Chap 38: Yêu nhiều quá sẽ sai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Trác Thành luyến tiếc buông anh ra, hắn phất tay cho thuộc hạ đằng sau "Đi thôi!" lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác, hắn nhếch môi "Lựa chọn tốt đấy!" Trác Thành hừ lạnh "Tôi là vì Chiến ca!" rồi rời khỏi.
Trong phòng khách lúc này mọi người biết ý lui hết đi. Chỉ còn mỗi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Anh mím môi rồi nói "Anh....lên phòng trước!" nhưng cậu cũng không dễ dàng buông tha cho anh "Khoan đã, ôm ấp nhau cho đã rồi rời đi! Anh nghĩ đơn giản nhỉ?" nghe trong giọng cậu có chút khó chịu, Tiêu Chiến mỉm cười gượng "Anh mệt rồi!"
- Tôi chưa cho phép anh nghỉ! Giờ đi dọn cả căn biệt thự này cho tôi! Bà quản gia sẽ giám sát anh! - Cậu bực bội nói.
- ....òh - Giờ cậu có nói gì thì anh cũng chịu thôi.
- Bà quản gia! Bà trông giữ anh ta cẩn thận, không được để ai giúp anh ta làm việc, cháu ra ngoài có việc, lúc về mà còn thấy hạt bụi nào là cả hai người cùng chuẩn bị chịu phạt đi!
- Vâng thiếu gia! - Bà quản gia khép nép cúi người.
Đợi Vương Nhất Bác rời đi, bà quản gia níu lấy tay Tiêu Chiến, vẻ mặt lo lắng "Tiểu Tiêu!" Anh mỉm cười vỗ vỗ bàn tay bà "Cháu không sao....giờ cháu đi dọn dẹp đây!" nhìn theo bóng anh mà bà lắc đầu thở dài. Hai cái đứa này, thật khiến cho thân già của bà không yên nổi mà.
*******************************
Bar Night
"Nhất Bác, cậu uống ít thôi!" Kỷ Lý giật lấy chai rượu còn nữa bình của cậu ra. Cậu khó chịu giật lại "Để tớ uống!" không khuyên được, Kỷ Lý quay sang Vu Bân "Ê, cậu không nói được cậu ta à?" Vu Bân nhún vai "Không"
- Đúng là ông trời trớ trêu thật! Tiêu Chiến lại là con của kẻ thù, làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được.... - Hải Khoan thở dài.
- Nhưng cũng không nên tự hành hạ bản thân mình đến thế chứ! - Kỷ Lý nhăn nhó - Chỉ vì một người mà suy sụp đến thế? Không phải chỉ cần giết anh ta đi là xong hả?
- Kỷ Lý! - Vu Bân và Hải Khoan đồng thanh.
Kỷ Lý biết mình lỡ lời, anh mím môi ngả ra ghế, tay rót một ly rượu, nâng lên uống.
- Đừng trách cậu ấy nữa....cậu ấy nói đúng mà.... - Vương Nhất Bác cười giễu - Tớ không thể xuống tay với anh ấy là thật! Tớ yêu anh ấy....cũng là thật!
- Nhất Bác.... - Ba người nhìn nhau, phút chốc cả căn phòng lớn rơi vào im lặng.
- Điên thật! Người như tớ lại đi yêu một chàng trai, mà người đó lại là con của kẻ thù, các cậu thấy tức cười không? Nói là yêu nhưng lại đi hành hạ, sỉ nhục anh ấy, đến bản thân tớ còn chẳng biết mình đang làm gì nữa....và nó có đúng hay không....tớ cũng chẳng biết!
Giọng nói dường như đã ngấm men say, trở nên bi thương đến lạ lùng!
- Ngày thì hành hạ là thế nhưng đến tối đêm tớ mới có thể lén lút ôm anh ấy vào lòng, đặt lên trán anh ấy một nụ hôn như thay lời muốn nói. Nhưng lúc nào, trên má anh ấy cũng đọng lại một vết nước đã khô. Tớ biết....cứ mỗi đêm tối là anh ấy lại khóc....khóc một mình....có khi đến sưng đỏ cả mắt. Đến ngày hôm sau, anh ấy vẫn mỉm cười, cho rằng bản thân rất ổn rồi tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của tớ. Anh ấy đau....tớ cũng đau....
- Haizz....Thiên à, tớ hiểu cậu đang rất bối rối. Nhưng cậu cần phải chọn lựa rõ ràng, yêu....hay là hận? - Vu Bân thở dài, vỗ vỗ vai cậu.
- Phải đó! Hơn nữa....bố mẹ Tiêu Chiến mới là người cậu nên hận còn anh ấy, anh ấy không liên quan đến chuyện này! Cậu cũng biết mà phải không? - Kỉ Lý
- Tớ nghĩ ba mẹ cậu sẽ không giận cậu đâu Nhất Bác. Tìm được người mình yêu thật lòng, khó lắm. - Hải Khoan
- Nếu được thì đã yêu rồi.... - Vương Nhất Bác nhếch môi cười - Ba mẹ đã luôn hiện về, xuất hiện trong giấc mộng của tớ và kêu cứu. Cứ mỗi khi nghĩ đến, tớ lại không thể kìm được nỗi hận này và trút giận lên anh ấy! Tớ chỉ.... chỉ muốn trả thù cho ba mẹ mà thôi!
- Nhất Bác, cậu nên dành thời gian suy nghĩ lại đi! Việc này chỉ khiến cho anh ấy hay chính bản thân cậu đau đớn hơn thôi! - Hải Khoan đứng dậy, bắt lấy hai vai của Vương Nhất Bác lay lay.
- Tớ không biết.... - Cậu gạt tay Hải Khoan ra, cơ thể loạng choạng ngã xuống ghế bất tỉnh.
- Ngất rồi! - Vu Bân day day mi tâm.
- Gọi người đưa cậu ta về thôi! - Kỉ Lý lấy điện thoại ra.
- Từ từ....gọi cho Tiêu Chiến đi! - Hải Khoan vội nói.
- Hả? Sao lại gọi cho anh ta? Cậu không thấy.... - Vu Bân nhìn sang Nhất Bác đã bất tỉnh, cậu ta đành thở dài gật đầu.
Một lúc sau, tại đại sảnh tầng 1 của Night, một chàng trai thân áo sơ mi trắng, quần jeans ngắn ngang đùi đứng dựa vào bức tường. Vẻ mặt đầy lo lắng liếc nhìn xung quanh còn tay thì lăm lăm chiếc điện thoại.
"Tiêu Chiến!" Tiếng gọi lớn vang lên khắp đại sảnh khiến ai cũng phải chú ý. Tiêu Chiến giật mình nhìn quanh, ánh mắt dừng lại chỗ thang máy. Bốn người đàn ông cao lớn tuấn mĩ đi cùng nhau quả thực là đầy sức hút! Anh có thể nghe bên tai tiếng xì xào trầm trồ khen ngợi và tiếng nuốt nước bọt của mấy người phụ nữ.
Vương Nhất Bác được Kỉ Lý đỡ một bên vai, khệ nệ đi đến chỗ anh "Hello, lâu lắm mới gặp anh!" Tô Mộc Hy nhìn ba người quen biết trước mặt, anh ngại ngùng cúi người "Chào mọi người!"
- Anh đi xe riêng của Vương gia đến đúng không? - Vu Bân hỏi.
- Ukm - Anh gật đầu.
- Kỉ Lý, cậu đưa Nhất Bác ra xe trước đi! Tớ và Hải Khoan có việc cần nói với Tiêu Chiến  - Vu Bân mỉm cười.
- Bí bí mật mật! Được rồi! - Kỉ Lý bĩu môi rồi đưa Vương Nhất Bác ra ngoài.
- Mọi người có vẻ biết hết mọi chuyện rồi nên không cần phải nói, anh cũng đoán ra được các người muốn nói gì rồi! - Anh khẽ cười.
- Vậy chúng ta vào chủ đề chính luôn, em cũng không muốn dài dòng làm gì! - Vu Bân.
- Xin lỗi trước nếu em có nói điều gì thất thố! - Hải Khoan nói - Anh biết mình đang làm gì! Cũng đã hiểu hết mọi chuyện! Vậy em muốn hỏi anh, tại sao anh lại chấp nhận làm khổ mình như vậy!?
- Nếu so với những gì em ấy phải chịu, thì anh có đáng gì chứ!? Anh là yêu em ấy nên anh sẽ sẵn sàng làm mọi thứ vì em ấy! Hơn nữa trong chuyện này, anh cũng có liên quan vì ba mẹ anh lại chính là thủ phạm đã giết hại ba mẹ em ấy....
- Anh yêu Nhất Bác? Em có thể tin anh thật lòng không? - Vu Bân nhíu mày.
- Anh biết với suy nghĩ của một công tử đào hoa như mấy người thì không thể nào hiểu được tình yêu đích thực là như thế nào đâu! - Anh cười.
- Nói thì hay lắm! Nhưng anh có thể chịu đựng đến bao lâu? 1 tuần? 1 tháng? 1 năm? Hay cả đời?
- Cả đời được thì càng tốt! - Tiêu Chiến mỉm cười.
- Hai người này điên thật rồi! - Vu Bân nói thầm vào tai Hải Khoan.
- Anh về đi! Chăm sóc Nhất Bác cẩn thận! - Hải Khoan vỗ nhẹ vai anh rồi kéo Vu Bân đi.
- Cảm ơn vì đã gọi! - Anh hơi ngẩn người rồi nhìn về phía hai người vẫy tay hét lớn.
Hải Khoan và Vu Bân cũng giơ tay lên cao vẫy lại, trên môi hai người đều nở nụ cười đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro