chết lặng đi theo chị Trần.

Chị Trần nhìn cô gái mới 17,18 tuổi này, cũng bằng tuổi con gái của mình, trong ánh mắt hiện lên phức tạp.

Bị người đàn ông như Thương Yến coi trọng, không biết là nói cô đen đủi hay là may mắn nữa.

Có thể làm tình nhân của Thương Yến, phí chia tay sau này có thể giúp cô sống thoải mái cả đời. Nhưng cũng chỉ là tình nhân không danh không phận, nhỡ đâu Kiều Nguyệt động lòng...

Chị Trần rũ mi mắt, cảm thấy bản thân quản quá nhiều.

"Kiều Nguyệt, cô chờ ở đây đi."

Kiều Nguyệt mơ mơ hồ hồ gật đầu, thẳng đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, cả người cô mới dần dần thanh tỉnh.

...

Thương Yến lắc lắc ly rượu, hiếm có khi thất thần, hắn nghĩ tới nữ sinh ban nãy.

Nhớ đến gương mặt kia, thân thể hắn không thể hiểu được mà nổi lên phản ứng.

Tiệc rượu tan, Thương Yến có chút say. Trợ lý Hạ Trình cẩn thận đỡ lấy hắn, cung kính nói:

"Thương tổng, Kiều Nguyệt tiểu thư vẫn đang ở trong phòng của ngài. Ngài muốn về công ty hay tới gặp cô ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro