Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em ngồi đây đợi một lát chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé!

Nghĩ đến vợ mình cậu Long lại sốt ruột, trong mắt cậu chỉ toàn những lo lắng ưu tư. Vợ cậu mạnh mẽ nhưng cũng nhạy cảm lắm, tự nhiên một cô gái lạ lẫm theo cậu về nhà mà không có một lời giải thích, từ lúc về nhà Thoại Mỹ chẳng thèm nói năng gì với cậu nữa rồi.

Đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng thanh mảnh của mợ nhà cậu đâu, cậu Long thở dài một tiếng rồi đích thân đi bắt cô nào đó, cậu không thể vui vẻ khi không biết lý do Thoại Mỹ khó chịu với cậu. Cậu rảo chân bước vào bếp, vẫn không thấy vợ, cái Hoa đang dở tay nấu canh cá thì thấy bóng ai như cậu chủ nhà mình, nó giật bắn cả người.

Nó chắc mẩm cậu đang đi tìm mợ đây mà, nó gọi với theo:

- Cậu Long, mợ ở ngoài vườn ý.

Mấy cô hầu đang cặm cụi người thì làm gà, người lại gọt khoai nghe cái Hoa hét gọi thì quay ra nhìn, con này trông bé người mà cũng tài lanh gớm.

Còn cậu Long, nghe cái Hoa bảo, cậu gật gật đầu rồi ra vườn. Nắng hắt trên tán cây xoan đào, gió làm rụng lả tả những bông hoa hình xoắn ốc, có bông rơi trên mái đầu đen mượt của cô. Thoại Mỹ không biết có người vừa đến, cô còn đang bắt sâu cho mấy luống rau và còn đang bận phụng phịu.

Cô lẩm bẩm trong bụng, Thoại Mỹ thì thương cậu rồi đấy, mà cậu chẳng thèm yêu cô nữa gì cả, có mới nới cũ, không thèm cậu nữa.

- Không thèm gì cơ?

Thoại Mỹ nghe giọng cậu thì giật bắn cả mình, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu rồi lại giận dỗi tiếp tục cúi mặt xuống, tay thì giả vờ vạch lá tìm sâu:

- Cậu nghe nhầm rồi, tôi chẳng nói gì cả.

- Em giận anh hả?

Thoại Mỹ ngừng tay lại một chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại gạt đi:

- Không.

- Nếu em không hài lòng gì về anh, thì phải nói ra chứ. Chúng ta là vợ chồng mà, được không em?

Cậu ngồi xổm xuống cạnh vợ không ngại nền đất ướt át bẩn thỉu, cậu lần tìm tay Thoại Mỹ trong đám lá rau xanh mướt rồi nắm chặt trong lòng bàn tay:

- Sao tay em lạnh thế này, đứng lên vào nhà với anh được không?

"Vào nhà để nhìn cậu chim chuột với cái cô Nghi gì kia à?" Thoại Mỹ nghĩ. Cô gạt tay cậu ra và đứng lên, lau đôi tay ướt của mình vào vạt áo, mai bước xông xông ra ngoài.

Cậu Long thấy tự nhiên Thoại Mỹ đổi tính đổi nết như giận dỗi, lại không mở miệng nói một lời, cậu buồn và lo lắng quá. Cậu đuổi theo vợ, bóng dáng cao lớn đường hoàng, đĩnh đạc áp chế lồng tay cô vào tay cậu, cô càng phản kháng, cậu càng nắm chặt.

Mấy đứa người làm hóng hớt thấy cảnh đấy thì cười khúc khích:

- Trông cậu mợ nhà mình đẹp đôi chúng mày nhỉ, như đôi chim cu ấy.

Cái Hoa đang quét sân nghe loáng thoáng mấy đứa chị mình nhắc chim cu... gì gì đó thì nó ngơ ngáo phát biểu luôn:

- Chim cu mà nấu cháo thì ngon đáo để chị nhỉ?

Mấy đứa khác nghe thế thì nhìn nhau rồi phá ra cười, mồm lẩm bẩm "Con Hoa này hâm nặng rồi."

Còn ở ngoài sân vườn, Thoại Mỹ tức xì khói vì cậu cứ bám theo, cô lườm cậu rồi nói:

- Cậu lên nhà tiếp khách đi, lát nữa tôi lên bây giờ.

Nghe vợ đuổi mình, cậu cúi đầu buồn bã, cậu vân vê tay cô như lấy lòng:

- Em không nói nguyên nhân khiến em ghét anh thì anh không để em đi đâu.

- Tết nhất đến nơi rồi tôi không muốn cãi nhau với cậu, tôi không muốn xảy ra mâu thuẫn rồi lại mặt nặng mày nhẹ, mong cậu hiểu cho.

Cậu Long nghe thì thì ngạc nhiên lắm, dường như Thoại Mỹ đang nói chuyện với cậu như người xa lạ vậy, câu nói như xin xỏ ấy, nhưng lại như cái mái chèo đẩy chiếc thuyền nan trôi ngày càng xa khỏi bờ. Cậu thất vọng, buông thõng tay mình khỏi tay Thoại Mỹ, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt còn vương nước của vợ, giọng nói vang lên chứa đựng sự ẩn nhẫn và bất lực:

- Liệu em đã bao giờ coi anh là chồng chưa?

Ánh mắt Thoại Mỹ đối diện nhìn thẳng vào cậu không lảng tránh, nếu như là lúc trước cô luôn luôn sẵn sàng đáp lại câu hỏi này. Nhưng còn bây giờ thì sao? Sau khi đã phát hiện ra tình cảm tận sâu trong trái tim này rồi, cô bắt đầu lo được lo mất. Một ngày nào đó cậu sẽ giống như cụ Tổng sao? Ba vợ bốn nàng hầu. Rồi trong trái tim cậu, còn ngóc ngách nào dành cho một kẻ như cô cơ chứ?

Thoại Mỹ cắn đôi môi đỏ không nói gì, vết thương đã lên da non ở chân lại nhói lên từng cơn đau thắt nhẹ. Mái tóc được vấn gọn gàng trong chiếc khăn nhung đen bật tung ra rồi bay theo từng cơn gió đầu xuân.

Chợt, tiếng gọi của cái Hoa vang lên như phá tan bầu không khí căng thẳng này:

- Cậu mợ ơi lên ăn cơm thôi.

Thoại Mỹ nghe thế thì lạnh mặt quay vào nhà trước, bỏ lại cậu lòng đầy muộn phiền chầm chậm bước theo sau.

Cô Cẩm Nghi tay vân vê chiếc khăn bằng lụa quý đang híp mắt lại nhìn tấm ảnh cưới được lồng khung viền vàng cẩn thận của cậu mợ được treo tại phòng khách. Thấy Thoại Mỹ, cô ta nở nụ cười tươi tắn bước tới, giả bộ như chưa hề xảy ra chuyện vừa nãy, cô khoác tay Thoại Mỹ:

- Chị Mỹ đi đâu đấy? Em còn chưa nói được nhiều chuyện với chị.

Thoại Mỹ cười gượng, cô nhẹ bỏ bàn tay đang đan vào khuỷu tay mình ra, nói:

- Mời cô vào đây ăn cơm cùng vợ chồng tôi.

Cô Cẩm Nghi tinh tế nhận ra được cử chỉ ấy của Thoại Mỹ, cô ta nhếch mép cười thầm, người đàn bà này không ngu ngốc như cô ta nghĩ, nhưng cũng không phải là mối lo ngại lớn, muốn lên mặt với cô ta hả? Cứ chờ đấy "Đường dài mới biết ngựa hay".

Ba người ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm trưa, cô Cẩm Nghi ăn ít lắm, cô ta ý nhị chỉ qua loa vài gắp rồi kêu mình đủ rồi. Thoại Mỹ cũng chẳng thèm quan tâm, muốn ăn bao nhiêu là tuỳ người, đối với một cô nông dân như cô, không ăn thì chỉ có đói đến ngực dán vào lưng chứ hơi đâu mà gảnh gót như mấy tiểu thư nhà giàu.

Cậu Long cả buổi chỉ để ý sắc mặt Thoại Mỹ, thấy hôm nay vợ ăn ít hơn thường ngày, cậu muốn nhắc cô ăn nhiều vào, nhưng chợt nhớ ra hai vợ chồng cậu còn đang dỗi nhau, thế là lại phải kiềm chế. Nhưng càng nhìn vợ, cậu lại càng thêm bứt rứt.

Thấy cậu Long cứ ngó sang bên cạnh không yên, cô Cẩm Nghi bèn lên tiếng nhằm nhắc nhở cậu đang lờ đi sự có mặt của cô ta:

- Chị Mỹ lần sau bảo nhà bếp đừng nấu canh cá nhé, anh Long hình như không thích ăn.

Thoại Mỹ nghe vậy thì chỉ gật gật đầu coi như đáp lại. "Đến sở thích của chồng còn phải phiền người khác nói lại với vợ cậu là cô đây cơ mà. Nghe có buồn không chứ, cậu không thích sao không nói thẳng với cô? Thế là thời gian qua cậu phải chịu khổ à?" Thoại Mỹ phiền lòng nghĩ ngợi.

Cậu Long nghe cô Nghi nói thế thì đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, cậu không hài lòng liếc nhìn cô ta, cậu nói:

- Anh không thích ăn cá lúc nào?

Cô Cẩm Nghi không ngờ là cậu để ý câu nói bâng quơ ấy, cô ta muốn ra oai mà lại bị cậu vặn ngược khiến cô chỉ còn nước ấp úng. Ánh mắt cô ta phụng phịu như bị ai bắt nạt, nhưng chỉ một giây sau, cô ta cười tươi nói:

- Ơ không phải ạ? Ngày xưa ở nhà em, em chưa thấy anh ăn cá bao giờ, còn tưởng anh không thích ý.

Sau câu nói ấy bàn ăn lại lâm vào im lặng, cô Nghi cố giữ nụ cười nhục nhã đông cứng trên mặt. Chưa bao giờ cô ta mất mặt đến mức này, ở Hà Nội, trong các bữa tiệc dành cho tiểu thư con nhà quan lớn, thương gia, doanh nhân, có kẻ nào dám làm phật lòng cô ta như người đang ngồi trước mặt này đâu chứ. Nhưng cô ta lại không thích những kẻ tầm thường ấy, một lòng muốn làm mợ cả nhà anh Long. Nhưng đâu ngờ, giữa đường nhảy ra một con bé nông dân nghèo khổ, việc này sẽ trở thành mối nhục lớn trong cuộc đời của cô ta.

Cơm vừa dùng xong chưa kịp nghỉ ngơi thì có xe ô tô đến đón cô Cẩm Nghi về Hà Nội. Cô ta làm như vô ý đánh rơi chiếc khăn thêu hoa ở dưới đệm ghế bành, lúc về còn tỏ ra thân thiết nắm lấy tay Thoại Mỹ như quyến luyến lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy