Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cụ Tổng không cho đâu? Đây là cái Tết đầu tiên em về nhà cậu mà, làm thế lại mang tiếng ra ý. Với lại mình còn phải đi lại mặt hai bên gia đình ấy cậu.

- Việc đấy em không cần bận tâm, tất cả đã có anh lo hết rồi. Muộn rồi, về nhé, em cẩn thận sương đấy.

- Cậu vất vả quá đi mất, thương cậu quá cơ.

Cậu Long vừa nghe Thoại Mỹ "lỡ" nói lời thân mật, lòng cậu vui như đánh trống, cậu vui đến mức ngỡ là mình nghe nhầm.

- Em vừa nói gì thế?

Lần đầu tiên tỏ ý thân mật với cậu, Thoại Mỹ cũng ngượng chín cả mặt, nhưng nghe cậu hỏi cô cũng chẳng dám nhắc lại, bây giờ cô cảm thấy bản thân mình như một con người khác vậy... Một kẻ mới biết yêu.

- Em chẳng nói gì hết.

- Đâu có, anh vừa nghe thấy vợ anh nói thương anh mà.

- Không phải, vợ nào của cậu ý.

Cậu Long giả vờ thở dài một hơi rồi rồi bảo:

- Ừ, đúng là không phải vợ này thật.

Thoại Mỹ nghe thế thì máu đành hanh lại nổi lên, cô vỗ nhẹ vào lưng cậu nói:

- Cậu còn vợ nào khác nữa hả? Cậu có lâu chưa? Sao em không biết gì?

Cậu Long nghe Thoại Mỹ nói thì cười cười:

- Thì người vừa nói thương anh nhưng không chịu nhận đó.

Thoại Mỹ biết mình lại bị cậu trêu, ngượng nhưng vẫn dũng cảm ôm lấy eo cậu. Thoại Mỹ giờ đã khác rồi, trong tình cảm cô đã dần chủ động với cậu, cô không muốn để cậu phải mệt mỏi vì dỗ dành cô nữa. Là con người bằng xương bằng thịt chứ có phải mình đồng da sắt đâu mà không biết mệt, chẳng ai cứ nhất nhất phải yêu người không có tình cảm gì với mình cả.

- Cậu ơi, em có chuyện này muốn nói.

- Mai nói đi, anh nghe đây.

Bầu trời hôm nay đẹp lắm, mới sáng đã hửng nắng lên rồi, tuy không hẳn là ấm áp nhưng sự dễ chịu vẫn làm người ta ngây ngất lòng. Chùm hoa mộc trắng nhỏ li ti ven đường toả mùi thơm nhẹ nhàng cứ vờn vẽ trong không khí sớm mai.

- Cậu Long, em muốn nói là em...

- A...anh Long này bố ơi.

Thoại Mỹ chưa kịp nói hết câu thì một chiếc ô tô màu đen táp lại gần, cậu Long khi ấy chăm chú nghe cô nói thì chợt giật mình vì tiếng gọi, cậu phải phanh xe lại.

Người đến là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thì chắc là tiểu thư quyền quý nhà ai đó, cô ta khoác lên mình bộ áo dài màu trắng ngà, trên cổ có đeo vòng vàng lấp lánh, vẻ ngây thơ trong sáng hiện rõ ở ánh mắt. Bên cạnh là một người đàn ông trạc tuổi cụ Tổng, có lẽ là bố của cô gái ấy, hai người ở trong xe nhìn ra bên ngoài.

- Anh Long, lâu lắm mới gặp anh, em đã nhớ tới anh từ mấy ngày trước đấy.

Cậu Long nghe cô gái nói thì chỉ cười rồi gật đầu:

- Chú Hưng ạ, chú đến nhà cháu chơi nhé! Ở ngay gần đây thôi.

Người được gọi là chú Hưng nhìn cậu với vẻ mặt hiền hoà:

- Cái Cẩm Nghi cứ nằng nặc đòi phải đi lối này xem có gặp anh Long của nó không, đấy thế mà gặp thật, có duyên đáo để. Hôm nay chú phải vào nhà anh Tổng có việc gấp cần bàn bạc, chắc lúc về sẽ đi luôn, hay chú để em nó ở đây chơi, lâu lắm hai anh em không gặp nhau rồi, tầm chiều chú tạt qua đón nó nhé.

- Dạ vâng, nếu chú bận thì cứ để Cẩm Nghi ở đây chơi ạ.

Cẩm Nghi vui mừng chỉ đợi bố cho phép liền mở cửa xuống xe, Thoại Mỹ cũng xuống khỏi chiếc xe đạp, cô không biết họ là ai nên cũng không dám nhiều lời.

Bây giờ Thoại Mỹ mới bàng hoàng nhận ra, cậu Long luôn luôn quan tâm và biết hết mọi người mọi thứ của cô, nhưng đối với cậu, Thoại Mỹ chẳng biết gì cả. Hình như cậu cũng không muốn Thoại Mỹ phải bận tâm vì những mối quan hệ khác ngoài cậu, không ép cô phải ở trong nhà cụ Tổng, cũng không muốn Thoại Mỹ phải giáp mặt với bà hai bà ba, có lẽ cậu sợ vợ mình bị bắt nạt.

Cậu Long luôn bao bọc và yêu thương cô như thế.

Cô Cẩm Nghi xúng xính trong bộ áo dài đẹp mắt, mái tóc cô ta được vấn một cách tỉ mỉ và gọn gàng trên đầu, hai bên tóc mai thi thoảng rũ xuống vài sợi như có như không, cô là một thiếu nữ với vẻ ngoài trong sáng, ngây thơ.

Thoại Mỹ đi đằng sau họ, nhường chỗ bên cạnh cậu cho cô gái ấy, hai chiếc bóng đi ngược nắng đan cài vào nhau, tự nhiên cô thấy nghèn nghẹn lạ thường.

- Anh Long tết có lên nhà em chơi không? Chị Cẩm Anh bảo nếu gặp thì nhắn hôm nào ghé qua nhà chị ấy chơi, chị ấy mới đẻ em bé đấy.

Cậu Long chỉ mỉm cười thay cho lời đáp, từ nãy đến giờ thấy Thoại Mỹ cứ lẽo đẽo đằng sau, cậu bèn dừng lại đợi vợ. Cô Cẩm Nghi thấy cậu dừng lại thì cũng quay lại nhìn phía sau, dường như bây giờ cô ta mới chú ý đến Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ đối diện với ánh mắt của hai người chỉ biết cười trừ rồi đi lên song song với cậu. Cậu Long một tay dắt chiếc xe đạp Liên Xô, một tay nắm lấy cánh tay vợ dìu đi, lúc này cậu mới trả lời cô Cẩm Nghi:

- Tết anh sẽ cùng vợ đến thăm bác Hưng và các em.

- Úi đấy, nhớ anh quá nên em quên mất chào chị dâu, thất lễ quá. Chị dâu, em chào chị ạ, chị dâu xinh đáo để.

- Vâng, tôi chào cô.

Thoại Mỹ cũng chỉ nói được có thế, lại im lặng nắm tay cậu và lắng tai nghe hai người trò chuyện, thi thoảng cô Cẩm Nghi lại ghé vào người cậu cười đùa. Có thể họ thân với nhau lắm, nhìn cách nói chuyện vô tư và gần gũi của cô ta làm Thoại Mỹ cảm thấy cô ấy mới là vợ của cậu Long. Mặt Thoại Mỹ hơi xị ra, cô biết làm thế này là nhỏ nhen, nhưng cô cũng biết ghen mà, cậu còn thân thiết với cô ấy như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy