Chap 40: Quá khứ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công ty riêng của Vương thiếu gia đã lập được thành công vang dội khi lọt vào top những doanh nghiệp tiềm năng nhất thế giới!"
Dưới đó còn có một đoạn clip ngắn để phỏng vấn Vương Tử Đằng. Tiêu Kiếm Dân không ngần ngại mà ấn vào xem.
"Xin chào Vương thiếu gia, à không giờ tôi nên gọi ngài là Vương tổng chứ nhỉ!?" - Phóng viên.
"Haha, tùy anh thôi!" - Vương Tử Đằng cười nói.
"Anh nghĩ điều gì đã làm nên thành công lớn lúc này của anh ạ?"
"Tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực và can đảm trong mọi việc, và cộng thêm sự cổ vũ tinh thần nhiệt tình của gia đình và bạn bè nữa!"
"Việc lọt top này có phải đều nhờ vào dự án đầu tư WX không ạ?"
"Tôi không phủ nhận điều đó!"
"Vậy lí do vì sao mà anh quyết định thực hiện dự án này? Không sợ rủi ro gì sao?"
"Như tôi đã nói, sự can đảm làm nên thành công, không có trở ngại thì làm sao vươn lên được"
"Vương tổng nói rất hay! Tôi có biết là ngài thực hiện dự án này cùng với một người bạn đúng không?"
"Phải"
"Ngài có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết một chút thông tin của người đó được không?"
"Cậu ấy là một người bạn rất thân của tôi! Từ hồi đại học đến giờ nên có thể nói mối quan hệ rất thân thiết! Không thể thay thế được...."
"Wow thật là một tình bạn rất tuyệt vời, vậy ngài có thể nói thêm là người bạn đó của ngài đã thực hiện những gì trong dự án WX không?"
"Cậu ấy lên ý tưởng và đề xuất công việc, nhưng tất cả sẽ đều thông qua tôi"
"Vậy Vương tổng đây là người chủ chốt trong mọi khâu thực hiện đúng không?"
"Có thể nói là vậy!"
"Cạch" - tiếng điện thoại rơi xuống sàn xe, Tịnh Đồng vội nhặt nó lên, vẻ mặt lo lắng nhìn gương mặt đang dần tối đi của Tiêu Kiếm Dân. Cô nắm lấy tay chồng "Kiếm Dân, anh đừng giận anh Vương, anh ấy chỉ nói thế trước cánh báo chí thôi! Chứ không có ý gì đâu...."
Tiêu Kiếm Dân đầy tay cô ra, gằn giọng "Không phải việc của em, anh cấm em lên tiếng bênh vực nó đấy!" Trương Tịnh Đồng biết không thể nói gì được nữa, cô đành im lặng. Tiêu Kiếm Dân lấy điện thoại ra, nhấn số gọi "Tiến hành kế hoạch đi!" đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy cung kính "Rõ!"
- Tài xế, lái xe ra sân bay đi! - Tiêu Kiếm Dân ra lệnh.
- Vâng thưa ngài! - Người tài xế tuân lệnh chuyển tay lái đi ngược lại.
- Sân bay? Sao lại ra sân bay hả? Tiêu Kiếm Dân, anh nói đi! - Trương Tịnh Đồng ngạc nhiên.
- Anh xin lỗi! Hiện giờ anh không thể nói cho em biết lí do được nhưng chúng ta sẽ đi Ý và ở lại đó luôn.
- Đi Ý? Tại sao....?
- Anh có người và biệt thự ở đấy! Đồ đạc sẽ chuyển qua máy bay tư nhân đến sau, chúng ta sẽ đến đó trước.
- Nhưng....
- Anh mệt rồi! - Tiêu Kiếm Dân nói rồi ngửa ra sau ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó, khi một chiếc máy bay vừa mới cất cánh thì một vụ tai nạn thảm khốc đã diễn ra trên đường đi. Hai người bị đâm chết tại chỗ, hoàn toàn không tìm thấy thủ phạm. Nạn nhân là một người nam và một người nữ, cả hai đều trông còn trẻ và một trong số đó lại là gương mặt nổi tiếng mà ai cũng biết đến - Vương thiếu gia Vương Tử Đằng.
Kết thúc hồi tưởng, cả Uông Trác Thành và ông Tiêu đều chìm vào im lặng. Một lúc sau Uông Trác Thành lên tiếng "Ba, cho dù ba có làm gì đi nữa thì con sẽ không để ba phải chịu khổ đâu" ông Tiêu khẽ cười "Ta nên tự hào khi đã nhận con làm con nuôi không?"
- Việc đó thì ba phải hỏi Chiến ca rồi....tất cả đều là nhờ anh ấy - Trác Thành mỉm cười.
- Nhưng chuyện này không hề liên quan đến tiểu Tán, lỗi là do ta mà! Sao con trai ta lại phải chịu khổ chứ!?
- Là anh ấy tự nguyện!
- Sao?
- Anh ấy nói muốn ở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, để thấu hiểu những nỗi đau mà hắn phải chịu đựng và cũng như để tìm sự giải thoát cho mối quan hệ rối rắm giữa anh ấy và hắn ta.
- Tiểu Tán....nó yêu thằng bé đấy sao?
- ....Vâng - Dù rất đau, rất khó chịu nhưng anh vẫn phải trả lời câu hỏi này.
- Ta hiểu rồi....nhưng Trác Thành à, con nghĩ ta nên về nước gặp thằng bé đó không?
- Ba muốn gặp hắn sao?
- Ba là người đã hại nó mất đi tuổi thơ cùng thanh xuân của mình, cũng đến lúc phải gặp mặt rồi....
- Nếu ba muốn thì con sẽ đưa ba về, nhưng ba phải hứa với con một điều....không được làm tổn hại đến bản thân mình - Trác Thành nghiêm túc nói.
- Haha được rồi con trai, ta sẽ nhớ mà! - Ông Tiêu bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai Trác Thành - Ta đi sắp xếp lịch rồi sẽ báo con sau, cứ chuẩn bị trước đi nhé!
- Vâng thưa cha! - Trác Thành cúi người chào ông, trong đầu văng vẳng từ "con trai" của ông Tiêu. Trong lòng thầm cảm thấy ấm áp, phải! Tiêu gia đã cứu mạng hắn, cứu sống cuộc đời của hắn và cứu cả trái tim của hắn nữa. Vì vậy mà hắn sẽ không để cho ai được phép chạm đến họ.
****************************
Biệt thự Vương gia
Vương Nhất Bác từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, cậu mệt mỏi ngồi dậy, cả người đã vã mồ hôi từ lúc nào. Cảm giác ẩm dính khó chịu đấy khiến cậu ghê tởm, Vương Nhất Bác bực bội xuống giường, bước vào phòng tắm.
Tiêu Chiến cùng lúc mở cửa vào phòng, anh nghe tiếng nước trong nhà tắm mà mỉm cười. Đúng là cái tên sạch sẽ mà phiền phức! Không thể chịu nổi được cái mùi đó thì đi uống làm gì cơ chứ! Nhưng anh lại đi yêu cái tên sạch sẽ mà phiền phức này nha....
Đặt cốc trà giải rượu và một khay thức ăn sáng đơn giản xuống bàn kính, anh chuyển sang thu dọn đống quần áo nhàu nát trên sàn mà cậu mới cởi rồi ném ra thu vào sọt quần áo bẩn. Tiếp đó anh mở cửa sổ ra cho thoáng căn phòng rồi đặt thêm mấy chậu cây cảnh nhỏ mà anh mang từ sáng sớm lên kệ. Nhìn qua nhìn lại mà thích hơn hẳn.
Tiếng nước nhỏ dần rồi tắt hẳn, Vương Nhất Bác quấn khăn ngang hông bước ra ngoài. Cơ thể săn chắc gợi cảm, cơ bụng 6 múi quyến rũ cộng thêm vài giọt nước rơi xuống từ mái tóc ướt kia khiến ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ vài hồi. Tiêu Chiến có thể cảm giác được một dòng ấm nóng từ mũi anh đang chảy ra.
Vội đưa tay lên quệt mũi, may quá không có gì! Mặt anh đỏ bừng như quả cà chua chín, lúng túng không biết nhìn đi đâu làm Vương Nhất Bác cũng phải bật cười. Cậu nhếch môi "Sao hả? Mê rồi chứ!?"
- Em....em mặc quần áo vào đi! - Anh lắp bắp.
- Sao tôi phải mặc? Đây là Vương gia, là nhà tôi! Tôi muốn ở trần cũng được đấy! - Không nhịn nổi thú vị mà trêu chọc anh.
- Vương Nhất Bác! - Anh thẹn quá hóa giận.
- Haizz....được rồi, qua sấy tóc cho tôi đi! Đứng đó mất thời gian quá! - Cậu thở dài rồi ngồi xuống ghế, giở giọng ra lệnh cho anh.
- 🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro